“Các cô đừng đánh nặng tay quá.” Tần Hằng nói.
“Vâng.”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đồng thanh đáp.
Một mình Tiểu Phong đá ngã hai người, Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết, Tiểu Nguyệt thì mỗi người đá vào ngực một người, nháy mắt năm nam sinh vừa mới đứng đó đã nằm dưới đất, ôm ngực, chỗ bị đá cực kỳ đau đớn.
Bọn họ hơi ngạc nhiên, hóa ra bốn người đẹp này là cao thủ võ lâm, với thân thủ mạnh mẽ.
Mấy người Tiểu Phong nhìn năm nam sinh nằm dưới sàn bằng ánh mắt khinh thường.
“Chúng tôi thích tiểu thịt tươi như các anh? Hừ, các anh thật sự có thể trát vàng lên mặt mình rồi, một người đàn ông cao 1m8, mà đi tô son trát phấn chẳng khác gì phụ nữ, chỉ nhìn các anh là tôi đã thấy buồn nôn rồi…”
“Đúng vậy, thật ghê tởm.”
“Dù trên đời này chỉ còn lại mấy người đàn ông như các anh, thì chúng tôi cũng sẽ không thích các anh.”
“Một lũ bê đê!”
…
Mạch Vĩnh bị mấy người Tiểu Phong nói đến mức trong lòng xấu hổ muốn chết, định phản bác lại nhưng sợ bị đánh tiếp.
“Tiểu Phong, các cô lên xe đi, tôi sẽ chở các cô đi hóng mát.” Tần Hằng gọi mấy người Tiểu Phong.
“Ồ, chúng tôi tới đây!” Mấy người Tiểu Phong khinh thường liếc nhìn Mạch Vĩnh, rồi xoay người sải bước ngồi lên xe tuần tra của Tần Hằng.
“Mọi người ngồi vững nhé!” Tần Hằng khởi động xe, bắt đầu chở bốn cô gái đi dạo trong sân trường.
Thấy Tần Hằng “ôm người đẹp về”, còn một lần bốn cô, trong lòng mấy người Mạch Vĩnh vừa ngưỡng mộ lại vừa tức giận, bọn họ liếc nhìn nhau, ai cũng cảm thấy quá xấu hổ, lần này bọn họ hoàn toàn thua một bảo vệ nhỏ nhoi, mất hết mặt mũi.
“Cậu Tần, tụi em đã vào khoa Âm Nhạc, cũng ở trong tòa ký túc xá như cô Chung, vậy thì ngày nào tụi em cũng có thể chăm sóc cho cô ấy rồi.” Tiểu Phong ngồi cạnh ghế lái nói.
Bọn họ cố ý để nhà trường sắp xếp, dù gì cũng tốn 12 tỷ mới có thể vào được, nên nhà trường vẫn đáp ứng chút yêu cầu này của bọn cô.
“Ừm, vậy thì tốt, có các cô rồi, tôi cũng yên tâm hơn, nhưng các cô phải nhớ, đừng tiết lộ thân phận của Chung Khiết, bằng không sẽ rất bất lợi cho cô ấy.” Tần Hằng vừa lái xe vừa căn dặn.
“Cậu Tần yên tâm, chúng tôi sẽ làm việc cẩn thận.” Tiểu Phong nói: “Đúng rồi, cậu Tần, giờ anh đang ở đâu? Để tụi em tới đó hầu hạ anh.”
“Tôi đang ở gần tòa ký túc xá, nhưng các cô chỉ cần trông chừng Chung Khiết là được, đừng để ý đến tôi, dù gì tôi cũng chỉ là một bảo vệ, các cô tới tìm tôi sẽ dễ thu hút chú ý từ người khác.”
“Chúng em cũng nghĩ qua rồi, chắc chắn ở trong trường học, tụi em không thể chăm sóc cho anh như lúc trước, nhưng đấm lưng, ngâm chân, bóp vai thì vẫn có thể, mấy sinh viên tụi em thích bảo vệ thì sao? Người khác cũng chẳng nói gì được.” Tiểu Phong nói.
“Đúng vậy, giờ không ít sinh viên trong trường đang có quan hệ yêu đương với bảo vệ, nên sẽ không thu hút sự chú ý từ người khác.”
“Bảo vệ giữ gìn sự an toàn cho tụi em, nên tụi em phải quan tâm bảo vệ nhiều hơn.”
Ba cô gái khác cũng phụ họa.
“Được rồi, tùy tụi em.” Tần Hằng cảm nhận được tấm lòng chân thành của bốn cô gái dành cho mình, nên trong lòng ấm áp, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Đúng rồi, tối nay tôi phải tới nhà họ Chung một chuyến, đúng lúc các cô đã tới đây, các cô ở lại bảo vệ Chung Khiết nhé!” Tần Hằng nói.
“Vâng!” Bốn cô gái đồng thanh đáp, chỉ cần Tần Hằng căn dặn, chắc chắn bọn họ sẽ làm việc hết sức cẩn thận.
“Có các cô ở đây rồi tôi cũng bớt lo hơn, giờ các cô định tới tòa ký túc xá à? Để tôi chở các cô đi!” Tần Hằng khẽ cười nói.
“Cậu Tần, tụi em định ra ngoài mua ít đồ dùng hằng ngày trước.”
“Được, giờ tôi sẽ đưa các cô ra cổng trường, mọi người ngồi vững nhé!” Nói xong, Tần Hằng tăng tốc xe tuần tra, bốn cô gái “trở tay không kịp”, trong xe truyền ra bốn tiếng hét, rồi đến tiếng cười như chuông bạc, vang vọng khắp con đường vòng quanh Yên Đại.
Bảy rưỡi tối, Tần Hằng thấy Tiểu Phong và Tiểu Hoa ra khỏi tòa ký túc xá cùng Chung Khiết, bốn người “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đã được sắp xếp học cùng lớp với Chung Khiết, Tần Hằng sợ năm người bọn họ xuất hiện cùng một lúc sẽ quá bắt mắt, nên bảo “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” chia thành hai nhóm, luân phiên bảo vệ Chung Khiết.
Qua mấy ngày Tần Hằng quan sát người trong Yên Đại, thì bất kỳ người nào trong “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cũng có thể ứng phó được khi có chuyện xảy ra.
Buổi chiều Tần Hằng xin Diêu Tuấn Kiệt cho anh nghỉ phép, rồi về ký túc xá của mình, thay đồ thường ngày, sau đó đi ra từ cổng Tây Bắc Yên Đại.
Cách cổng trường khoảng 100m, đã có một chiếc BMW 5 đang đợi anh, đây là xe riêng mà nhà họ Chung cử tới để đón anh.
Anh ngồi vào BMW 5, hơn 20 phút sau, xe đã tới dinh thự nhà họ Chung, tài xế cố ý đi đường vòng, rồi bảo Tần Hằng xuống xe ở cổng phụ.
Tần Hằng vừa xuống xe, đã nhận ra Chung Tuyết Sơn đích thân ra cổng đón mình.
“Ông Chung.” Tần Hằng chào hỏi.