CHƯƠNG 235: KHỔ HUYỀN ĐẠI SƯ

Những võ giả còn lại đều đồng ý rồi.

Sau đó, hai võ giả lần lượt đi ra đánh cùng Hách Trúc Thông và Tông Kỳ.

Chỉ thấy mỗi chiêu đánh của những người này đều rất vững chắc, còn lợi hại hơn huấn luyện của đội đặc chiến mà Du Minh từng thấy. Anh ta vừa xem vừa gật đầu liên tục, vô cùng hài lòng về võ công của những võ giả này.

Lại có hai võ giả đánh xong, lập tức có hai người đàn ông đứng dậy, hai người đàn ông này là hai người ăn mặc bình thường nhất trong các võ giả, bọn họ đều mặc quần áo thoải mái, một người mặc áo cổ đứng màu xanh lam, bề ngoài tầm thường, đi ngoài đường có thể dễ dàng tìm được một người như vậy, nhưng sắc mặt lộ rõ khí chất tự tin khiến cho hắn ta trông khác biệt với người bình thường.

Một người khác mặc áo liền mũ màu xanh lá, bề ngoài xấu xí, sắc mặt bất giác mang theo ba phần ý cười, ánh mắt mang lại cảm giác lạnh lẽo và xảo quyệt.

Bọn họ chính là hai huynh đệ Điền Quang và Tôn Kính đánh bại mấy người nước ngoài tại lễ bế mạc hôm đó.

Điền Quang mỉm cười tự giới thiệu với Du Minh, sau đó nói với hai võ giả đánh cùng bọn họ: “Võ giả chúng ta đánh nhau khó tránh được việc bị thương, thậm chí tử vong! Nếu như khi đánh cùng các vị xảy ra chuyện không may gì, mong các vị thứ lỗi.”

Những người khác nghe thấy lời Điền Quang, trong lòng đều giật mình, người này thật mạnh miệng! Bọn họ nói như vậy, ý tứ rất rõ ràng, chẳng phải là muốn đánh chết đối phương hay sao?

Hai võ giả đối diện hừ lạnh, nói: “Các vị đừng nói trước bước không qua là được rồi!”

Tôn Kính cười lạnh nhìn hai võ giả đối diện nói: “Hai tên tạp chủng không biết trời cao đất dày, dám nói như vậy với chúng tôi! Tự tìm đường chết!”

Đột nhiên, thân thể Điền Quang và Tôn Kính cử động, chạy nhanh về phía hai người kia.

Sư phụ của Điền Quang và Tôn Kính là một vị ẩn thế cao nhân trên núi Trường Bạch, năm năm trước vị cao nhân kia từ trần, huynh đệ bọn họ mới xuống núi, dựa vào võ nghệ cao cường, hai người này đã làm không ít chuyện dính đến mạng người giúp các ông trùm giàu có, cũng kiếm đến hàng tỉ đồng.

Nhưng mà hai người này tiêu xài phung phí, không giữ nổi tiền, lần này bọn họ được mời đến tham dự hôn lễ của Du Minh, nghe nói nhà họ Du ở Lâm An muốn thuê võ giả, nghe đồn tiền lương một năm có thể lên đến con số hàng chục tỷ, hai người lập tức nhanh chóng đi đến nhà họ Du ở Lâm An.

Hai người xông đến trước mặt đối phương, tấn công cấp bách thể hiện võ nghệ của mình.

Võ công của Điền Quang và Tôn Kính vô cùng cứng rắn mạnh mẽ, đồng thời bọn họ còn có thể đúng lúc giúp đỡ lẫn nhau, vừa mới bắt đầu đánh đã chiếm được ưu thế!

Đối phương bị hai người đánh đến độ chỉ còn sức để chống đỡ.

“Cút cho tôi!” Sau mười mấy chiêu, bỗng nghe thấy Tôn Kính hét lớn, người đối chiến với hắn ta bị trúng một quyền bay ra ngoài, ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi.

Đồng thời, bên phía Điền Quang cũng đã đánh xong.

Chưa đến hai phút, huynh đệ Điền Quang đã giành được thắng lợi!

Những người khác đều đã nhìn thấy võ công của huynh đệ Điền Quang, trong lòng bái phục, biết mình không phải là đối thủ của hai người này.

Tôn Kính kiêu ngạo nói: “Có người nào ở đây cảm thấy võ công của mình vượt qua chúng tôi, có thể đứng ra, chúng ta lại so tài! Nhưng mà đánh chết cũng đừng oán hận chúng tôi không nhắc nhở mọi người.”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, dù là Hách Trúc Thông và Tông Kỳ, mặc dù trong lòng không ưa hai người kia, nhưng bọn họ biết mình không phải là đối thủ của hai người họ, cũng không dám lên tiếng.

Du Minh đi đến trước mặt Điền Quang và Tôn Kính nói: “Hai vị đại sư thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, võ công của hai vị hơn người, tôi sẽ dùng tiền lương cao nhất mời hai vị, xin hai vị đảm nhận trách nhiệm bảo vệ nhà họ Du!”

“Không dám không dám, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng dễ nói.” Tôn Kính sờ cằm nói.

“Khụ khụ…”

Lúc này, trong đám võ giả truyền ra tiếng ho khan, một người đàn ông mặc quần áo kiểu xưa màu nâu, dáng người hơi mập, chừng năm mươi tuổi chậm rãi bước ra.

Lúc này mọi người mới dồn lực chú ý nhìn sang ông ta, chỉ thấy ông ta có khuôn mặt chữ điền, mũi tẹt, mắt chuột, làn da nhăn nheo, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy người đàn ông này yếu ớt thiếu sức sống, một đấm là có thể đánh ông ta nằm trên mặt đất không dậy nổi!

Tôn Kính nhìn thấy dáng vẻ này, cười lạnh hỏi: “Sao vậy, có ý kiến gì với huynh đệ chúng tôi?”

Người đàn ông mỉm cười gật đầu.

Những người khác đều giật mình, người này muốn chết à? Chỉ dựa vào dáng vẻ này của ông ta, một quyền của Tôn Kính là có thể lấy đi tính mạng của ông ta rồi! Trong lòng đều cảm thán, người này thật sự không biết tự lượng sức mình.

Trong ánh mắt Tôn Kính lóe vẻ hung ác, nói: “Nếu ông đã muốn tìm cái chết, vậy hôm nay tôi thỏa mãn mong muốn này của ông!”

Tay phải Tôn Kính siết chặt thành nắm đấm, chặt đến độ có thể nghe thấy tiếng ma sát của da thịt trong lòng bàn tay, đột nhiên hắn ta giơ tay lên đánh về phía khuôn mặt người đàn ông!

Người đàn ông thấy bị đánh úp, không chút hoang mang, thậm chí còn không né tránh, vẫn mỉm cười nhìn Tôn Kính, dường như không hề để ý đến.

Tất cả mọi người đều cho rằng người đàn ông này sẽ bị một quyền của Tôn Kính đánh ngã xuống mặt đất, có lẽ còn bị đánh thành người thực vật luôn, đây chính là một tên ngu xuẩn hàng thật giá thật.

Nào ngờ Tôn Kính còn chưa đánh đến khuôn mặt người đàn ông, hắn ta đã kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống mặt đất.

Thì ra lực chú ý của mọi người đều dừng trên nắm đấm của Tôn Kính, lại không nhìn thấy, chân người đàn ông kia nhanh chóng nâng lên đá vào chân Tôn Kính, đá bị thương những bộ phận quan trọng như mắt cá chân, đầu gối của hắn ta!

Tôn Kính che chân ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn người đàn ông, nói: “Ông… ông là Khổ Huyền đạo nhân?”

Người đàn ông cười nói: “Cậu còn đoán ra tôi, rất tốt, xem ra cậu còn nhớ rõ chuyện bốn năm trước.”

Bốn năm trước, Điền Quang và Tôn Kính xuống núi tròn một năm, trong một năm này, bọn họ không gặp bất kỳ người nào có võ công cao cường hơn mình, vì vậy ngày càng lớn mật.

Có một ngày, bọn họ đến chốn trăng hoa tìm niềm vui, nghe bà chủ nói, ‘đầu bài’ bị người ta chọn rồi, hai người nhất thời nổi giận, xông thẳng vào phòng ‘đầu bài’ kia đòi người.

Không ngờ sau khi đạp cửa phòng ra, người đàn ông vốn đang âu âu yếm yếm với ‘đầu bài’ nhanh chóng đứng dậy, đưa lưng về phía bọn họ, cầm quần áo khoác lên người.

Hai người Điền Quang nhìn thấy trên đầu người đàn ông kia búi tóc, trên người khoác một chiếc đạo bào màu lam nhạt, thoạt nhìn là một tên đạo sĩ, bọn họ chế giễu đạo sĩ này không tuân thủ quy củ, đến nơi trăng hoa tìm vui hưởng thụ, là người vô liêm sỉ nhất thế giới!

Sau khi mắng chửi, hai người xông về phía đạo sĩ, chuẩn bị đánh ông ta một trận, không ngờ võ công đạo sĩ này cực kỳ cao, hai người bọn họ không phải là đối thủ, chưa đến ba hiệp thì hai người đã bị đạo sĩ đánh trọng thương.

Từ đầu đến cuối đạo sĩ kia không cho bọn họ nhìn thấy mặt ông ta, chắc là sợ chuyện này truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt đến danh dự.

Đạo sĩ đánh ngã hai người Điền Quang, quay người chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ ‘đầu bài’ trần trụi nằm trên giường kia kêu lên: “Khổ Huyền đại sư, ông còn chưa cho tôi ba triệu tiền boa đâu!”

Khổ Huyền đạo nhân bị ‘đầu bài’ làm lộ tên tuổi, trong lòng vô cùng xấu hổ, móc một xấp tiền ném lên người ‘đầu bài’, đưa lưng về phía hai người Điền Quang nói: “Nếu các cậu lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài, Khổ Huyền đạo nhân tôi sẽ không bỏ qua cho các cậu! Có gan thì các cậu có thể thử xem.”

Vừa dứt lời, Khổ Huyền đạo nhân lập tức rời đi.

Về sau hai người Điền Quang nghe ngóng mới biết được, Khổ Huyền đạo nhân là một đạo trưởng có tiếng của Thái Cực Đạo Viện trên núi Võ Đang.

Từ khi bọn họ xuống núi đến giờ chưa từng bị ai đánh bại, trong lòng sinh ra kính sợ sâu sắc đối với Khổ Huyền đạo nhân đã đánh bại mình trong ba chiêu này.

Trước khi bọn họ đến Lâm An cũng nghe thấy tin tức Khổ Huyền đạo nhân sẽ có mặt ở đây, chỉ là bọn họ chưa từng nhìn thấy mặt Khổ Huyền đạo nhân, trong lòng chỉ cho rằng Khổ Huyền đạo nhân là một đạo sĩ búi tóc mặc áo bào, nào ngờ người đàn ông trung niên thoạt nhìn thực lực chẳng đến đâu này lại chính là Khổ Huyền đạo nhân!

Hai mắt Tôn Kính đột nhiên trợn to nói: “Khổ Huyền đại sư, xin lỗi, nếu biết là ngài, cho tôi mượn mấy lá gan tôi cũng không dám mạo phạm ngài…”

Điền Quang vội vàng cúi đầu nhận lỗi với Khổ Huyền đạo nhân: “Đại sư, sư đệ tôi sai rồi, xin ông tha cho chúng tôi lần này, trong lòng chúng tôi không dám có bất kỳ bất kính nào với ông…”

Những người khác cũng từng nghe qua danh tiếng của Khổ Huyền đạo nhân, biết người có dáng vẻ bình thường trước mắt này lại chính là Khổ Huyền đạo nhân, trong lòng sửng sốt không thôi, cũng đều biết rõ thực lực của mình kém quá xa so với Khổ Huyền đạo nhân, ánh mắt nhìn ông ta không khỏi tăng thêm mấy phần kính sợ.

Khổ Huyền đạo nhân mỉm cười nói: “Xét thấy thái độ nhận lỗi của các cậu rất chân thành, hôm nay tôi tha thứ cho các cậu.” Nói xong, móc một chiếc bình giống như tinh dầu trong túi ra, vứt xuống người Tôn Kính: “Đây là thuốc cao thượng hạng, trong vòng ba ngày vết thương của cậu có thể khỏi hẳn.”

Điền Quang đỡ Tôn Kính dậy, liên tục nói lời cảm ơn với Khổ Huyền đạo nhân.

Du Minh cúi người thật sâu chào hỏi Khổ Huyền đạo nhân: “Khổ Huyền đại sư, ngài mới chính là vương giả trong giới võ giả này, nếu sau này nhà họ Du chúng tôi có ngài tọa trấn, vậy quả thật là vinh hạnh muôn phần.”

Qua lời của người khác, Du Minh nghe thấy Khổ Huyền đạo nhân rất có danh vọng trong giới võ đạo nước H, đồng thời vừa rồi ông ta chỉ cần một chiêu đã đánh bại Tôn Kính, không thể nghi ngờ ông ta chính là người lợi hại nhất trong đám võ giả này.

Du Minh không tự chủ mà nói chuyện uyển chuyển khéo léo hơn, dù không vào nhà họ Du, vẫn phải nhìn sắc mặt của Khổ Huyền đạo nhân.

Khổ Huyền đạo nhân khẽ gật đầu với Du Minh, nói: “Cậu Du khách khí rồi, bây giờ tôi đã bị trục xuất khỏi Thái Cực Đạo Viện, không còn chỗ để đi, tất nhiên là muốn tìm một nơi đáng tin yên ổn sống, nếu nhà họ Du đối xử tốt với tôi, tôi sẵn lòng dốc hết sức mình cống hiến cho nhà họ Du!”

Những võ giả khác nghe thấy Khổ Huyền đạo nhân bị trục xuất khỏi sư môn, đều cảm thấy khiếp sợ.

Nửa năm trước, sau khi chuyện Khổ Huyền đạo nhân lén đi chơi gái bị bại lộ, Viện trưởng của Thái Cực Đạo Viện không chút lưu tình đuổi Khổ Huyền đạo nhân khỏi sư môn.

Sau khi Khổ Huyền đạo nhân rời khỏi Thái Cực Đạo Viện thì cắt bỏ búi tóc, cũng đổi thành mặc trang phục bình thường, lang thang khắp chốn, sau khi nghe thấy nhà họ Du dùng số tiền lớn tuyển võ giả thì quyết định đi đến Lâm An.

Trong mắt Du Minh lóe ra mừng rỡ khó lòng kìm được, lập tức cam đoan với Khổ Huyền đạo nhân: “Khổ Huyền đại sư, bây giờ tôi có thể cam đoan, chỉ cần ngài ở lại làm việc cho nhà họ Du Lâm An, nhà họ Du cam đoan cuộc sống của ngài sẽ vô cùng thoải mái, đồng thời tiền lương hàng năm ít nhất chín mươi tỷ trở lên, số lượng cụ thể, tôi cần bàn bạc với ba rồi mới có thể chắc chắn, không biết ý ngài như thế nào?”

Trong lòng Khổ Huyền đạo nhân vô cùng hài lòng, gật đầu nói: “Cậu Du rất có lòng, nếu như có thể thực hiện tất cả những điều kiện mà cậu Du nói, tôi bằng lòng ở lại nhà họ Du!”

Du Minh vui mừng vỗ tay nói: “Tốt, Khổ Huyền đại sư, ngài yên tâm đi.”

Lại nói với những võ giả khác: “Tôi cũng đã chứng kiến bản lĩnh của các vị rồi, các vị cũng có thể ở lại nhà họ Du, đương nhiên tiền lương sẽ thấp hơn Khổ Huyền đại sư…”

Những võ giả này đến Lâm An chính là để kiếm một ít thu nhập từ nhà họ Du, thế là thi nhau gật đầu đồng ý, bằng lòng làm việc cho nhà họ Du.

Trong lòng Du Minh vui mừng muốn chết, anh ta nghĩ, có những võ giả võ công cao cường này, chuyện phải làm đầu tiên chính là trừng trị tên thấp kém Tần Hằng kia một trận, bây giờ xử lý chuyện kết hôn trước, chờ kết hôn xong, đó chính là lúc cho thằng oắt con Tần Hằng kia xong đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play