CHƯƠNG 198: CẬU ẤY KHÔNG CHỈ TÀI TRỢ CHO BỮA TIỆC CHÀO MỪNG NGƯỜI MỚI

Thì ra mấy ngày đó Tần Hằng quyên góp tiền, hiệu trưởng Thôi Khải đang đi đến nơi khác, trưởng bộ phận tài chính Lưu đã báo cáo việc Tần Hằng quyên góp hơn 1,5 triệu Euro cho phó hiệu trưởng, còn nhấn mạnh nói rằng Tần Hằng không muốn tiết lộ danh tính của anh, thế nhưng cho đến ngày hôm qua khi Thôi Khải trở lại trường, khi phó hiệu trưởng báo cáo lại với ông ta, anh ta chỉ nói rằng Tần Hằng đã quyên góp hơn 1,5 triệu Euro, còn việc Tần Hằng không muốn để lộ thân phận chỉ đề cập sơ qua, hiệu trưởng cũng không để tâm chuyện đó.

Thôi Khải cảm thấy Tần Hằng đã quyên góp nhiều tiền như vậy, nên phải tìm cơ hội bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng, buổi tiệc chào mừng người mới chính là một cơ hội rất tốt, cho nên vừa nãy trong khoảng thời gian ngắn đã quyết định người đứng nhất sẽ do Tần Hằng trao thưởng.

Khi nghe thấy những lời nói của hiệu trưởng, đầu óc của Tào Ninh và những người khác “ong” lên một cái, cứng đơ tại chỗ, không dám tin những gì bản thân nghe thấy là sự thật.

Tần Hằng chính là người tài trợ đó, anh lại còn quyên góp 750 triệu! Anh ấy rõ ràng là một sinh viên tầm thường sống trong cảnh nghèo khó, làm sao anh có thể có nhiều tiền như vậy?

“Hiệu trưởng, hay là ngài trao thưởng đi?” Tần Hằng gượng cười nói.

“Không… Tần Hằng, cậu là khách quý của trường chúng tôi. Giải thưởng này phải do đích thân cậu trao.” Vừa nói, hiệu trưởng vừa kéo Tần Hằng đi đến trung tâm sân khấu, nhét giấy chứng nhận vào tay Tần Hằng, hiệu trưởng cầm lấy micrô nói với các sinh viên bên dưới khán đài: “Sau đây xin mời bạn học Tần Hằng trao giải thưởng cho vị trí đứng nhất!”

Những người bên dưới khán đài vừa nãy chỉ nhìn thấy hiệu trưởng đi tới trước mặt Tần Hằng chứ không nghe được bọn họ nói cái gì, bây giờ nghe nói Tần Hằng là nhà tài trợ, ai nấy cũng đều kinh ngạc, không ít người lắc đầu không dám tin điều này.

Con cái của những nhà giàu có quyền quý trong trường bọn họ đều biết, cái người tên Tần Hằng này vốn dĩ nghe nói đến cũng chưa từ nghe qua, làm sao anh ta lại là nhà tài trợ cho bữa tiệc tối nay? Nhưng hiệu trưởng đã đứng ra xác nhận, điều đó không cho phép bọn họ nghi ngờ.

“Tôi biết rồi, anh ta ỷ mình là nhà tài trợ, cho nên cố tình phá hoại tiết mục của cậu Tào và cô Long! Sau khi phá hoại xong thì anh ta đến trao giải cho cậu Tào, hành động đó là đang sỉ nhục cậu Tào với cô Long!” Một sinh viên nữ chạy lên trên sân khấu, cô ta là một cổ động viên chân thành của Tào Ninh, cô ta giành lấy micro của người dẫn chương trình, sau đó nói lớn với khán giả bên dưới: “Chúng ta không cần loại người này trao thưởng cho cậu Tào với cô Long, mọi người nói phải không?”

“Phải!”

Lời nói của nữ sinh viên ngay lập tức được phần lớn những người có mặt ở đó hưởng ứng, phần lớn các nam sinh viên là vì Long Linh, còn các cô gái đa số là vì Tào Ninh, trước đó vì Tần Hằng đẩy Cao Ninh ra, “thô bạo” kéo Long Linh đi ra sau hậu trường, nên ấn tượng về anh đối với mọi người phải nói là vô cùng tệ.

“Đi xuống đi!”

“Không cần anh trao giải!”

“Anh nghĩ anh là cái thá gì chứ?”

“Tài trợ được là giỏi đó à!”

Hiệu trưởng nhìn thấy sinh viên ở dưới khán đài mắng Tần Hằng như vậy thì ở trong lòng vô cùng sốt ruột và tức giận, ông ta cầm lấy micro lớn tiếng ngăn lại sự hỗn loạn bên dưới: “Đừng nói nhảm nữa, bạn học Tần Hằng là người tài trợ cho bữa tiệc tối nay, không có cậu ấy thì sẽ không có bữa tiệc này, mọi người nên cảm ơn cậu ấy!”

“Chi phí của bữa tiệc tối này nhiều nhất là 750 triệu, cùng lắm thì chúng em cùng nhau tự trích tiền gây quỹ, chúng em không cần loại người này trao thưởng cho Tào Ninh với cô Long! Bảo anh ta cút xuống đi!” Nữ sinh viên trước đó giật lấy micro hét lên.

“Đúng, chúng em tự trích tiền gây quỹ, trả tiền lại cho anh ta, bảo anh ta mau cút xuống!”

“Không phải chỉ là 750 triệu thôi sao? Con số đó với một người có thể nói là quá sức, chứ ở đây có hàng nghìn người, mỗi một người góp 300 nghìn thì chẳng có vấn đề gì cả.”

Những người dưới khán đài dè bỉu Tần Hằng, thà cùng nhau gây quỹ 750 triệu này còn hơn là để Tần Hằng trao thưởng cho Tào Ninh và Long Linh.

“Tần Hằng xuống đi!”

“Tần Hằng mau cút xuống đi!”

“Tần Hằng mau đi xuống đi!”

Những khẩu lệnh từ bên dưới khán đài đồng loạt vang lên.

“Im lặng hết cho tôi!” Hiệu trưởng tức đến nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát lên: “Ai bêu xấu Tần Hằng nữa thì Thôi Khải tôi sẽ ghi lại người đó một lần phạm lỗi nghiêm trọng!”

Hiệu trưởng lo lắng không yên, Tần Hằng là người tốt đã quyên góp 1,5 triệu Euro, nhưng ở trường lại bị đối xử như vậy, điều này khiến ông ta xấu hổ, nếu như Tần Hằng muốn rút lại 1,5 triệu Euro đã quyên góp thì sao? Nhóm học sinh rác rưởi này không đóng góp được gì nhiều cho trường, chỉ biết gây thêm rắc rối cho trường mà thôi.

Khi nghe thấy hiệu trưởng muốn ghi lỗi, giọng của đám sinh viên trở nên nhỏ hơn.

Hiệu trưởng kéo tay Tần Hằng đi tới trước sân khấu, giận dữ nói với sinh viên dưới khán đài: “Các cô cậu cho rằng bạn học Tần Hằng chỉ là tài trợ cho bữa tiệc này mà thôi sao?”

“Chứ còn gì khác sao!” Một sinh viên không phục lớn tiếng đáp lại.

“Bây giờ tôi sẽ nói cho các cô cậu biết con số chính xác mà Tần Hằng đã quyên góp. Tần Hằng quyên góp tổng cộng 1,5 triệu Euro, tương đương với hơn 36 tỷ, dùng cho các khoản chi, khen thưởng, học bổng, quỹ thí nghiệm của Đại học Giang Nam. Trong số các cô cậu có nhiều người xin học bổng của trường, chính là tiền mà Tần Hằng quyên góp, cô cậu cầm lấy tiền của Tần Hằng, thế mà hiện tại lại ở đây gây chuyện với cậu ấy, mắng cậu ấy, sỉ nhục cậu ấy, còn đuổi cậu ấy đi xuống. Trong lòng các cô cậu không cảm thấy biết ơn con người này sao, hay là không cần học bổng nữa?” Hiệu trưởng cau chặt đôi lông mày, nghiêm khắc quát hỏi.

Sinh viên bên dưới náo động hẳn lên, mọi người làm sao có thể tưởng tượng được Tần Hằng đã quyên góp nhiều tiền như vậy cho trường học, không ít người vẫn tỏ thái độ nghi ngờ hiệu trưởng.

Hiệu trưởng mở điện thoại, dùng máy chiếu chiếu bức ảnh 1,5 triệu Euro đó và dữ liệu của quỹ Đại học Giang Nam lên màn hình lớn. Khi các sinh viên dưới khán đài nhìn thấy bằng chứng thì họ mới hoàn toàn tin rằng Tần Hằng đã thật sự quyên góp nhiều tiền như thế cho trường.

Mặc dù một vài người trong số họ là “fan cuồng” của Tào Ninh, nhưng số tiền mà Tần Hằng quyên góp thực sự quá lớn, người này cũng là một người xuất thân từ gia đình giàu có quyền thế, đúng là không ít người trong số họ đang xin trợ cấp của trường, họ đang hưởng lợi từ Tần Hằng, làm sao bọn có mặt mũi mà mắng Tần Hằng được chứ? Bây giờ bọn họ chỉ muốn bù đắp cho hành vi bất lịch sự và bốc đồng trước đó của mình càng sớm càng tốt mà thôi.

Ngay lập tức, những con người bên dưới khán đài liền thay đổi thái độ.

“Cậu Tần thật đỉnh quá đi!”

“Cậu Tần, tôi yêu cậu!”

“Cậu Tần, cậu thật hào phóng! Tôi đã xin học bổng rồi, cảm ơn cậu Trần đã hỗ trợ tôi.”

“Tần Hằng, cậu nói vài câu đi.” Hiệu trưởng thấy cuối cùng cục diện cũng đã ổn định thì liền thở phào nhẹ nhõm, nói xong sau đó đưa micro cho Tần Hằng.

Những tràng pháo tay dưới khán đài vang lên dữ dội hơn, những tiếng hò reo vang liên tục không ngừng.

Trước những tình cảm đó, Tần Hằng cũng không nỡ từ chối, liền cầm lấy micro nói lớn: “Thật ra tôi quyên góp số tiền này là vì không có chỗ để gửi nên mới gửi cho ban tài vụ, vốn dĩ tôi tưởng rằng số tiền đó dùng cho bữa tiệc chào mừng có thể sẽ chi ra gần hết, nhưng không ngờ rằng bữa tiệc chỉ tốn 600 triệu, số tiền còn lại sẽ được trường sử dụng cho các mục đích khác. Tôi hy vọng mọi người xin học bổng đều phải chuyên tâm, có ý chí nghiên cứu, tìm tòi học hỏi ngành học của bản thân, sau này làm được điều có ích cho gia đình, cho xã hội và cho đất nước.”

Tần Hằng nói xong, hiệu trưởng âm thầm gật đầu, người dưới khán đài ai nấy cũng đều vỗ tay tán thưởng.

“Năng lượng tích cực quá! Đây mới là những gì một người con xuất thân từ gia đình giàu có quyền quý nên có!”

“Cậu Tần, tôi bị cậu thu hút rồi. Tôi đã xin được học bổng, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”

“Mẹ kiếp, cậu Tần còn tốt hơn nhiều so với những người ỷ có gia đình giàu có chống lưng, chỉ biết hút chích ma túy với chơi gái mà thôi.”

“Được rồi, đừng nói nhảm nhiều nữa, tiếp theo xin mời Tần Hằng trao giải cho đội của mình!” Hiệu trưởng cười lớn nói.

Tần Hằng cầm lấy giấy chứng nhận, đi tới trước mặt Đổng Ích, Đổng Ích rụt rè nhìn Tần Hằng, bộ dạng ủ rũ như cà tím thấm sương nói: “Cậu Tần, xin lỗi cậu, trước đây là do tôi lỡ miệng…”

Tần Hằng nhìn bộ dạng ỉu xìu lúng túng của anh ta, lộ rõ rằng trong lòng anh ta bây giờ đang lo sợ bất an, hoàn toàn mất đi vẻ mặt của lúc trước, Tần Hằng cũng không căm giận gì anh ta cả, chỉ là đưa giấy chứng nhận cho người này, sau đó vỗ nhẹ lên vai anh ta.

Người tiếp theo là Trương Hiểu San, nhìn thấy Tần Hằng đứng trước mặt mình, cô ta rụt vai lại giống như một con mèo con, nhỏ giọng nói: “Cậu Tần, xin lỗi, trước đây là do tôi thiếu hiểu biết chế nhạo cậu, còn thường xuyên cười cậu là đồ ngốc… Không, những lời nói đó không phải mắng cậu, mà là mắng chính bản thân tôi, tôi mới là một kẻ ngốc…”

Tần Hằng nhớ lại Trương Hiểu San lúc nào diễn tập cũng cười nhạo anh rất hả hê, so với bây giờ thì cô ta giống như một người khác vậy, anh không kiềm chế nổi mà bật cười, nói với giọng ấm áp: “Cô không cần phải sợ như thế, bình thường cô cười nhạo tôi, tuy có hơi quá đáng, nhưng tôi cũng cảm thấy nó rất thú vị, sau này đừng có đùa với người khác như thế nữa là được.”

“Được, tôi biết rồi, tôi nhất định nghe theo lời cậu Tần!” Trương Hiểu San nghe thấy Tần Hằng không có ý trách mình, trong lòng vui mừng khôn xiết, cười ngọt ngào nhận lấy giấy chứng nhận, Tần Hằng đã đi qua, cô ta vẫn nhìn theo dáng vẻ của Tần Hằng, trong lòng cô ta cảm thấy người đàn ông này thật ấm áp, trên mặt nở một nụ cười nhẹ.

Nhìn thấy Tần Hằng đi tới trước mặt mình, trong mắt Tào Ninh dấy lên một tia giận dữ, hôm nay vốn dĩ anh ta là người tỏa sáng trước ánh đèn sân khấu, nhưng Tần Hằng lại cướp đi ánh đèn sân khấu của anh ta.

Bây giờ để Tần Hằng trao giải cho mình, đây không phải có nghĩa là bản thân anh ta thấp kém hơn Tần Hằng sao, nhìn thấy giấy chứng nhận mà Tần Hằng đưa đến trước mặt,Tào Ninh không muốn nhận lấy, ánh mắt di chuyển nhìn đi chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ dựa vào cái gì mà anh ta cần Tần Hằng đến trao thưởng?

“Tào Ninh, cậu không cần giấy chứng nhận à!” Tần Hằng nhìn thấy bây giờ mà anh ta vẫn ở trước mặt mình bày ra bộ dạng tự cao như thế thì không kiềm chế được sự tức giận mà quát lên.

“Anh…” Tào Ninh trừng mắt nhìn Tần Hằng, lửa giận bốc lên trong lòng, ở đại học Giang Nam này chưa từng có ai dám nói với anh ta bằng giọng điệu này.

“Tào Ninh, cầm chứng nhận nhanh lên!” Hiệu trưởng cau mày, đứng ở bên cạnh lên tiếng thúc giục.

Trong lòng Tào Ninh vốn dĩ không muốn nhận, nhưng bây giờ trong tình huống này anh ta không thể không cầm lấy, lỡ như Tần Hằng nổi giận, làm gì anh ta trên sân khấu này thì hình tượng của anh ta ở đại học Giang Nam sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Tào Ninh đưa tay nhận lấy giấy chứng nhận, trong lòng không khỏi bực tức.

Tần Hằng nở nụ cười, anh biết lúc này Tào Ninh nhất định rất bực bội, nhưng trong lòng anh lại thoải mái vô cùng, anh ta đắc ý lâu như thế rồi, hôm nay phải khiến cho anh ta nếm trải sự đau khổ.

Tần Hằng lại bước tới chỗ Long Linh, sắc mặt lập tức trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng đưa giấy chứng nhận cho Long Linh: “Giấy chứng nhận của cô.”

Dưới ánh đèn, chỉ thấy Long Linh yên lặng nhìn Tần Hằng, nhận lấy giấy chứng nhận, cô ta cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Anh che giấu rất kĩ đấy.”

Nhìn thấy Long Linh cười với chính mình, Tần Hằng cảm giác cả người đều đang vỡ vụn, lập tức xua tay nói: “Tôi không cố ý lừa cô, là… là… chuyện này quá rắc rối, có thời gian tôi sẽ giải thích cho cô nghe.”

Long Linh nghĩ bản thân chỉ tiện miệng nói một câu như vậy với anh, thế mà Tần Hằng lại nghiêm túc như thế, bộ dạng giống như sợ cô ta hiểu lầm, dễ nhận ra anh có tình cảm đặc biệt với cô ta, tâm hồn cô gái khẽ rung động, nhưng lại nghĩ đến chuyện anh có lẽ đang gởi gắm tình cảm dành cho bạn gái lên người mình thì cô ta khẽ cúi đầu, trong lòng có chút rối rắm, không nhìn Tần Hằng nữa.

“Được rồi, ngài Tần đã trao giấy chứng nhận xong rồi, bây giờ chúng tôi mời tất cả các diễn viên bước lên sân khấu chụp ảnh chung nhé.” Người dẫn chương trình mỉm cười chỉ đạo.

Lúc này, tất cả các diễn viên trong hậu trường đều đã lên trên này, Tần Hằng ngồi ở giữa cùng với hiệu trưởng, phó hiệu trưởng. Lê Tịch biết được Tần Hằng là người tài trợ cho bữa tiệc chào mừng đã vô cùng kinh ngạc, thế mà lại nghe nói thêm Tần Hằng đã tài trợ 36 tỷ cho nhà trường thì càng thêm kinh ngạc, anh ta đang suy đoán thân phận của Tần Hằng rốt cuộc là ai, có khả năng cao quý hơn cả thân phận của cậu Tào.

Tranh thủ lúc chụp ảnh nhóm, Lê Tịch đi đến bên cạnh Tần Hằng, anh ta nở nụ cười tươi như phật Di Lặc: “Cậu Tần, xin lỗi, trước đây tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi xin lỗi anh, người đại nghĩa không trách kẻ tiểu nhân, xin anh tha thứ cho tôi…”

Nhìn thấy Lê Tịch, Tần Hằng không khỏi tức giận, hơn 20 ngày nay, anh ta luôn ở trước mặt mọi người hại anh, con người này từ đầu đến đuôi đều toát ra được anh ta chính là một kẻ xu nịnh. Nhìn bộ dạng của anh ta bây giờ, chính là biết anh có tiền mới chạy qua nịnh nọt lấy lòng.

Tần Hằng cười nhẹ vẫy tay với anh ta, Lê Tịch giống như một chú chó tiến lại gần Tần Hằng, Tần Hằng nói vài câu vào tai Lê Tịch, anh ta vô cùng bối rối nhưng cuối cùng vẫn gật đầu chạy vào trong hậu trường.

Một lúc sau, người xếp hàng chụp ảnh đã xếp thành một hàng dài, Lê Tịch từ trong hậu trường chạy ra, ngay sau đó gây ra một tràng cười sảng khoái. Hóa ra anh ta chỉ mặc một bộ đồ lót màu đỏ, Lê Tịch là một người đàn ông mập nặng 90kg, trên người từ trên xuống dưới đều là mỡ, lúc này anh ta run rẩy bước lên sân khấu, nhìn chẳng khá gì Trư Bát Giới cởi truồng cả, nhưng mà vì để được Tần Hằng tha thứ thì anh ta chỉ có thể nghe lời Tần Hằng.

Có rất nhiều người ở dưới sân khấu chế giễu, các diễn viên trên sân khấu cũng chê cười Lê Tịch không có thể diện, vừa cười vừa tránh né anh ta.

Lê Tịch đi về phía Tào Ninh, Tào Ninh sửng sốt, quát mắng anh ta: “Cậu làm gì thế, đừng có qua đây!”

Lê Tịch nghĩ thầm rằng cậu Tần bảo tôi chọc anh khiến anh buồn nôn một lát, cậu Tào à, anh đừng trách tôi. Tần Hằng có thể quyên góp hơn 36 tỷ cho trường, thân phận của anh ta có thể cao hơn Tào Ninh, vì vậy Lê Tịch cũng không dám đắc tội với Tần Hằng.

Lê Tịch cười cười đi đến bên cạnh Tào Ninh, thậm chí còn dùng tay khều vai Tào Ninh: “Xin lỗi, cậu Tào!”

Lê Tịch vừa nói lời xin lỗi vừa sống chết khoác lấy Tào Ninh, cho dù Tào Ninh có mắng mỏ hay chống cự thế nào, anh ta cũng không buông tha, hai người đàn ông ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật, Tào Ninh dường như bị ép sâu vào trong thân hình mập mạp kia, cảnh tượng đó làm mọi người trên dưới sân khấu cười ngặt ngẻo.

Đúng lúc này, một tiếng “tách” vang lên, bức ảnh nhóm đã được chụp, bức ảnh này sẽ được đưa lên trang web của trường, nghĩ đến việc bản thân vừa mới vai kề vai với tên mập trần truồng Lê Tịch kia thì trong lòng Tào Ninh vô cùng chán nản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play