CHƯƠNG 94: ĐỢI KIẾP SAU KẾT DUYÊN

Tần Thâm mang đôi dép lê, anh ta chạy như vịt Donald. Nhưng anh thật sự rất lo lắng, khi còn ở trên đảo Bách Hoa, anh rất có hảo cảm với Chung Khiết, nếu không phải Chung Khiết đã là bạn gái của anh cả thì Tần Thâm đã để cô trở thành bạn gái của anh rồi.

Lưu An Kỳ đứng bên cạnh Hạ Vũ Thiên cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh Tần chạy vội như vậy, hẳn là có chuyện gấp.

“Huýt!”

An Kỳ huýt sáo, ra hiệu với con chó Berger Đức đang ở dưới nước: “Andy, trở về với mẹ này.”

Con Berger Đức là do An Kỳ nuôi từ nhỏ, cô gọi một tiếng thì con chó Berger Đức cũng dừng lại động tác, từ trong hồ nhảy lên bờ, vội vàng chạy về phía An Kỳ.

“Đồ chó chết!” Khi con chó Berger chạy ngang qua Tần Thâm thì Tần Thâm lén đá một đá lên người nó, rồi đá thêm mấy đá vào nó, con chó đó còn muốn lao tới cắn Tần Thâm nhưng lại bị An Kỳ cường ép gọi về.

Mà Chung Khiết trong hồ nước nhân tạo đã không còn chút sức lực nào, cả người Chung Khiết rất đau nhức, trên người cũng bị cắn vài lỗ, ngâm mình trong nước chẳng khác nào rắc muối vào vết thương.

Gần như Chung Khiết đã không còn sức lực, ý thức vốn đã rất yếu, tất cả giác quan đều trở nên suy yếu, cô nghe không được âm thanh ở chung quanh, ánh mắt đã ở trạng thái nửa khép mở, nhưng toàn thân Chung Khiết vẫn còn một cảm giác duy nhất đó chính là —“Đau”—

Lúc này, Chung Khiết thầm nghĩ chỉ muốn cho bản thân nhanh chóng giải thoát đau khổ, sống thêm một giây trên đời sẽ là một cực hình đối với cô.

Lúc này, Chung Khiết ở trong hồ nước lung lay sắp đổ, có lẽ vẫn còn chút ít sức lực để chống đỡ nhưng ý chí của cô đã sụp đổ trước.

Chung Khiết nghe không được, Tần Thâm đang lao về phía cô hét lớn: “Chị dâu, chị dâu…”

Thân thể của cô ngã về phía sau, lưng vỗ trên mặt nước, bên tay “Ong” một tiếng, thế giới hoàn toàn im lặng.

Cơ thể của Chung Khiết chìm vào trong nước, chiếc vòng cổ kim cương đeo trên cổ cô lặn vào nước, ở trước mặt Chung Khiết cô.

Chung Kiết muốn dùng tay chạm vào viên kim cương trên đó, nhưng cô không còn sức.

Đôi mắt cô ấy tập trung vào viên kim cương.

Cô nhớ tới tình cảnh ngày đó Tần Hằng tự tay đeo sợi dây chuyền vào cổ cô, cô nhớ tới ngày đóTần Hằng hôn cô trước mặt mọi người, nụ hôn rất ngọt ngào, trong miệng Chung Khiết dường như có cảm giác ngọt ngào, nhưng giọt nước mắt cay đắng của cô đã hòa vào mặt hồ lạnh giá.

Lúc này, Tần Hằng không kiên trì được nữa mà gục xuống bàn, đêm nay anh rất vui, hai mắt phiếm hồng mang theo nụ cười rạng rỡ.

Chung Khiết đã không còn sức lực để nghĩ đến Tần Hằng nữa, hình ảnh Tần Hằng biến mất trong đầu, trong nước, đôi mắt kia của cô vốn rất linh động chỉ còn lại chút tia sáng vỡ vụn, rồi nhanh chóng tiêu tán.

“Yên tâm đi, tất cả tổn thương của em, anh sẽ cho bọn họ trả giá thích đáng.”

“Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em không để kẻ nào thương tổn em.”

“Được, về sau chỉ cần có Tần Hằng ở bên cạnh, cho dù anh có thương tích đầy mình cũng sẽ không để Chung Khiết chịu chút thương tổn nào, em yên tâm đi.”

….

Từng câu từng chữ mà Tần Hằng nói qua, trong lúc hấp hối lại xuất hiện trong đầu của Chung Khiết.

“Tần Hằng, tuy rằng anh không có làm được những gì anh nói nhưng em sẽ không bao giờ oán trách anh, thực xin lỗi, không kịp nói với anh lời từ biệt, nếu như em có thể kiên trì chịu đựng thì em sẽ không từ bỏ đâu nhưng mà em đau lắm, thật xin lỗi…

Nếu kiếp này không có duyên,

Chờ tái ngộ,

Kết duyên kiếp sau,

Bảo trọng…”

Chung Khiết nhắm mắt lại, thân thể của cô dần dần chìm xuống đáy, cuối cùng cũng được tự do …

“Chị dâu—“Tần Thâm hoảng sợ gào thét chạy tới hồ nhân tạo, dép lê của anh cũng mất tiêu, Tần Thâm lao xuống nước ôm cả người Chung Khiết nổi trên mặt nước.

“Chị dâu, chị sao rồi, chị dâu…” Tần Thâm đứng ở trong nước, lớn tiếng gọi Chung Khiết, nhưng mặt mày chung Khiết tái nhợt, không có động tĩnh gì, Tần Thâm sợ hãi, anh quay đầu về phía xe cứu thương rống to: “Mau cút lại đây cứu người cho ông mày, mau tới đây…”

Tần Thâm lội trong nước, từng bước ôm Chung Khiết lên bờ, hai bác sĩ nam đằng kia nhanh chóng chạy tới.

Tần Thâm đặt Chung Khiết lên cáng, may là Chung Khiết vẫn còn hơi thở, Tần Thâm hét vào mặt hai bác sĩ nam: “Mau đưa chị ấy đến bệnh viện, nếu chị ấy có chuyện gì thì ông đây sẽ diệt hết cả nhà các người, mau cút…”

Tần Thâm ở phía sau đạp một đá lên mông của một bác sĩ nam, hai bác sĩ kia nâng Chung Khiết lên, nhanh chóng chạy về phía xe cứu thương, ngay sau đó, xe cứu thương nháy đèn cảnh báo “Ò é e ò e” chạy ra ngoài.

Tần Thâm lấy ra điện thoại Iphone8, nhíu mày gọi điện thoại cho Tần Hằng, Chung Khiết xảy ra chuyện lón như vậy, phải báo cho Tần Hằng biết trước, Tần Thâm đưa điện thoại bên tai, trong mắt tràn đây buồn bực.

Lúc này, Tần Hằng đã say rượu, anh gục xuống bàn, điện thoại bên cạnh đầu nhấp nháy đổ chuông, rung động, nhưng Tần Hằng không nghe thấy.

“Mẹ nó, rốt cuộc thì anh đang làm cái gì?” Tần Thâm điện ba cuộc nhưng vẫn không kết nối được, anh giận dữ ném điện thoại vào hồ nhân tạo: “Má nó!”

Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn về phía những người khác, đi chân trần về phía đám đông, vừa đi vừa chỉ vào Hạ Vũ Thần mắng: “Mày ăn no không có chuyện gì làm hay sao mà dám chơi chị dâu tao…”

Anh bước tới rồi lớn miệng chửi mắng, khiến cho những người khác càng thêm kính sợ Tần Thâm. Một kẻ lắm tiền lắm quyền như Hạ Vũ Thần đây là Tần Thâm nói đánh là đánh, này cũng quá ngạo mạn đi?

“Anh Tần, anh bớt giận, nếu như chị dâu của anh hại chó của tôi trước thì trong cơn tức giận tôi mới làm chuyện này, huống hồ tôi không hề biết đó là chị dâu của anh…” Bị ăn một cái tát, trong nhất thời Hạ Vũ Thần không cảm thấy đau đớn, cũng không cảm thấy xấu hổ mà là cảm thấy sợ hãi, anh ta muốn mau chóng ổn định lửa giận của Tần Thâm.

“Mày nói cái quần gì vậy.” Khi Tần Thâm nói chuyện, nước bọt to nhỏ văng lên mặt Tần Vũ Thần, lúc ở cùng với Chung Khiết mười ngày trên đảo Bách Hoa, Tần Thâm sao không rõ thái độ làm người của Chung Khiết sao: “Chị dâu của tao hại chó mày, mày có biết hay không, ngay cả một bông hoa mà chị ấy còn chưa nở hái, mày cảm thấy người như vậy sẽ đi hại chó của mày sao?”

“Này…Tôi…” Tần Thâm đã có thái độ này, Hạ Vũ Thần biết càng nói thì Tần Thâm càng thêm tức giận, Hạ Vũ Thần nhìn về phía Đường Ba và Nhan Hiểu: “Là bọn nó nói chó của tôi vì uống nước suối của chị dâu anh nên mới sinh bệnh…”

“Tụi mày…” Ánh mắt Tần Thâm lạnh như băng bắn về phía Đường Ba và Nhan Hiểu, anh bước từng bước đi về phía Đương Ba và Nhan Hiểu.

“Anh Tần… Không phải…” Đường Ba sợ tới mức muốn già thêm mấy chục tuổi, mặt mày nhăn lại, bờ môi của gã cũng run rẩy, nước miếng nước mũi chảy ra hồi nào không hay, hai chân run rẩy nặng nề, cho đến khi Tần Thâm tát cho gã một tát thì hai chân Đường Ba mềm nhũn trực tiếp qùy trên mặt đất, dập đầu với Tần Thâm nói: “Anh Tần à, không phải tôi đâu, là nó! Là nó bảo tôi hãm hai chị dâu của anh, còn có, chai nước suối kia cũng là cô ta bảo cho chị dâu anh, cô ta bỏ “Chỉnh con khốn” vào trong nước suối, khiến cho chị dâu anh bị đau bụng…”

Đường Ba trực tiếp đỗ trách nhiệm lên người Nhan Hiểu, gã biết rõ, bản thân gã ở trước mặt Tần Thâm, ngay cả một bụi cỏ còn không bằng, nếu Tần Thâm trực tiếp phát tiết hết lửa giận lên người gã thì cái mạng nhỉ này của gã coi như tiêu.

“Mẹ nó!” Tần Thâm đá một đá vào đầu Đường Ba, may nắm là Tần Thâm không có mang giày, nếu không lần này đã đập nứt đầu gã rồi.

“Con khốn, mày dám cho chị dâu tao uống “Chỉnh con khốn!’ Ông mày đá chết mày!” Tần Thâm cũng biết uy lực của ‘Chỉnh con khốn’, anh nắm lấy tóc của Nhan Hiểu, soi mặt Nhan Hiểu, trái phải tát liên tiếp mười cái tát, đợi khi anh buông ra thì thân người Nhan Hiểu mềm nhũn, ngã xuống mắt đất.

“Bớt giả chết đi!” Tần Thâm hung tợn mắng Nhan Hiểu một câu, lại nhìn về phía bốn em yêu của anh ta nói: “Đi kiếm đôi dép lê về cho ông!”

Ngay sau đó, có người đem đôi dép lê mà Tần Thâm đã vứt đi về cho Tần Thâm, Tần Thâm chửi Nhan Hiểu đang nằm trên mặt đất: “Đứng lên, hạ eo, đẩy cái mông lên cho ông!”

Nhan Hiểu sao dám không làm theo? Cô ta đứng lên rồi cúi người, nâng mông lên.

“Con quỷ cái…Cho mày dám tính kế chị dâu tao…Sao mày lại ác như vậy chứ…” Tần Thâm mắng một câu, chiếc dép lê lập tức hung hăng đánh vào mông Nhan Hiểu một cái, mỗi một lần đánh thì Nhan Hiểu đều phát ra tiếng hét thảm thiết.

“Nâng mông cho tốt—”

Tần Thâm đánh mông Nhan Hiểu coi như là nhân từ với cô, ước chừng đánh ba mươi cái, sau đó Tần Thâm ném chiếc dép xuống đất, mang dép vào rồi đi về phía của con chó Berger Đức, Nhan Hiểu nhắm chặt hai mắt, ngã xuống mặt đất, cô ta cảm thấy cái mông như nở hoa.

“Gâu gâu gâu gâu…” Nhìn thấy Tần Thâm đi tới, con chó đang đào đất thì xông về phía Tần Thâm mà sủa ầm lên, nó còn nhớ rất rõ Tần Thâm vừa rồi mới đá nó một cái.

“Andy đừng sủa.” Lưu An Kỳ xoa đầu Berger Đức, nhìn Tần Thâm cười nói: “Anh Tần à, anh muốn làm gì vậy…”Nói xong, Lưu An Kỳ nắm sợi dây kéo con Berger Đức ra phía sau cô.

Tần Thâm không để ý tới cô, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm côn Berger Đức.

“Lấy cho ông mày một cái kìm nhổ đinh!” Tần Thâm rống lớn một tiếng, mặc dù trong hiện trường không có người của anh nhưng không ai dám làm trái lời anh? Hạ Vũ Thần lập tức lén bảo nhân viên công tác hiện trường lấy tới một cây kìm nhổ đinh, Hạ Vũ Thần tự mình lấy kìm đưa tới tay Tần Thâm, bây giờ Hạ Vũ Thần chỉ muốn xoa dịu lửa giận của Tần Thâm mà thôi.

“Hạ Vũ Thần, anh…”Lưu An Kì phẫn nộ nhìn về phía Hạ Vũ Thần rống lên một câu, anh ta không giúp đỡ cô thì thôi đi, ngược lại trở thành ‘Đồng lõa’ với Tần Thâm, Tần Thâm đi tới trước mặt cô, Lưu An Kỳ kích động rống lên một tiếng: “Tránh ra—”

“Má nó—” Tần Thâm đoạt lấy dây thừng trong tay cô, một đá đạp cô ngã xuốn đất.

“Gâu gâu gâu…” Con Berger Đức điên cuồng sủa Tần Thâm, còn muốn vồ lấy Tần Thâm.

“Má nó, con chó mà còn hung hãn hơn con người, tao cho mày chết mẹ luôn…” Tần Thiên có ưu thế nắm dây xích chó, dễ dàng trốn tránh được công kích của con Berger Đức, ngược lại mượn thân hình cao lớn mà hung hăng đạp con Berger Đức mấy đá.

Tần Thâm nhìn thấy con Berger Đức vồ tới trên người anh, hai tay lập tức tạo thành vòng tròn ôm lấy cổ con Berger Đức, một cái là có thể bắt gọn con Berger Đức, một người một chó lăn mấy vòng trên mặt đất, Tần Thâm đè con Berger Đức dưới thân.

Lúc này, Tần Thâm thực sự chiếm được ưu thế “Áp đảo”.

“Gâu gâu.” Lúc này con Berger Đức vẫn còn kiêu ngạo gầm lên, Tần Thâm đấm vào mũi nó một cái: “Đồ chó, lại sủa nữa …”

Tần Thâm đấm cho con Berger Đức “Tự kỷ” này thêm mấy đấm, nó cũng không dám sủa nữa, chỉ biết ngậm miệng kêu ưng ửng.

“Con mẹ nó, sủa cho tao…” Tần Thâm lại đấm cho Berger Đức một đấm, con Berger Đức đau đớn há miệng ra, Tần Thâm nắm lấy cơ hội, dùng tay phải đâm thẳng vào miệng con Berger Đức: “Dám cắn chị dâu tao, mày chán sống rồi hả, ông đây sẽ rút răng chó của mày!”

Tân Thâm lấy tay chế trụ miệng con Berger Đức, lấy cây kiềm kiềm kẹp chặt chiếc răng nanh của nó, “A” một tiếng, lập tức rút ra.

“Đồ chó chết, mở ra cho ông…” Tần Thâm đánh thêm một đấm mở miệng con Berger Đức ra, chiếc kiềm lại kẹp vào chiếc ranh nanh còn lại, nhổ ra.

“Mở miệng ra cho ông…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play