"Chỗ này không giống thế giới trò chơi lắm. Cửa hàng không bán đạo cụ, không bán kĩ năng, không bán trang bị, chỉ có đồ dùng sinh hoạt." Vân Nhàn thắc mắc mãi: "Chẳng lẽ mười lăm ngày này là thời gian để nghỉ phép?"
Cô lắc đầu, bước vào tiệm cơm. Tiệm cơm vắng ngắt, chỉ có hai ba con mèo.
Ai ngờ Vân Nhàn vừa tìm chỗ ngồi xuống đã có một người đàn ông trung niên tiến tới, chủ động chào hỏi: "Chào cô, chắc cô mới ra khỏi phó bản tân thủ phải không?"
"Đúng vậy." Vân Nhàn trả lời lãnh đạm, trong lòng lại âm thầm cảnh giác. Hình như cô không làm gì đặc biệt khiến người ta chú ý mà, sao cứ có cảm giác bị theo dõi vậy?
Người đàn ông trung niên hồn nhiên không để ý đến sự lãnh đạm của Vân Nhàn, nỗ lực nịnh hót: "Ra khỏi cái phó bản quỷ quái ấy, vừa vào thành Bạch Lạc mọi người đã đi dạo khắp nơi một chút, tiện thể đến đây ăn cơm. Người đến trễ như cô, vừa nhìn là biết cao thủ!"
Vân Nhàn lập tức hiểu ra. Mỗi lần quái thú tập kích sẽ được nghỉ ngơi từ mười đến mười lăm phút, hơn nữa lúc đợt bốn Tô Thần còn chơi tâm cơ kéo dài thời gian, có lẽ cô chính là người chơi đến thành Bạch Lạc muộn nhất.
Nghĩ vậy Vân Nhàn muốn cạn lời. Cô còn định giả heo ăn thịt hổ, ai ngờ vừa đi không lâu đã lộ hết gốc gác. Thực lực của mỗi người chơi, chỉ cần nhìn người đó ra khỏi phó bản tân thủ lúc nào là biết rõ ràng.
"Muốn ôm đùi? Ông tìm nhầm người rồi." Vân Nhàn lạnh nhạt nói. Cô không muốn mang theo trói buộc.
"Sao thế được chứ?" Người đàn ông trung niên kêu oan: "Cũng chẳng biết trò chơi quỷ quái này tổ đội thế nào, nếu không thể vào cùng một phó bản thì ôm đùi hụt thành trò cười mất!"
"Vậy ông đến đây làm gì?" Vân Nhàn cảm thấy khó hiểu.
Người đàn ông trung niên cười hắc hắc không ngừng, xoa xoa hai tay nói: "Tôi có chút sở thích nho nhỏ là uống bia. Cô xem, tôi nói chuyện với cô, cô chi ra một điểm tích phân mua cho tôi chút bia uống đỡ thèm, được không?"
"Nói chuyện?" Vân Nhàn cân nhắc hai chữ này.
Người đàn ông trung niên cười cười, nói thẳng: "Thực lực của tôi không tốt, vào thành cũng sớm nên có biết chút chuyện."
"Được." Vân Nhàn dứt khoát đồng ý. Nhiệm vụ chính 1 thưởng 150 điểm tích phân, nhiệm vụ chính 2 thưởng 150 điểm, thông quan thưởng 300 điểm. Hiện giờ trên người cô có 600 điểm tích phân, mười phần tự tin, nhưng nhìn quanh khắp nơi cũng không thấy người phục vụ của quán cơm.
Người đàn ông trung niên nhắc nhở: "Thao tác trực tiếp trên bàn cơm, góc phải bên dưới chỗ cô đang ngồi có hệ thống để trả tiền. Sau khi thao tác xong đồ sẽ tự đưa lên."
Tự đưa lên? Không có ai thì đưa kiểu gì? Vân Nhàn buồn bực nhưng trên mặt không thể hiện gì cả, bình tĩnh chọn món. Sau khi cô chọn xong thì hỏi: "Ông muốn dùng gì?"
Người đàn ông trung niên nuốt một ngụm nước bọt: "Cho tôi một điểm tích phân bia là được."
Ba bữa cơm mỗi bữa một tô canh, hai đĩa thức ăn, một bát cơm chỉ mất một điểm tích phân, một két mười chai bia cũng chỉ mất một tích phân, giá cả quả thật rất rẻ.
Vân Nhàn dùng đồng hồ trả tiền, chờ xem hệ thống muốn đưa cơm như thế nào. Giây tiếp theo cô thấy trên mặt bàn lóe ánh sáng trắng, đồ ăn bày đầy cả bàn, còn đang tỏa ra hơi nóng.
Công nghệ cao nha! Vân Nhàn hết sức kinh ngạc, cảm thán.
Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên ánh sáng tham lam, không chờ nổi lập tức mở nắp một chai bia, ừng ực ừng ực uống liền mấy hớp. Một lúc lâu sau ông ta mới dừng lại, thỏa mãn nấc một cái.
"Có chuyện gì hay nói nghe một chút." Vân Nhàn vừa ăn cơm vừa vểnh tai nghe nhiều chuyện.
"Chuyện hay thì nhiều lắm." Không biết có phải do được uống bia hay không, người đàn ông phấn khởi hẳn: "Giống như tôi đây, cô cứ gọi tôi Lão Thử là được, trong phó bản tân thủ tôi gặp một người tài ba!"
"Ồ? Chắc không phải là một cao thủ võng du chứ?" Vân Nhàn thầm nói, xác chết duy nhất trong đội cô chính là cao thủ võng du.
"Không không, người đó là một cao thủ võ thuật, quán quân thi đấu gì gì đó ấy, đánh nhau lợi hại cực kì." Lão Thử cười nói.
"Nói ra thì cũng nhờ vận khí của tôi tốt, người chơi có giá trị vũ lực cao nhất đội lại ngập tràn tinh thần trượng nghĩa. Anh ta đứng lên lãnh đạo ba người còn lại chúng tôi chiến đấu, vì thế chúng tôi thuận lợi vượt qua hai đợt đầu. Đến đợt thứ ba thì dùng hết sạch thẻ dùng một lần rồi, quái tinh anh vẫn còn sót tận năm sáu con, không còn cách nào khác chúng tôi đành chịu thua rời khỏi phó bản. Nhưng may mắn nhất là đội chúng tôi không chết ai cả."
"Rầm!" Vân Nhàn vỗ mạnh một phát lên trên két bia, gương mặt lạnh tanh không biểu cảm: "Ông nói thực lực không tốt, về sớm, biết nhiều? Nhưng lượt thứ ba của đợt tập kích thứ ba mới về, không hề sớm chút nào."
Lão Thử suýt chút nữa cắn trúng lưỡi.
"Nói thật. Nếu không về sau mà gặp lại tôi nhất định không bỏ qua cho ông." Âm lượng Vân Nhàn không cao, nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc. Dù là ai bỏ tiền ra mà còn bị người ta lừa thì cũng không thể tốt tính nổi.
"Hiểu nhầm." Vẻ mặt Lão Thử đau khổ, trong lòng thầm mắng mình vì cồn hỏng việc. Ông ta vốn định bán chút tin tức kiếm ít bia uống, ai ngờ vừa nói không được mấy câu đã lộ tẩy. Thấy mình chỉ vì một điểm tích phân mà đắc tội cao thủ mặt cũng tái xanh luôn.
"Ông chỉ còn cơ hội cuối cùng." Vân Nhàn lạnh lùng nói: "Tôi muốn nghe lời thật."
Lão Thử bỏ chai bia xuống, thành thật nói: "Sau khi trở về tôi đến ngay tiệm cơm. Lúc đó có rất nhiều người chơi ở đây, còn có một người mời mọi người ăn Mãn Hán toàn tịch, chỉ cần những người khác nói ra những điều mình trải qua trong phó bản tân thủ là có thể được tặng miễn phí hai bàn đồ ăn. Tôi không muốn để lộ tình huống nên không đi, nhưng có người cũng đi, tôi ngồi đó ăn cơm thuận tiện nghe họ nói chuyện, vì thế cũng nghe được vài chuyện. Vừa rồi tôi thấy cô đến chậm, có lẽ sẽ có hứng thú với mấy chuyện này nên muốn dùng tin tức đổi ít bia uống..."
Ai ngờ bia còn chưa uống hết một chai, suýt tí nữa đã đắc tội đại thần, Lão Thử hối hận xanh ruột. Nghĩ đến lúc nãy thịt cá cũng không dụ dỗ được, bây giờ lại bị một chai bia thu mua, còn phải nói ra hết chuyện thật mình đã trải qua, Lão Thử vô cùng đau đớn, có cảm giác tự bê đá đập chân mình.
Vân Nhàn hơi hòa hoãn, rút tay lại, bày tỏ nghi ngờ: "Chỉ có một điểm tích phân ông cũng tiếc bỏ ra sao?"
"Cô không biết đâu." Lão Thử có chút nóng nảy: "Người đó vốn có tinh thần trượng nghĩa, nhưng anh ta lại bảo tại vì hăng hái làm việc nghĩa mới phải chết, không muốn sau khi chết còn vì vậy lại bỏ mạng thêm lần nữa, thế cho nên anh ta bảo chúng tôi muốn qua ải cũng được, sau khi kết thúc đợt thứ hai mỗi người phải chuyển cho anh ta thù lao 100 điểm tích phân."
Vân Nhàn đang ăn canh mém chút sặc. Cô dùng sắc mặt cổ quái nhìn Lão Thử, mãi không nói nổi lời nào.
Nghĩ nghĩ, cô hỏi: "Mấy người hoàn thành nhiệm vụ chính xong có thể trực tiếp rời khỏi phụ bản mà, vì sao phải nghe lời anh ta chuyển khoản?"
Lão Thử không dám giấu diếm gì nữa: "Anh ta chỉ huy chúng tôi chiến đấu nên lúc vừa qua đợt hai mỗi người đã đánh chết 25 con quái, còn thiếu vài con nữa thì hoàn thành nhiệm vụ. Cộng thêm việc lúc đó đã hoàn thành nhiệm vụ chính 2 rồi, mỗi người có 150 điểm tích phân, anh ta yêu cầu chúng tôi chuyển khoản ngay lập tức nếu không sẽ mặc kệ chúng tôi. Đã thế hệ thống của cái trò chơi đáng chết này còn có nhân tính, thông báo đang trong phụ bản cũng chuyển khoản được. Chúng tôi còn có thể làm gì nữa bây giờ? Đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Mọi người hoàn thành phó bản tân thủ đều có 300 điểm tích phân, tôi qua xong lại chỉ có 200 điểm, nghĩ sao cũng thấy thua kém người ta. Tuy bây giờ vẫn chưa biết tích phân để làm gì nhưng cố gắng tích góp chút là tốt nhất. Sau đó nghe người ta nói mới biết một điểm tích phân ăn được ba bữa ở chung cư, biết sớm thì tôi đã không đến tiệm cơm rồi, một bữa cơm bằng tiền ăn cả ngày đấy!"
Vân Nhàn cười như không cười: "Ông như thế mà cũng gọi là vận khí tốt à?"
Lão Thử hơi mất tự nhiên, sờ sờ mũi cứng cổ nói: "Có thể sống cũng là vận khí tốt rồi."
Vân Nhàn khẽ cười một tiếng, lòng như gương sáng. Nếu thật sự có thực lực thì đoạt quái cũng hoàn thành được nhiệm vụ chính 1, không cần nhìn sắc mặt người ta mà chuyển khoản. Chỉ sợ Lão Thử với đồng đội nằm chơi thắng trận nên không thể không nghe lời cao thủ võ thuật đó. Dùng sức một người chống đỡ đến tận lượt thứ ba, cao thủ võ thuật thật sự rất mạnh.
"Không tồi, nói tiếp đi." Vân Nhàn lạnh nhạt nói.
Lão Thử vui vẻ, vừa định cầm chai bia lên uống một ngụm, suy nghĩ hồi lâu lại bỏ xuống. Ông ta cẩn thận hỏi: "Nói xong tôi có thể mang bia đi không?"
"Tùy ông, muốn làm thế nào cũng được." Vân Nhàn tiếp tục ăn cơm, không ngẩng đầu lên.
Lão Thử vui mừng, hứng thú bừng bừng đưa chuyện: "Vậy tôi lại nói tiếp mấy chuyện tôi nghe được."
Vân Nhàn nghe nửa ngày, tổng kết lại là đại khái có người đào hố lẫn nhau kết thù, cũng có người đồng tâm hiệp lực qua ải, sau khi ra khỏi phó bản vẫn giữ quan hệ không tồi. Chuyện lớn chuyện nhỏ nghe xong, còn thấy không thú vị bằng chuyện Lão Thử tự thân trải nghiệm.
Đang lúc cô bắt đầu cảm thấy chán, Lão Thử lại cố tình hạ thấp âm lượng: "Tiếp theo là phân tích của tôi, nếu không đúng cô cứ coi như nghe chơi vậy, đừng để ý."
"Nói thử xem."
"Thực lực người chơi thế nào, cứ nhìn trên người họ là ra." Lão Thử nịnh nọt cô trước: "Giống như cô đây, trên người mặc pháp bào, trên tay đeo nhẫn, tuyệt đối là đứng trên đỉnh kim tự tháp!"
Thì ra cô đã lộ khí chất Bá Vương từ lâu mà không tự hay biết sao? Vân Nhàn trầm mặt nghĩ thầm.
"Thấp hơn một chút là những người may mắn vớt được một loại trang bị, một hai loại đạo cụ khác nhau." Lão Thử nói tiếp: "Lúc bắt đầu mỗi người đều có một loại vũ khí, một kĩ năng, một tấm thẻ. Nếu trong phó bản sau mà gặp người nào có hai kĩ năng, lại có trang bị, tuyệt đối không thể trêu vào. Còn ở đáy tháp à, chính là những người giống như tôi, chỉ nhặt được một đạo cụ hoặc cái gì cũng không có."
Vân Nhàn nhướng mày, hơi có chút ngoài ý muốn. Xem ra người đàn ông này cũng rất có mắt nhìn.
Quái tinh anh chắc chắn rơi đồ, boss rơi ra tận ba loại vật phẩm, tất cả đều là tinh phẩm, nhưng đồ quái nhỏ rơi ra lại khá giống nhau nên việc dựa vào trang bị và kĩ năng của người chơi đoán thực lực cũng khá ổn.
"Tôi hỏi ông, thành Bạch Lạc thật sự không có cửa hàng bán kĩ năng hay trang bị sao?" Vân Nhàn hỏi vấn đề cô muốn biết nhất.
"Không biết." Lão Thử hết sức nghiêm túc trả lời cô: "Tôi cũng sợ có cửa hàng như vậy nên mới muốn nỗ lực tích góp điểm tích phân, tiếc không dám tiêu."
Thấy rốt cuộc không hỏi thêm được gì nữa, Vân Nhàn vẫy vẫy tay: "Được, tôi biết rồi, ông đi đi."
Lão Thử vui rạo rực cất bia vào kho vật phẩm tùy thân sau đó chạy nhanh như chớp.
"Vật dụng thường ngày cũng có thể cất vào kho vật phẩm tùy thân? Không tệ." Vân Nhàn cảm thán một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hoàn thành nhiệm vụ chính sẽ nhận được điểm tích phân. Nếu thông quan phó bản sẽ có thưởng thêm điểm tích phân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT