Nhan Hiểu ấn gọi cho Tống Dực.

“Cậu Tống, bây giờ em đã bước đầu kéo gần quan hệ với Tần Hằng rồi, cho em thêm vài ngày nữa, em nghĩ anh ta đối với em sẽ không có cảnh giác gì nữa.” Nhan Hiểu nói.

“Ừm, rất tốt!” Tống Dực gật đầu, hiệu suất của Nhan Hiểu rất nhanh, bước cờ này, anh ta không có đi sai.

“Cậu Tống, anh không phải nghi ngờ Tần Hằng tại sao lại bằng lòng làm bảo vệ ở Yên Đại sao? Em biết rồi, thật ra là vì bạn gái của anh ta ở đây.” Nhan Hiểu chủ động nói.

“Ồ.”

Tống Dực hơi ngạc nhiên, có điều anh ta cũng không để tâm, dặn dò: “Em nhanh chóng tiếp cận Tằng Hằng, thời cơ vừa tới, tôi lập tức động thủ với anh ta, tới lúc đó tôi có thể lấy em về, em chính là mợ chủ của nhà họ Tống rồi.”

“Ừm, cậu Tống, em sẽ, vì tương lai của hai chúng ta!” Nhan Hiểu khẽ nói.

Ngày hôm sau, Nhan Hiểu dậy từ sớm, xuống lầu, cô ta phát hiện Tần Hằng đã từ phía nhà ăn quay lại rồi.

“Tần Hằng, chào buổi sáng!” Nhan Hiểu khẽ mỉm cười nói.

“Cô lại đây một chút.”

Tần Hằng và Nhan Hiểu đi tới dưới một gốc cây, Tần Hằng điều chỉnh cảm xúc, trịnh trọng nói: “Trước đó chuyện xảy ra giữa tôi và cô ở Kim Lăng, tôi không hy vọng Chung Khiết biết, cô chắc chắn cũng biết, trong lòng tôi chỉ có một mình Chung Khiết, cho nên…”

Nhan Hiểu biết, Tần Hằng là sợ chuyện tình một đêm của anh và cô ta bị Chung Khiết biết, thật ra chuyện này vốn là cô ta ‘tự biên tự diễn’, vì để làm vợ của Tần Hằng, lấy được tiền và quyền lực, mà bây giờ, Tần Hằng đã luân lạc tới mức làm một bảo vệ quèn rồi, lúc này, cho dù Tần Hằng muốn theo đuổi Nhan Hiểu, Nhan Hiểu đều không cần anh ta.

“Nếu như cô cảm thấy không hài lòng, tôi có thể cho cô một khoản tiền bồi thường.” Tần Hằng nói. Anh ta nghĩ mình có thể đòi mấy trăm tỷ với nhà họ Chung, bồi thường cho Nhan Hiểu, xem như bồi thường đối với cô ta.

“Không cần! Chuyện đó em sớm đã quên tôi, em biết anh và Chung Khiết mới là một đôi, em chúc phúc cho hai người, anh làm bảo vệ cũng không dễ dàng, vẫn là tích tiền để mình dùng đi!” Nhan Hiểu cười nói.

Theo cô ta thấy, bồi thường trong miệng của Tần Hằng, cũng chỉ là mấy chục triệu mà thôi, Nhan Hiểu không xem trọng chút tiền này, một khi cô ta gả cho Tống Dực, lúc đó cô ta còn sẽ thiếu tiền hay sao? Hơn nữa còn có một người chồng cao to đẹp trai.

Nhan Hiểu tách khỏi Tần Hằng, đi tới tòa giảng đường học.

Cô ta biết, muốn nhanh chóng kéo gần khoảng cách với Tần Hằng, Chung Khiết nhất định là một điểm mấu chốt, chỉ cần hoàn toàn nắm được Chung Khiết, Tần Hằng không tính là gì cả.

Nhan Hiểu tìm được lớp của Chung Khiết, lén lút lẻn vào, ngồi ở bên cạnh Chung Khiết.

“Là cô!” Hôm nay người cùng ở bên cạnh Chung Khiết là Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt, nhìn thấy Nhan Hiểu, hai người bỗng chốc thể hiện ra vẻ chán ghét, Tiểu Tuyết không hề khách khí nói: “Cô làm gì mà muốn ngồi ở bên cạnh chúng tôi, đi ra!”

Nhan Hiểu sững ra, hai cô nàng này, thì ra đều quen biết với Tần Hằng, Chung Khiết, nếu như không phải là ở trước mặt Chung Khiết, cô ta chắc chắn muốn mắng lại bọn họ, nhưng bây giờ Chung Khiết ở đây, Nhan Hiểu chỉ đành nuốt cục tức này xuống.

“Tiểu Tuyết, cậu làm gì vậy?” Chung Khiết nhìn sang Tiểu Tuyết nói, lại nhìn sang Nhan Hiểu nói xin lỗi: “Nhan Hiểu, tớ thay Tiểu Tuyết nói với cậu một tiếng xin lỗi, cậu ấy chỉ là có hơi khẩn trương quá!”

“Chung Khiết, tớ không có, cô ta là người đàn bà đanh đá, không tin cậu hỏi Tiểu Nguyệt…” Tiểu Tuyết kêu oan cho mình.

“Bạn học Tiểu Tuyết, hôm nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu, Chung Khiết là chị em tốt của tôi, xin cậu đừng tiếp tục phá hoại tình cảm chị em giữa chúng tôi.” Nhan Hiểu thấp giọng nói.

“Chung Khiết, cậu với cô ta là chị em tốt sao? Không, con người như cô ta không đáng để kết giao, tớ thấy cô ta xem cậu và cậu Tần là bạn bè, là có tâm tư khác!” Tiểu Tuyết nhìn ánh mắt của Nhan Hiểu, tóm lại cảm thấy Nhan Hiểu không giống là người tốt.

“Khụ khụ!”

Lúc này, trên bục giảng truyền tới một tiếng ho, Chung Khiết bọn họ mới chú ý tới, tiếng nói chuyện của các cô vừa rồi quá to rồi, lúc này, tất cả các bạn học trong phòng học đều tập trung ánh mắt về phía bọn họ.

“Mấy bạn học kia, giảng đường không phải là nhà các em, nếu các em nói chuyện to như vậy, thiết nghĩ nội dung tôi giảng các em đều đã nghe hiểu rồi! Vậy tôi hỏi thử các em, nếu như không trả lời được, môn này của tôi các em đều nhận 0 điểm!” Trên bục giảng, một thầy giáo nam đeo kính ở sống mũi nói.

Chung Khiết, Tiểu Nguyệt Tiểu Tuyết, Nhan Hiểu đều đứng dậy, ở đại học không có thầy cô nhận rõ sinh viên của lớp mình, thầy giáo này cũng không biết Nhan Hiểu là sinh viên của lớp khác.

Chung Khiết khó xử muốn chết rồi, cô từ nhỏ tới lớn đều chưa từng bị thầy cô giáo phê bình ở trước lớp, mà bây giờ cô vậy mà bị thầy giáo ở trước mặt nhắc tới.

Trong lòng của Tiểu Tuyết Tiểu Nguyệt đều đang oán trách Nhan Hiểu.

“Nghe kỹ đây, xin hỏi định nghĩa của điệu là gì?” Thầy giáo đưa ra câu hỏi với đám Chung Khiết, đây chính là nội dung mà ông ta vừa rồi đang giảng, mấy nữ sinh đó cứ luôn nói chuyện, chắc chắn không trả lời được.

Điệu?

Chung Khiết từng ôn khái niệm này, chỉ là cô không có nhớ hoàn chỉnh.

Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt thì càng đừng nói, bọn họ mỗi ngày căn bản đều không nghe giảng.

Các sinh viên khác bắt đầu ‘xoạt xoạt’ mở sách, khái niệm này dù là người nghe giảng bọn họ, cũng không thể đọc ngay ra được.

“Không biết còn nói chuyện trong giờ học, xem ra các em quá giỏi rồi, ngồi xuống, tiết sau tìm tôi báo họ tên, môn này các em 0 điểm.” Thầy giáo khinh thường nhìn đám người Chung Khiết nói.

“Dựa theo quan hệ nhất định liên kết rất nhiều âm (bình thường không vượt qua bảy âm) lại với nhau, tổ hợp thành một hệ thống, lấy một âm làm trung tâm (âm chủ), hệ thống này gọi là điệu.” Lúc này, Nhan Hiểu mở miệng, rất lưu loát nói ra.

Cô là học âm nhạc, đối với kiến thức âm nhạc nắm rất chắc rất toàn diện.

Nói hoàn toàn chính xác.

Thầy giáo và các sinh viên khác đều hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Nhan Hiểu.

“Cái gì gọi là điệu trưởng?” Thầy giáo lại hỏi một câu hỏi rất sắc bén. Câu hỏi này ở trong hơn 20 năm làm nghề của ông ta, không có mấy sinh viên có thể trả lời hoàn chỉnh ở trên giảng đường.

“Dựa vào hệ thống hai mười âm luật cân bằng, chúng ta có thể bắt đầu từ bất cứ một bán âm nào (như đồ, #đồ, rê, #rê, mi, fa, #fa, son, #son, la, #fa, si), dựa theo trình tự sắp xếp quãng âm của điệu trưởng đưa ra một điệu trưởng hoàn toàn mới, lấy điệu trưởng C làm ví dụ, em có thể viết lên trên bảng cho thầy.”

Nhan Hiểu lại trả lời không thiếu một chữ.

Cô ta còn phóng khoáng đi tới trên bục giảng, ở trên bảng đen viết ra quãng âm C.

“Thưa thầy, em đã trả lời câu hỏi của thầy rồi, thầy có thể không xử phạt chúng em rồi chứ?” Nhan Hiểu ném cục phấn lên bàn, đắc ý nói với thầy giáo.

“Được, em có thể về chỗ ngồi rồi, nhớ đừng nói chuyện nữa.” Thầy giáo đều bị sốc rồi, mấy sinh viên người ta nói chuyện đã học được kiến thức rồi, ông ta thật sự không tiện nói cái gì.

“Bốp bốp bốp!”

Ở trong một tràng vỗ tay, Nhan Hiểu quay lại bên cạnh Chung Khiết ngồi xuống.

Tan học, Chung Khiết nói cảm ơn với Nhan Hiểu: “Nhan Hiểu, thật sự rất cảm ơn cậu, không phải là cậu, thành tích môn nhạc lý của tớ sẽ là 0 điểm rồi!”

“Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta là chị em tốt!” Nhan Hiểu ôm lấy Chung Khiết khẽ cười nói.

“Ai là chị em tốt với cô, Chung Khiết, tớ thấy cô ta tiếp cận cậu là có ý đồ khác.”

Tiểu Tuyết lườm Nhan Hiểu nói, Nhan Hiểu rõ ràng là đồ đàn bà đanh đá, ở trước mặt Tần Hằng và Chung Khiết lại giống như đổi một bộ mặt vậy, còn chủ động thân cận với Chung Khiết, giác quan thứ sáu của Tiểu Tuyết nói cho cô ta biết, tất cả mọi chuyện quá không bình thường rồi.

“Tiểu Tuyết! Cậu hôm nay bị làm sao vậy?” Chung Khiết thật sự có hơi tức giận rồi, Nhan Hiểu rõ ràng giúp bọn họ, nhưng trong miệng của Tiểu Tuyết vẫn không có một câu tốt đẹp nào.

“Bỏ đi, Tiểu Tuyết có chút hiểu lầm với tớ, tớ hiểu, sau này tớ tin sẽ tốt lên thôi.” Nhan Hiểu ‘thấu tình đạt lý’ nói.

Thấy dáng vẻ giả tạo trước mắt Chung Khiết của Nhan Hiểu, môi cửa Tiểu Tuyết mím chặt lại, thật sự muốn tát cho Nhan Hiểu hai cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play