"Cô là phụ trợ, có thể gia nhập đội chúng tôi." Người Mù tỏ vẻ ôn hòa với Vân Nhàn, quay đầu đi lại trầm mặt cảnh cáo Tô Thần: "Không muốn bị thương nặng thì đừng có lên tiếng, ngoan ngoãn đứng đấy đợi đi, đừng làm gì hết."

Lật mặt cực nhanh, giống như biết tuyệt kĩ thay đổi vẻ mặt ấy.

Vân Nhàn đã hiểu, khó trách người này lại muốn hỏi chức nghiệp với kĩ năng của cô và Tô Thần, thì ra muốn căn cứ tình huống, lựa chọn dùng đối sách gì đối đãi với người chơi không cùng đội.

Tô Thần buồn bực: "Hai tank không tốt hơn sao? Một người chịu không nổi thì đổi người khác lên thay. Chỉ có một tank anh xác định chống được?"

Người Mù tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng: "Không nhọc anh lo lắng, đứng một bên đi."

Tô Thần giơ tay ý bảo đã hiểu. Vừa chậm rãi lui lại vừa cười lạnh trong lòng, ngu xuẩn! Đã sớm dẫn sói vào nhà mà còn chẳng hay biết gì!

Bên kia, Hổ Nữu nói chuyện phiếm câu được câu không với Vân Nhàn, không nhịn được cảm khái: "Nếu cô có kĩ năng thêm máu nữa thì càng tốt."

Vân Nhàn chửi thầm, thiếu mục sư sao mấy người không nói sớm! Thứ có thể thêm máu đã bị mấy người đuổi ra kia ăn không ngồi rồi kia kìa!

Hổ Nữu không biết suy nghĩ trong lòng Vân Nhàn, tiếp tục nói: "Vận khí của cô cũng tốt đấy. Đoàn đội chúng tôi nổi tiếng công bằng, chỉ cần lúc chiến đấu cô góp sức là có thể được chia đạo cụ, kĩ năng, còn cả trang bị nữa."

Vân Nhàn có chút kinh ngạc: "Thật vậy sao?" Vật phẩm rơi ra trực tiếp chuyển vào kho vật phẩm tùy thân của người chơi, còn muốn phân cho cô như thế nào nữa? Chẳng lẽ đội trưởng tự bỏ tiền túi ra?

"Sau mỗi lần chiến đấu, vật phẩm lấy được sẽ giao hết cho Người Mù, sau khi thống nhất sẽ phân phối lại cho mọi người." Hổ Nữu lộ vẻ tự hào: "Cứ thế sẽ không có chuyện chiến sĩ cầm trang bị của pháp sư, pháp sư cầm kĩ năng của xạ thủ, những chuyện tài nguyên phân phối linh tinh kiểu đó phát sinh."

Vân Nhàn nhịn không được chửi thầm trong lòng, thành viên trong đội sao có thể giao hết trang bị rơi ra được chứ? Cất riêng thì sao? Mà mấy vấn đề này cô không hỏi ra miệng, ngược lại tỏ vẻ kinh ngạc mừng rỡ như bị phúc lợi của đoàn đội lay động.

Hổ Nữu đánh giá Vân Nhàn hồi lâu, bỗng nhiên hơi chần chừ hỏi: "Lần trước lúc gặp mặt hình như không phải cô mặc bộ này mà."

"Ừm, quần áo cũ bẩn rồi, cho nên lúc ở thành Bạch Lạc tôi mua quần áo mới thay." Vân Nhàn trả lời như không có việc gì.

Sợ Hổ Nữu lại nhớ ra thêm chuyện gì nữa sẽ bị lòi đuôi, cô giả vờ nghi ngờ, nhanh chóng lái sang chuyện khác: "Đoàn đội... Thường xuyên bao hết quái vậy sao?"

Quả nhiên Hổ Nữu bị dời lực chú ý, nói lời thấm thía khuyên cô: "Cô nên rõ ràng, đây là trò chơi có thể làm con người ta sống lại, tất cả người chơi cùng nhau cướp đoạt tài nguyên có hạn. Người có thể thích ứng được mới có quyền sống sót, trong trò chơi phải tuân theo luật rừng. Để có thể làm đoàn đội tiếp tục tồn tại, không thể không hi sinh ích lợi của những người chơi khác. Ải bình thường là con đường tốt nhất để lấy đạo cụ, chúng ta cần phải khống chế chặt chẽ trong lòng bàn tay."

Vân Nhàn suy xét một lát, gật gật đầu phụ họa: "Cô nói rất đúng." Thực ra trong lòng lại không ủng hộ. Tỉ lệ rơi đồ của quái bình thường quá thấp, cô cũng lười đi giết, cô hứng thú với quái tinh anh tỉ lệ rơi trăm phần trăm hơn.

Hổ Nữu hơi hơi mỉm cười, trong lời nói có thâm ý: "Hiện giờ đội chúng tôi vừa lúc thiếu một người phụ trợ. Nếu biểu hiện của cô không tồi, nói không chừng Người Mù sẽ đồng ý nhận cô."

Vân Nhàn lập tức vỗ ngực đảm bảo mình nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối không cô phụ sự kì vọng của tổ chức.

Hổ Nữu vỗ vỗ bả vai Vân Nhàn, vừa lòng rời đi.

Đám người vừa đi, Vân Nhàn lập tức thu lại nụ cười giả dối, thầm nói, bằng vào năng lực của bản thân cô tự có thể thu hoạch 40% tài nguyên phó bản, cần gì phải luẩn quẩn trong lòng đi làm tiểu đệ cho người khác? Công bằng? Đoàn đội càng công bằng thì sẽ bóc lột cô càng nghiêm trọng.

Tô Thần chống cằm xem diễn, thỉnh thoảng cười khẽ ra tiếng.

Hùng Ca không kìm nổi phải ghé mắt: "Tên kia chịu kích thích quá lớn, phát điên rồi hay sao?" Ải bình thường không được nhúng tay, đồng nghĩa với không chiếm được bất kì cái gì, thế mà còn cười được.

"Không cần để ý hắn ta, cứ làm tốt việc của mình là được." Người Mù bình tĩnh nói: "Bất kể hắn làm gì cũng không ảnh hưởng được đến chúng ta."

"Ừm." Hùng Ca khôi phục bình tĩnh.

Trước khi chiến đấu, Người Mù chỉ huy từng người: "Hùng Ca ổn định, cố gắng hết sức ngăn quái, kéo thêm thời gian."

"Đã rõ." Hùng Ca gật đầu đồng ý.

"Phó bản lần này giữa đồng đội với nhau có khả năng bị ngộ thương, Hổ Nữu phóng kĩ năng nhớ chú ý nhiều hơn, cố gắng cách Hùng Ca càng xa càng tốt."

"Đã biết." Hổ Nữu nghiêm túc.

"Phụ Trợ." Người Mù bỗng nhiên điểm danh Vân Nhàn.

"Có!" Vân Nhàn dâng cao sĩ khí, trong lòng lại lẩm bẩm, cảm giác như mình đang bị lãnh đạo công ty dạy dỗ.

"Tập trung chú ý vào Hùng Ca, thấy tình huống không ổn lập tức thêm khiên cho anh ta."

"Không thành vấn đề." Vân Nhàn đáp ứng liên tục.

"Lần này không có sự hỗ trợ của tháp bắn tên, mọi người phải cảnh giác từng giây từng phút, cố gắng toàn lực." Cuối cùng Người Mù tổng kết.

Đúng lúc này, trò chơi chính thức bắt đầu, sói hoang hiện ra.

Nhóm ba người Người Mù phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng vào vị trí của mình. Hùng Ca cầm rìu đứng đầu, Người Mù và Hổ Nữu đứng cạnh nhau ngay đằng sau anh ta.

Vân Nhàn sờ sờ cằm, có chút khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đến lúc tank không chịu nổi, Người Mù định cùng Hổ Nữu lên gánh quái? Điên rồi hả?"

Bầy sói đen nghịt nhanh chóng chạy về phía Hùng Ca. Pháp trượng của Hổ Nữu vung lên, trên đường quái nhất định phải đi qua xuất hiện một tầng khói độc. Bầy sói sau khi chạy qua khói độc đều phải nhận sát thương, không có ngoại lệ.

Tiếp theo, Người Mù múa may pháp trượng, tạo ra cầu lửa to bằng nắm tay và đạn ma pháp bắn trúng người con sói chạy nhanh nhất.

Không biết có phải ảo giác không nhưng hình như Vân Nhàn ngửi được chút mùi khét lan tràn trong không khí.

Sói hoang vẫn không ngã xuống mà tiếp tục lao như điên. Thấy nó sắp bổ nhào vào trước mặt Hùng Ca, bỗng nhiên một cái khiên trong suốt bao bọc Hùng Ca, vì thế cú táp của nó do khiên chịu, Hùng Ca không hao tổn lông tóc gì.

Thời điểm bật khiên hết sức chuẩn xác khiến cho Người Mù cũng không nhịn được phân tâm liếc nhìn Vân Nhàn một cái. Nhưng giây tiếp theo Vân Nhàn vung pháp trượng gỗ lung tung, đạn ma pháp bay ra thong dong lượn ngang bầy sói rồi biến mất phía chân trời.

"..." Hàng mày Người Mù nhảy nhảy, lên tiếng chỉ huy: "Phụ Trợ tập trung thêm khiên, còn lại không cần phải lo." Nếu lỡ đạn ma pháp bắn trúng Hùng Ca thì không ổn.

Vân Nhàn gật đầu liên tục, y như nhận được chỉ thị hết sức quan trọng, trong lòng lại vui sướng nghĩ, cuối cùng cô cũng có thể lười biếng một cách quang minh chính đại rồi.

"Giả vờ tốt thật." Tô Thần chửi thầm.

Thuộc tính Trí Lực của người nào đó quá cao, nếu đạn ma pháp đánh trúng quái, mấy người kia nhất định có thể nhận thấy được sát thương của cô cao quá mức. Hiện tại người nào đó vì không bắn chính xác được, bị cưỡng chế tập trung thêm khiên, những người khác đương nhiên cũng không nhận ra có gì khác lạ.

Cục diện hết sức căng thẳng, có thể bỏ ra vài giây cho Vân Nhàn thật không dễ. Người Mù đem lực chú ý đặt lên bầy sói một lần nữa.

Hổ Nữu nhắm chuẩn, sử dụng khói độc ngay trước người Hùng Ca, dùng khói độc bao vây bầy sói nhưng lại không khiến Hùng Ca bị thương một chút nào.

Người Mù dùng cầu lửa và đạn ma pháp tấn công luân phiên, nhanh chóng thu hoạch đám quái máu yếu.

Hùng Ca vung rìu, vừa gây sát thương cho quái vừa đẩy lùi đám quái về lại trong làn khói độc.

Vân Nhàn hầu hết thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm, lâu lâu thêm cho Hùng Ca cái khiên.

Mỗi khi khói độc bắt đầu tan, Hổ Nữu sẽ lập tức sử dụng kĩ năng tạo ra một đám khói độc mới. Bốn người phân công công việc, hợp tác hết sức vui vẻ, số lượng đám sói nhanh chóng giảm mạnh.

Khi bầy sói từ 20 con giảm xuống chỉ còn 5 con, trên bầu trời bỗng dưng truyền đến tiếng vang "Phành phạch". Người Mù ngẩng đầu nhìn, sắc mặt nhanh chóng xấu đi, 20 con dơi đang lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Truyền Tống Trận. Trên trời không có main tank nên chúng nó bay hết sức thuận lợi, không bị bất cứ thứ gì cản trở.

"Tập trung hỏa lực vào bầy sói, tốc độ nhanh lên!" Người Mù giận dữ hét.

Bên cạnh, Tô Thần rốt cuộc không thể ngồi yên xem diễn nữa, cọ cọ đứng lên. Nhiệm vụ chính thất bại không phải chuyện đùa, tất cả người chơi trong phó bản đều sẽ cùng nhau xui xẻo. Hiện tại tài khoản của anh không đủ 200 điểm tích phân để mua mạng đâu.

"Lũ dơi bay nhanh như vậy còn dồn toàn lực giết sói hoang, có vấn đề hả?" Tô Thần thấp giọng mắng, lập tức muốn tiến lên kéo quái cho pháp sư tập trung giết dơi.

Cùng lúc đó mặt Vân Nhàn cũng tái xanh. Cô vừa định không màng tất cả ra tay, lại nghe Hổ Nữu đứng cạnh thảnh thơi nói: "Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong tầm khống chế, Người Mù có biện pháp xử lí."

"Xử lí như thế nào?" Thanh âm Vân Nhàn cực lạnh. Nếu không ai quản đám dơi kia, cô muốn tự mình tiến lên.

Phải biết rằng mạng cô vô cùng quý giá, không có tâm tình nhàn nhã thoải mái chơi trò chơi cảm giác mạnh với đám người này. Tiêu diệt hết đàn dơi vài giây trước khi chúng nó bay vào Truyền Tống Trận thật sự rất kích thích, nhưng đó là việc chỉ có kẻ ngu mới làm, người bình thường không ai làm vậy.

Hổ Nữu vội vàng phóng khói độc, bắn đạn ma pháp, không chú ý đến sự lạnh lẽo trong giọng nói của Vân Nhàn. Cô ấy cười cười, vừa định trả lời thì trên trời xuất hiện một cửa động đen thui ngăn trước mặt đám dơi, đám dơi xếp hàng bay vào trong động, giây tiếp theo chúng nó đã ở điểm bắt đầu, lại bay về phía Truyền Tống Trận một lần nữa.

Vân Nhàn âm thầm kinh hãi.

Lúc này Hổ Nữu mới cười hì hì nói đầy đủ: "Đây chính là thiên phú của Người Mù, di chuyển vị trí. Sau khi giết sạch sói hoang chúng ta có thể rảnh tay tập trung đối phó đàn dơi. Thế nào? Cô chưa bao giờ nhìn thấy thiên phú phải không?"

Vân Nhàn suy nghĩ xuất thần, không trả lời, trong lòng thì nghĩ thiên phú này chẳng phải là bug ư?! Nếu mỗi lần quái gần đến điểm cuối lại xuất hiện cửa động mang về điểm bắt đầu, vậy chẳng phải quái vĩnh viễn không thể đến Truyền Tống Trận được hay sao?

Ai ngờ chưa gì cô đã nghe tiếng Người Mù giận dữ hét: "Năng lượng không đủ làm thêm một lần nữa đâu! Còn lại hai con sói giao cho Hùng Ca, những người khác nhanh chóng tấn công bầy dơi!"

Hóa ra là có hạn chế về năng lượng, Vân Nhàn bừng tỉnh đại ngộ. Thêm cho Hùng Ca một tầng khiên nữa, cô bắt đầu dùng đạn ma pháp bắn dơi, lần này cô không hề làm trò nữa.

Rất nhanh Vân Nhàn âm thầm cảm thấy may mắn khi mình nghiêm túc bắn dơi. Người Mù với Hổ Nữu lúc đánh sói còn ra hình ra dạng, đến lúc tấn công đám dơi bay nhanh trên không trung lập tức không thể nhìn nổi.

Hai người họ rõ ràng không hề trải qua huấn luyện chuyên nghiệp ở sân huấn luyện, xác suất đánh trúng chỉ khoảng 30 40%.

Hổ Nữu còn đỡ, phun khói độc trên đường bầy dơi bay qua thì ít nhiều gì cũng có thể gây sát thương. Người Mù thê thảm luôn, cầu lửa và đạn ma pháp đều phải nhắm chuẩn mục tiêu, sát thương cao mà đánh không trúng cũng chỉ là vô dụng.

Vân Nhàn thở dài trong lòng. Chung quy chỉ có thể dựa vào bản thân, xem ra cô không có vận may được trải nghiệm niềm hạnh phúc nằm không qua ải rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play