10 giờ sáng hôm sau, Tần Hằng lái xe đi tuần tra quanh sân trường Yên Đại.

Vườn Thược, vườn Kính Xuân, vườn Thừa Trạch, vườn Lãng Nhuận, hồ Vị Danh, phong cảnh trong sân trường đẹp không thể tả, làm lòng người vui vẻ thoải mái.

Tần Hằng dừng xe tuần tra xung quanh tòa nhà văn phòng, theo quy định của phòng bảo vệ, thì anh phải dừng ở đây một lúc, rồi tiếp tục dạo một vòng quanh sân trường, kết thúc việc tuần tra vào buổi sáng.

Tần Hằng ngồi trên xe ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, rồi mở điện thoại nghe nhạc, đúng lúc này, có bốn năm nam sinh tay cầm điện thoại, nói cười đi tới.

Bọn họ ăn mặc rất thời thượng, kiểu tóc model, bước chân tao nhã, nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, trên mặt bọn họ còn trang điểm.

Trong Yên Đại, ngoài sinh viên nghèo khó được tiến vào nhờ việc chăm chỉ học tập, thì chỉ còn lại con ông cháu cha với gia cảnh hùng hậu.

Thấy bốn năm nam sinh này có vóc dáng cao lớn, nhưng lại trang điểm như phụ nữ, trong lòng Tần Hằng không khỏi khinh bỉ, khẽ cười khẩy, rồi khẽ lắc đầu cúi xuống.

Hành động nhỏ nhặt này của Tần Hằng đã bị một nam sinh trong đó nhìn thấy.

“Ha, thằng nhãi kia mới cười chúng ta đó!”

Mấy người kia nhìn theo tầm mắt của anh ta, thấy Tần Hằng đang ngồi trên xe tuần tra, thì đi tới, bao vây anh, người thì ngồi lên xe tuần tra, người thì khoác tay lên xe, dí sát vẻ mặt khinh thường nhìn Tần Hằng.

“Anh mới cười cái gì?” Nam sinh cách Tần Hằng gần nhất hỏi, lúc mấy người này tới gần, anh đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.

“Khụ khụ!”

Tần Hằng bị sặc nên ho mấy tiếng, anh nhìn nam sinh đó, nhận ra trên mặt anh ta không những đánh phấn, mà còn kẻ mắt, trong lòng nhất thời càng thêm chán ghét: “Hình như đàn ông mà đi trang điểm không tốt cho lắm?”

Mấy nam sinh đó nghe Tần Hằng nói thế thì không những không giận, mà ngược lại còn cảm thấy rất buồn cười, nên cười ha hả.

“Anh bảo vệ, giờ đang là thế kỷ 21, mà anh vẫn còn suy nghĩ cổ hủ như vậy à, đàn ông trang điểm thì sao, đây gọi là thời thượng, là mốt, anh hiểu không?”

“Thảo nào anh lại làm bảo vệ, với tư tưởng phong kiến của anh, thì cả đời này chỉ có thể làm bảo vệ nhỏ bé, bình thường anh có xem phim truyền hình, tạp kỹ, buổi biểu diễn ca nhạc không? Anh có thấy ai trong mấy nam ngôi sao đó không trang điểm không, có người can đảm hơn, còn mặc váy mang giày cao gót nữa kìa, đúng rồi, mấy anh em, tháng sau chúng ta cũng mua mấy chiếc váy với giày cao gót đi, được không?”

Mấy người kia hưởng ứng lời đề nghị của anh ta ngay:

“Được!”

“Tôi đã muốn mặc nó từ lâu rồi, tôi còn định mua váy cùng kiểu với Hứa Tuấn Cơ.”

“Vậy thì chúng ta sẽ là người đi đầu thời đại, đến lúc đó chúng ta sẽ là ngôi sao sáng nhất Yên Đại.”

Nam sinh đứng gần Tần Hằng nhất vỗ vai anh, khinh thường: “Giờ các cô gái thích tiểu thịt tươi như chúng tôi, người không có tiền, lại nghèo hèn quê mùa như anh, thì người ta chẳng thèm để mắt tới.”

Một nam sinh khác đang xem váy trên shopee, bỗng ngẩng đầu lên nói: “Này, chẳng phải chúng ta tới đây để tán gái à, sao lại đứng đây nói chuyện với một bảo vệ thế, nếu để mấy em gái nhìn thấy chúng ta đứng cùng tên bảo vệ thấp kém này, chắc chắn sẽ xem thường chúng ta.”

Anh ta vừa nói thế, mấy nam sinh khác mới chợt nhớ ra mục đích bọn họ tới tòa nhà văn phòng, nên đồng loạt bước xuống xe tuần tra.

“Vì tên bảo vệ nhỏ bé này mà suýt làm lỡ chuyện lớn của chúng ta.”

“Hôm qua tôi nhìn thấy bốn người đẹp đó đi vào tòa nhà văn phòng hơn một tiếng đồng hồ, không biết bọn họ thuộc khoa nào?”

“Qua bức ảnh cậu chụp, thì bốn em gái đó thật sự rất xinh đẹp, tôi cảm thấy họ còn đẹp hơn Phạm Băng Băng, nếu đi cùng mấy người chúng ta thì sẽ là trai tài gái sắc.”

“Đi thôi, chúng ta vào tòa nhà văn phòng xem thử các cô ấy đang ở đâu, đợi gặp được bọn họ, chắc chắn bốn người đẹp đó sẽ thích tiểu thịt tươi như mấy người chúng ta.”

Nam sinh mới đứng gần Tần Hằng nhất, nhìn anh cười nói: “Anh bảo vệ, anh hãy nhìn cho kỹ, giờ chúng tôi sẽ đi vào trong để tán gái, lát nữa khi chúng ta ra ngoài, anh sẽ nhận ra, mỗi người chúng tôi ôm một người đẹp, mà cả đời này anh cũng không bao giờ có được.”

Nói xong, mấy nam sinh đi về phía tòa nhà văn phòng.

Bọn họ vừa bước lên bậc thềm, đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo từ trên lầu truyền xuống, như tiếng suối rí rách êm tai, chỉ cần nghe thấy giọng nói này, đã có thể tưởng tượng được, chắc chắn đối phương là một người đẹp.

Rồi tiếng bước chân vang lên, mấy nữ sinh vừa trò chuyện vừa đi xuống lầu.

Mấy nam sinh đang đứng bên dưới cực kỳ mong đợi nhìn về phía cầu thang.

Rồi bọn họ đi ra ngoài, là bốn người đẹp, nhìn độ tuổi còn chưa tới 20, với nước da trắng ngần, nụ cười duyên dáng, dáng người hoạt bát, ai cũng xinh đẹp như búp bê sứ, nhưng mỗi người một vẻ, người thì ngây thơ, người thì đầy sức sống, người thì lạnh lẽo như sương, còn người kia thì dịu dàng như nước.

Mấy nam sinh vừa nhìn thấy bốn người đẹp đã thất thần.

Còn Tần Hằng vừa thấy bốn nữ sinh, đã không khỏi phì cười, vì bọn họ không phải ai khác, mà chính là “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”.

“Người đẹp, chào em, anh là Mạch Vĩnh lớp 1604 khoa Mỹ Thuật, em học khoa nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play