Tần Hằng nhận được điện thoại, lòng nóng như lửa đốt, anh không hề nghi ngờ, nếu anh đến trễ một chút, Đới Tiền Bách sẽ lập tức bị đối phương giết chết.

Tần Hằng lập tức chạy ra khỏi trường đại học Yên Kinh, gọi một chiếc taxi chạy thẳng đến nhà của Đới Tiền Bách. Trước khi đi, Tần Hằng còn cố ý hỏi Đới Tiền Bách xem nhà anh ở đâu.

“Bác tài, lái nhanh lên!” Tần Hằng cảm thấy bác tài lái quá chậm.

“Anh bạn, tôi đã chạy 35km/h, là tốc độ nhanh nhất trong thành phố rồi cậu đừng có sốt ruột, sốt ruột sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, khoảng hơn bốn mươi phút nữa là tôi chở cậu đến nơi, đúng rồi cậu nhóc, cậu làm bảo vệ ở đại học Yên Kinh, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền thế…”

Bác tài vẫn giữ nguyên truyền thống tốt đẹp của các bác tài trong thành phố, hay nói lảm nhảm, bình thường Tần Hằng còn có thời gian nói nhảm với người ta, nhưng bây giờ mạng sống của Đới Tiền Bách đang trong tay anh, sao Tần Hằng lại dám lơ là khinh thường được?

“Bác tài dừng xe!” Tần Hằng khẽ kêu.

“Sao nào, cậu định xuống xe ở đây sao, giá chạy cây số đầu tiên là bốn mươi hai nghìn, cậu chuyển khoản hay là lấy tiền mặt?” Bác tài hỏi.

Tần Hằng đi xuống xe, vòng thẳng qua ghế điều khiển, kéo bác tài ra ngoài, bác tài còn tưởng Tần Hằng là ăn cướp, ngây ra như phỗng nhìn Tần Hằng.

“Lên xe!” Tần Hằng thắt dây an toàn, quát to với bác tài, lúc này bác tài mới lấy lại tinh thần, ảo não leo lên xe.

“Brừm”, động cơ gầm rú, taxi lao nhanh ra ngoài, Tần Hằng nâng tốc độ xe lên đến 80km/h, xe taxi như một con cá đao trong biển, nhanh chóng lao về phía trước!

Đoạn đường vốn cần bốn mươi phút, Tần Hằng chỉ tốn gần mười tám phút đã đến được nơi Đới Tiền Bách ỏ, nếu không phải trên đường đi không thể vượt đèn đỏ, Tần Hằng còn sẽ đến nhanh hơn.

“Ọe!”

Bác tài vừa xuống xe đã lập tức nôn sạch cơm ra đất, ông lái xe suốt hai mươi năm, chưa bao giờ thử lái xe với tốc độ nhanh như Tần Hằng, lúc nãy ông từng thấy suýt chút nữa đã đụng trúng xe khác rất nhiều lần, nhưng cuối cùng Tần Hằng vẫn bình an chạy đến địa điểm.

Tần Hằng không để ý đến anh, chuyển xong sáu trăm nghìn xong lập tức rời đi.

Tầng hầm mà Đới Tiền Bách ở rất dễ tìm, Tần Hằng nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng Đới Tiền Bách.

“Đùng đùng đùng.”

Tần Hằng thử mở cửa, cửa đã bị khóa trái từ bên trong, anh điều chỉnh lại nhịp thở, gõ lên cửa ba lần.

“Vào đi!”

Bên trong đầu tiên là vang lên tiếng mở khóa cài cửa, sau đó là một giọng của một người đàn ông cao to.

Tần Hằng mở cửa đi vào, anh thấy Đới Tiền Bách bị trói chặt hai tay, ngã trên đất, mặt anh toàn là máu, sắc mặt đầy đau đớn, bên cạnh có có một cô gái vô cùng ngây thơ.

“Anh Đới!” Tần Hằng kêu, anh đã đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người Đới Tiền Bách, hoàn toàn quên mất trong phòng còn có người khác.

“Rột roạt”, tiếng quần áo ma sát vào nhau, Tần Hằng nhanh chóng tập trung lực chú ý, anh liếc nhìn, có một người đàn ông cao to đang đứng phía sau cửa, lúc này anh ta đang đấm một quyền thật mạnh về phía mặt anh!

Trình Mãnh không có kiên nhẫn, anh muốn đấm một phát làm Tần Hằng hôn mê, sau đó nhanh chóng giải quyết hai ten bảo vệ này, lại điên cuồng làm một trận với cô em gái ngây thơ trên cái giường tầng này.

Cuối cùng ném xác của hai tên bảo vệ này vào trong núi sâu, làm thú hoang trong núi chia nhau ăn sạch xác của hai người, không có ai sẽ ý thức được trong thành phố Yên Kinh thiếu đi hai tên bảo vệ.

Nhưng nghĩ thì hay lắm, hiện thực lại rất tàn khốc, bước đầu tiên trong kế hoạch của Trình Mãnh đã lệch khỏi tưởng tượng của anh.

Nắm đấm của anh không thể đánh Tần Hằng ngất đi, thậm chí còn không chạm được vào da của Tần Hằng.

Tần Hằng đột ngột ra chiêu “Dục cự còn nghê”, hai tay đột nhiên đặt trên cánh tay Trình Mãnh, kéo đẩy, lực của Trình Mãnh cộng thêm lực của Tần Hằng, đã không phải thứ mà anh ta có thể khống chế.

Một tiếng “đông” nặng nề, Trình Mãnh đụng vào vách tường, cảm giác như cả căn tầng hầm này cũng đang hơi đong đưa.

“Anh là ai!” Trình Mãnh kinh hoảng nói, chỉ một chiêu này, Trình Mãnh đã biết người thanh niên trước mặt không đơn giản.

“Tôi là ai, hừ, bây giờ anh không nên quan tâm đến chuyện này!” Tần Hằng cười lạnh nói, anh ta lại dám đánh Đới Tiền Bách ra nông nỗi này, Tần Hằng sẽ không thể nào dễ dàng buông tha cho anh ta.

“Đi chết đi!”

Trình Mãnh đã ý thức được Tần Hằng cũng không yếu như trong tưởng tượng của anh, nhưng anh cảm thấy anh cũng không kém, vẫn có tám mươi phần trăm có thể đối phó được với Tần Hằng.

Trình Mãnh lại tung nắm đấm về phía Tần Hằng! Anh muốn đánh cho đầu Tần Hằng đổ máu!

“Hừ…” Tần Hằng hừ lạnh, không hề xem Trình Mãnh vào mắt, anh cũng tung nắm đấm về phía Trình Mãnh, nắm đấm của hai người đụng vào nhau.

Chỉ nghe mấy tiếng “rắc rắc rắc” của khớp xương gãy vang lên, hai người lui lại, tay Tần Hằng vẫn bình thường không bị gì, mà tay của Trình Mãnh, từ ngón giữa đến ngón út đều đã bị gãy xương.

“A…”

Trình Mãnh kêu thảm thiết, chuyện này hoàn toàn không giống với kịch bản anh tưởng tượng ra, người thanh niên này rất mạnh, mạnh hơn gấp mấy lần bất cứ đối thủ nào mà anh từng gặp được ở đài đấu quyền ngầm, Trình Mãnh hoảng sợ nhìn Tần Hằng:

“Rốt cuộc anh là sao? Sao lại có nội lực mạnh đến thế…”

“Tôi đã nói, đây không phải là chuyện mà anh cần để ý đến.” Tần Hằng lạnh lùng nhìn Trình Mãnh, anh bước từng bước về phía Trình Mãnh, lần đầu tiên trong đời Trình Mãnh cảm giác được như thế nào gọi là sợ hãi.

Đột nhiên, Trình Mãnh nhấc tay lên, trong tay anh ta đã cầm một cây súng lục bóng loáng, họng súng nhắm thẳng vào đầu Tần Hằng.

Trong tình huống bình thường, Trình Mãnh sẽ không sử dụng súng, anh cảm thấy nắm đấm của anh càng trực tiếp, nhanh hơn so với súng lục.

Nhưng lần này Trình Mãnh dùng súng, anh cảm thấy nếu anh không dùng súng thì sẽ không nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai.

Tần Hằng dừng bước, nhìn chằm chằm cây súng trong tay Trình Mãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play