Thấy Ngưỡng Thiên dễ dàng giết chết Phó Khai như thế, nhóm người ba con nhà họ Tống sợ ngây người, Ngưỡng Thiên có thực lực mạnh quá rồi đó?

Thấy Ngưỡng Thiên từ từ xoay người lại, đi về phía bọn họ.

Đám Tống Trung Bình bất giác run rẩy. Hai hòa thượng có đốt đầu kia lại lộ rõ vẻ hoảng sợ, lui ra sau, ngã “bịch” xuống đất.

Ngưỡng Thiên đi đến trước mặt Tống Trung Bình.

“Tôi muốn ông truyền tin tôi giết chết Phó Khai ra khắp giới võ thuật nước K!” Ngưỡng Thiên lạnh nhạt nói với Tống Trung Bình.

Anh muốn cho tất cả những người trong giới võ thuật nước K từng tham dự vào vụ án diệt môn của sư tổ năm đó phải hoảng sợ, lo lắng đề phòng!

Chờ đến lúc bang Hoa Thanh quay về nước K, chính là lúc tìm bọn họ thanh toán món nợ máu năm xưa.

“Được, tôi chắc chắn sẽ làm!” Tống Trung Bình nói.

Tuy ông có chức vị cao, nhưng lúc nãy đã chứng kiến thực lực tuyệt đối của Ngưỡng Thiên, trong lòng ông vẫn rất kiêng dè.

Thấy đám người Tống Trung Bình đều nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kính sợ, Ngưỡng Thiên nhẹ nhàng hừ cười, anh chưa bao giờ đặt những người này vào mắt.

Trong nhận thức của anh, cho dù là người có quan chức hay giàu cỏ, ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì đều chẳng là cái gì!

“Đi thôi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi cho khỏe.” Ngưỡng Thiên thuận miệng nói, nói xong, dẫn đầu đi đến cửa sau của chùa.

Anh cảm thấy có hơi nhàm chán, đối với anh, Phó Khai chẳng có chút khó khăn nào cả! Thú vui duy nhất của anh chính là những người trong giới võ thuật nước K phải sống trong lo lắng.

Tống Trung Bình đi bên cạnh Ngưỡng Thiên, ra khỏi cửa chùa, lên xe Mercesdes, chạy về phía trung tâm thành phố!

Dọc theo đường đi, Tống Trung Bình dần thôi không còn căng thẳng sợ hãi nữa, thay vào đó bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng và vui sướng.

Ngay sáng hôm nay ông vẫn còn lo lắng, không biết cuộc chiến đấu võ thuật vào sáng ngày mốt có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, cao thủ do bang Hoa Thanh cử đến có thể đánh bại Phó Khai hay không.

Mà bây giờ, Ngưỡng Thiên đã giết chết võ giả mạnh nhất nhà họ Chung là Phó Khai, cũng có nghĩa là, trận chiến đấu võ thuật ngày mai, nhà họ Tống đã nắm chắc phần thắng.

Lúc này, tâm trạng của Tống Trung Bình giống như một thí sinh thi đại học xong, so đáp án biết được điểm thi của mình đã đủ để đậu vào đại học Thanh Hoa vậy!

Tống Trung Bình đích thân đưa Ngưỡng Thiên đến khách sạn Kinh Sư, cũng cử sáu tên bảo vệ bảo đảm sự an toàn cho Ngưỡng Thiên.

Ra khỏi khách sạn, trên xe, Tống Trung Bình hiếm khi mà ngâm nga một bài hát.

“Nơi hòa đào nở rộ

Có quê hương xinh đẹp của tôi

Cây đào chiếu vào mặt hồ yên ắng

Hoa đào vây quanh thôn trang xinh đẹp

…”

Tống Trung Bình khẽ gõ ngón tay đánh nhịp, chính ông cũng không phát hiện ra, tâm trạng của ông vào lúc này lại vui sướng như thế.

“Ba, lâu lắm rồi không thấy ba vui như thế.”

Tống Dực cười nói, nhìn thấy ba hơi sửng sốt, Tống Dực còn bổ sung: “Bây giờ chúng ta đã giết chết Phó Khai, đánh nhà họ Chung trở tay không kịp, chắc bây giờ bọn họ đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng rồi, ba, bây giờ chúng ta đã thắng chắc, con nghĩ không biết nhà họ Chung có chủ động đến tìm chúng ta để làm hòa hay không.”

“Không.”

Tống Trung Bình từ từ lắc đầu nói:

“Dựa theo sự hiểu biết của ba và Chung Cửu Trân, ông ta thà chết trong sân thi đấu của trận chiến, cũng sẽ không chủ động đầu hàng chúng ta, ông ta cứng đầu lắm, không chịu mất mặt đâu.”

“Vậy bây giờ Phó Khai đã chết, nếu nhà họ Chung muốn đấu võ với chúng ta thì sẽ cử ai đến?” Tống Dực tò mò hỏi.

“Cho dù là cử người nào đến thì kết quả vẫn là thua, chúng ta để ý ông ta làm gì?” Tống Trung Bình thoải mái nói: “Tống Dực, sau khi về, con làm theo lời dặn của cậu Ngưỡng Thiên, truyền tin tức cậu ta đã đánh bại Phó Khai ra ngoài.”

“Nếu truyền tin tức này ra ngoài, những người trong các gia tộc đứng ngoài cuộc của Yên Kinh cũng nên biết rốt cuộc ai mới là người chiến thắng trận đấu võ này.” Tống Trung Bình nói.

Tối hôm đó, thông qua internet, điện thoại, Zalo vân vân, Tống Dực đã truyền tin tức Ngưỡng Thiên đánh chết Phó Khai cho các gia tộc lớn ở Yên Kinh muốn đến xem trận thi đấu võ thuật kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, sóng gió nổi lên, các gia tộc lớn ở Yên Kinh nhận được tin tức này đều vô cùng ngạc nhiên, cao thủ nổi tiếng bấy lâu trong thế giới ngầm của Yên Kinh – cao thủ mạnh nhất trong tay nhà họ Chung, ngay đêm trước khi bắt đầu cuộc chiến lại bị võ giả trong tay nhà họ Tống đánh chết!

Lúc trước bọn họ còn do dự, rốt cuộc nhà nào sẽ giành được chiến thắng chung cuộc trong trận chiến đấu võ thuật này, nhưng bây giờ giống như đều đã rõ ràng, trong mắt bọn họ, sau khi Phó Khai, người mạnh nhất nhà họ Chung bị đánh chết rồi, thắng lợi chắc chắn đã nằm trong tay của nhà họ Tống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play