"Cô còn một cơ hội cuối cùng, nói thật ra đi." Vân Nhàn đã cơm nước xong xuôi, tự rót cho mình một ly trà.
Chu Huệ lộ ra vẻ giãy dụa, giống như rất khó lựa chọn. Giằng co nửa ngày, thấy Vân Nhàn đang muốn đứng lên, cô ấy vội vàng gọi lại: "Từ từ, tôi nói thật!"
"Nhanh lên, bọn tôi bận lắm." Tô Thần hờ hững.
Chu Huệ khẽ cắn môi, cuối cùng lựa chọn thẳng thắn: "Trong phó bản Hỉ Thước nói với tôi nếu bị người chơi đánh chết thì thiên phú của người đó sẽ biến thành quyển trục kĩ năng, nhưng uy lực bị yếu bớt đi nên họ không muốn dễ dàng giết tôi, nhưng mà nếu tôi không nghe lời thì họ cũng không giữ tôi lại. Kết luận cuối cùng là trừ khi tôi kí khế ước chủ tớ, trói buộc sinh tử với một trong số đó, nếu không họ thà lấy quyển trục kĩ năng yếu hơn cũng không muốn để tôi sống. Tôi không biết họ có nói thật hay không, nhưng lúc ấy bị bốn người vây quanh, không nghe lời sẽ phải chết. Tôi muốn sống, muốn báo thù, cho nên tôi đồng ý kí khế ước."
"Nói cách khác ngay từ đầu cô kí ngân phiếu khống, bọn chúng chết là cô cũng chết luôn, không thể nào nhập đội với chúng tôi." Tô Thần sờ sờ cằm, cảm thán: "Cô học hư rồi."
Chu Huệ lúng túng: "Tôi có thể đem toàn bộ mọi thứ đưa cho hai người..." Dù sao họ cũng không thèm cô nhập bọn mà.
Đầu óc Vân Nhàn nhanh chóng xoay chuyển. Bản năng của cô cho rằng cô ấy đang nói thật, vì bọn họ đúng là từng lấy được quyển trục Cuồng Bạo rơi ra từ trên người Anh Lạc, hiệu quả cũng thật sự kém hơn lúc Anh Lạc sử dụng.
"Có chút khó giải quyết đây." Vân Nhàn buồn bực. Chủ yếu là cái thẻ miễn chiến mời chiến quá phiền phức.
Chu Huệ lập tức cảm thấy có hi vọng. Cô ấy hoàn toàn không quan tâm chuyện Mục Sư trêu chọc mình, không ngừng cố gắng: "Tôi còn có thể nói hiệu quả của tổ hợp tinh thạch cho hai người!"
"Ồ?" Vân Nhàn hứng thú: "Nói thử xem."
"Tổ hợp hỏa thủy, mục tiêu bị tấn công sẽ rớt máu liên tục trong năm giây. Tổ hợp hỏa lôi, có 20% gây sát thương gấp ba. Tổ hợp hỏa phong, tháp bắn tên sẽ gây sát thương diện rộng phạm vi 1*1. Tổ hợp thủy lôi, có 20% gây choáng trong ba giây. Tổ hợp thủy phong, giảm 40% tốc độ mục tiêu trong vòng năm giây. Tổ hợp lôi phong, tăng tốc độ tấn công."
Vân Nhàn vừa định hỏi sao sáu loại tổ hợp cô đều biết hết, lại nghe Chu Huệ nói tiếp: "Sau khi khảm tinh thạch theo tổ hợp vẫn có thể tháo ra, nhưng tháo rồi tinh thạch đã sử dụng sẽ biến mất, nếu không tháo thì hiệu quả vĩnh cửu. Vì thiên phú của tôi nên lúc còn trong phó bản họ thử hết các loại tổ hợp một lần. Ngoài ra trong kho vật phẩm tùy thân của tôi vẫn còn mấy khối tinh thạch."
Tinh Thạch! Hai mắt Tô Thần phát sáng.
Vân Nhàn khinh bỉ anh một vạn lần. Tiền đồ đâu? Vừa nghe có chỗ tốt là không tự giữ được mình nữa.
Nhưng dù sao Tô Thần vẫn còn lý trí. Anh nhanh chóng thu thập sự vui mừng trên mặt mình lại, trưng ra vẻ mặt buồn rầu: "Không giải quyết tốt vấn đề thẻ miễn chiến mời chiến thì không làm được việc này."
Chu Huệ phát hiện, mấy biện pháp mình nghĩ ra chẳng có cái nào dùng được, còn chẳng bằng cứ nói hết tình hình thực tế khách quan ra cho hai người này tự nghĩ cách. Vì thế cô ấy lại đem những chuyện mình biết nói hết: "Một phó bản giới hạn dùng ba lần thẻ."
Tô Thần lập tức hỏi: "Trên người cô có mấy tấm thẻ?"
Chu Huệ có chút xấu hổ: "Một cái cũng không có."
"Thẻ được tạo ra như thế nào?" Tô Thần tiếp tục hỏi.
"48 giờ tự động tạo ra một cái." Chu Huệ trả lời. Sau khi kí khế ước xong, cô biết rất nhiều chuyện.
"Nếu có ba tấm thẻ thì trực tiếp dùng hết, thiết lập hình thức tự do tấn công là có thể ra tay thuận lợi. Nhưng lấy đâu ra ba tấm thẻ bây giờ?" Tô Thần buồn rầu: "Chưa bắt đầu phó bản trận doanh chiến đã thanh toán hơn nửa đồng đội cũng rất phiền phức."
Suy xét thật lâu, cuối cùng Vân Nhàn vẫn từ chối. Dù nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy lỡ tay một chút sẽ bồi mạng mình vào luôn.
Chu Huệ lộ vẻ tuyệt vọng. Vì nể tình cô ấy nói ra hết hiệu quả tổ hợp tinh thạch nên lòng tốt của Tô Thần hơi trỗi dậy, chỉ cách: "Cô về nghĩ cách trộm ba tấm thẻ tới đây. Còn không thì chỉ có thể chờ bọn chúng xung đột với người khác, âm thầm đánh lén."
"Nhưng mà tôi kí khế ước với bọn chúng." Chu Huệ nhất thời vẫn chưa nghĩ thông.
Tô Thần dò hỏi: "Cô kí khế ước chủ tớ với một người, hắn chết cô cũng chết, đúng không?"
"Đúng vậy. Nhưng nếu tôi chết hắn không bị ảnh hưởng chút nào cả." Chu Huệ bực bội: "Ngoài ra, nếu tôi làm ra hành vi gì khác thường, hắn ta chỉ cần một suy nghĩ là có thể giết chết tôi."
"Cô chỉ kí khế ước với một người, chứ không phải kí với tất cả mọi người, hoàn toàn có thể nhân cơ hội giết chết những người khác." Tô Thần không thèm để ý nói.
"Dù sao kết quả xấu nhất là chết, kéo thêm mấy người xuống nước cùng cũng tốt. À, cứ bắt đầu từ người mà cô ghét nhất ấy. Cô giết những người khác nhưng không phản kháng người kí khế ước với mình, kẻ đó không nhất định sẽ trở mặt.
Chu Huệ giật mình tỉnh ngộ, giống như mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới.
"Bình thường cứ giả vờ như không có việc gì, kiểu như cô đã chấp nhận số phận rồi ấy. Lúc mấu chốt xuống tay phải tàn nhẫn, đừng do dự, tốt nhất là dùng cơ hội một lần chém chết vài người." Tô Thần nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm đào bẫy người khác.
Chu Huệ gật đầu liên tục như đã hiểu ra điều gì đó.
Vân Nhàn nhìn không nổi nữa, lên tiếng đánh gãy: "Như vậy cũng tạm được rồi, quan trọng nhất vẫn là đừng để những người đó phát hiện ra cô có lòng khác."
"Đã rõ." Chu Huệ đứng dậy rời đi, muốn trở về cân nhắc tính toán một chút.
Chờ cô ấy đi rồi, Vân Nhàn lộ ra biểu tình như cười như không hỏi: "Thật sự không nghĩ ra cách nào sao?"
Tiểu đồng bọn đã hỏi thế, Tô Thần lập tức hiểu rõ hai người lại có cùng ý tưởng. Anh nghiêm mặt nói: "Biện pháp thì có, nhưng quá nguy hiểm, là bánh có nhân hay là bẫy rập còn không biết được."
"Nói thử một chút xem." Vân Nhàn tò mò: "Xem có phải lại cùng ý tưởng với tôi không."
Tô Thần tức giận: "Trừ cách rêu rao thiên phú dẫn dắt bọn chúng tự đến đây thì còn cách nào nữa? Chưa nói đến hung danh của hai ta khiến bọn chúng chưa chắc có gan đến, chỉ là trong lúc đánh trận doanh chiến mà lại có nội chiến cũng đủ khiến tôi bất an rồi. Cho nên thôi, cứ coi như không biết đi. Dù sao từ sau khi hai ta hợp tác xong vẫn luôn thuận lợi thông quan, không cần chuyện nọ xọ chuyện kia làm gì."
Nói xong câu cuối cùng, anh vẫn không khỏi tiếc nuối: "Nhưng mà nói thật, suýt chút nữa tôi động lòng đấy. Cái thẻ miễn chiến mời chiến kia rất thích hợp hố người khác, ngoài ra sau khi bọn chúng đoàn diệt thì thiên phú của Chu Huệ cũng sẽ rơi ra thành kĩ năng. Chỉ tiếc chuyện này có độ khó quá cao, không đáng dùng mạng mạo hiểm."
Vân Nhàn bật cười: "Ý tưởng hoàn toàn trùng khớp."
Hai người cười nói xong cũng ném luôn chuyện này ra sau đầu.
- --------------------------------
Sau khi ăn xong, sân huấn luyện vẫn ở trạng thái đầy nên hai người vòng qua, đổi thành đi dạo vỉa hè. Hai người đánh quái gom được rất nhiều vật phẩm, lưu lại dược phẩm và các vật phẩm phòng ngự xong, Vân Nhàn đem những đồ rải rác còn lại bày trên vỉa hè.
"Mỗi lúc như thế này tôi đều nghĩ, nếu có cửa hàng chuyên thu đồ linh tinh thì tốt rồi." Tô Thần cảm thán.
Vân Nhàn cũng đồng ý: "Đúng vậy, bớt được bao nhiêu chuyện."
Lúc này, có một người chơi kinh ngạc chạy tới: "Trời ạ, nhiều đồ quá đi! Trang bị, quyển trục kĩ năng, đạo cụ..."
Đã qua bốn lần phó bản mà có không ít người vẫn còn chưa gom đủ bộ trang bị, càng miễn bàn được lựa chọn đồ tốt.
"Đồ này bán thế nào?" Lập tức có người qua đường hỏi.
"Tinh thạch, quyển trục kĩ năng, tích phân, dược phẩm, gì cũng được." Vân Nhàn thuận miệng trả lời.
Hiệu quả khi tổ hợp tinh thạch cực mạnh, còn mạnh hơn người chơi nhiều. Tỉ lệ rơi quyển trục kĩ năng cực thấp, số lượng ít ỏi. Dược phẩm là thứ tất cả mọi người đều cần. Muốn nâng cao các kĩ năng cơ sở cần thật nhiều tích phân...
Người đó nhắm mắt, cảm giác hít thở không thông. Sau khi chết mà vẫn phải trải nghiệm cảm giác đau khổ vì nghèo... Cuối cùng anh ta cắn răng dùng tinh thạch và điểm tích phân mua trang bị.
Tô Thần nói nhỏ: "Mua trang bị mà vẻ mặt đau đớn như bị lóc thịt vậy đó."
Hàng tạp hóa của hai người bán rất nhanh. Có vài người cảm thấy kĩ năng cơ sở tạm thời không thể tăng lên nên bỏ tích phân mua đạo cụ dùng một lần tốt hơn, dù sao cũng có thể ngay lập tức tăng mạnh thực lực.
Lúc trên vỉa hè chỉ còn lẻ tẻ vài món, Vân Nhàn đang suy ngẫm có nên thu quầy hay không thì một người bước tới.
"Xin chào, hai người có muốn nhận ủy thác mới không?" Người đó mang theo ý cười hỏi.
Tô Thần nhướn mi, nếu anh nhớ không nhầm thì đây chính là người lúc trước ở cùng với nhóm chị Vân, hẳn cũng chính là người đã bẫy những người khác một trận, "Hỉ Thước".
"Ủy thác gì?" Thần sắc Vân Nhàn lạnh nhạt, giống như căn bản không biết Hỉ Thước đã làm ra chuyện tốt đẹp gì.
Hỉ Thước cười nói: "Tôi lấy được một quyển trục trong phó bản, hai người xem." Cô ta mang quyển trục ra.
"Bí cảnh: Phó bản đặc thù, độ khó trung cấp, phần thưởng phong phú. Phó bản miễn hình thức đồng đội bình thường, có thể vào nhiều nhất tám người. Sau khi sử dụng quyển trục, cánh cửa bước vào phó bản sẽ mở ra."
"Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có hai người là thực lực cao nhất, có đủ năng lực mang tôi thông quan phó bản." Hỉ Thước mặt không đổi sắc nói lời nịnh nọt, biểu tình cực kì tự nhiên.
"Mấy người chị Vân đâu rồi?" Vân Nhàn giả vờ không biết.
Gương mặt Hỉ Thước lập tức ảm đạm: "Phó bản lần trước, chị Vân gặp chuyện ngoài ý muốn..." Nhưng cô ta nhanh chóng lên tinh thần: "Mọi người đều nỗ lực để sống lại, không có thừa thời gian thương cảm. Sau này tôi với Chu Huệ gia nhập một đội ba người. Nếu hai người chịu đáp ứng ủy thác này thì bảy người chúng ta cùng nhau vào phó bản."
Người nào không biết chuyện mà nghe cô ta nói, nhất định sẽ nghĩ chuyện chị Vân chết và chuyện cô ta gia nhập đội khác là hai việc hoàn toàn khác nhau, không thể nghĩ đến thật ra cô ta là gián điệp, tự tay đưa đồng đội vào chỗ chết.
Tô Thần vô cùng tò mò: "Thù lao ủy thác là gì?"
"Hai người đánh quái xong lấy được thứ gì thì đều thuộc về hai người cả." Hỉ Thước đã nghĩ tốt từ trước rồi.
"Chúng tôi không cần trả bất cứ thứ gì cũng có thể cùng vào phó bản sao?" Vân Nhàn lộ ra vẻ vui mừng.
Hỉ Thước mỉm cười khẳng định: "Đúng thế. Dù sao chúng tôi còn trông cậy vào hai người mang cả đội thông quan mà!"
"8 giờ sáng mai được không? Gặp nhau ở cửa sở bán đấu giá." Hỉ Thước báo thời gian địa điểm.
"Được." Vân Nhàn cũng đồng ý dứt khoát.
Nói chuyện thêm mấy câu nữa Hỉ Thước mới chào tạm biệt. Cô ta vừa đi khuất bóng, mặt Vân Nhàn lập tức lạnh xuống, dùng giọng nói lạnh lẽo lên tiếng: "Tôi không tìm bọn họ gây phiền phức, bọn họ lại dám đến tính kế trên đầu tôi! Lá gan cũng to đấy."
Vì sao cô ta không cần họ trả bất cứ thứ gì? Vì quyển trục kĩ năng rơi ra sau khi cô và Tô Thần chết chính là phần thưởng tốt nhất! Chẳng phải muốn ỷ đông người, tính toán ra tay bất ngờ, lợi dụng hình thức miễn sát thương giữa đồng đội trong phó bản để dùng thẻ mời chiến ám hại họ sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT