CHƯƠNG 184: THỨ CÓ MẸ SINH MÀ KHÔNG CÓ MẸ DẠY
“Lý tổng, ông cũng quá lợi hại rồi! Ông chủ Đỗ không phải ai cũng nể mặt đâu.”
“Đúng vậy đó, khách sạn Kempinski cũng là khách sạn xa hoa nhất ở Lâm An, giá trị của ông chủ Đỗ cũng khoảng mấy trăm tỉ, cứ cho là người giàu có ở Lâm An, thực lực không tới đâu, ông chủ Đỗ cũng không đích thân ra mặt, chúng ta hay là người bên ngoài vùng, không phải Lý tổng, ai có thể có được đãi ngộ này chứ?”
“Tóm lại chính là một câu, đi theo Lý tổng sẽ có tiền đồ.”
……
Những người khác đều lên tiếng tán dương Lý Diệu Uy, đối với chuyện này, Lý Diệu Uy cũng chỉ có thể cười xấu hổ, đến bây giờ chính ông ta cũng không biết rõ, vì sao ông chủ Đỗ lại đếm gặp mình, mặc dù ông ta cũng có một ít thành tích ở Lâm An, nhưng sản nghiệp cũng không lớn, tính theo xuất thân, chỉ sợ ở Lâm An cũng không đứng đến vị trí 300.
Có điều mặc kệ như thế nào, nếu ông chủ Đỗ đã đến thì luôn luôn là chuyện tốt.
Lý Diệu Uy cũng thừa cơ tự biên tự diễn, muốn thừa dịp này để đu bám, để để mình vững chắc đứng ở vị trí đứng đầu trong đám người này.
“Ông chủ Đỗ quen biết với tôi đã lâu, đến gặp tôi là đương nhiên, lần trước tôi đến T thành chơi, ông Khổng- Khổng Quý Quân còn đến thăm hỏi tôi nữa, chúng tôi còn cùng nhau ăn cơm……”
“Cái gì, ông cũng có giao tình với ông Khổng sao?”
“Ở khu Hoa Đông, các nhân vật nổi tiếng giàu có đều phải nể mặt ông Khổng đó.”
“Lý tổng, thâm tàng bất lộ nha, lúc nào cũng tiến cử chúng tôi với.”
……
Những người khác càng bội phục Lý Diệu Uy, có thể đuổi kịp người như Khổng Quý Quân, đây là trâu bò cỡ nào chứ.
“Dễ nói, dễ nói, sau này có cơ hội, tôi sẽ mời ông Khổng đến hội đồng hương này của chúng ta, hôm nay mọi người ăn cơm trước đi……” Lý Diệu Uy cười ha ha nói, ông ta nói xong, những người khác cũng ngồi xuống.
“Lý tổng, người này còn chưa đi nè!” Điền Tinh ôm lấy cánh tay của Lý Diệu Uy, nhìn Tần Hằng cười mỉa nói, cô ta nghe Lý Diệu Uy nói còn quen biết một nhân vật lợi hại như Khổng Quý Quân, trong lòng thậm chí còn sinh ra tâm tư đá Ngãi Đào.
“Nhóc con, bồi thường tiền nổi không? Bồi thường không nổi, thì tự mình đến sảnh khách sạn báo cáo, làm sai vặt cho khách sạn đi.” Lý Diệu Uy nói.
“Tôi ra ngoài một chút, lát nữa đem tiền đến cho ông.” Tần Hằng nghĩ, dù sao mẹ mình cũng ở đây, cùng lắm thì nói với bà mình thiếu tiền, coi như bồi thường cho Lý Diệu Uy này.
“A, cậu cho tôi là đồ đần sao? Ra khỏi cửa này cậu còn không chạy à, tôi thấy cậu hoàn toàn đền không nổi……” Lý Diệu Uy cười khẩy nói.
“Đúng vậy đó, để một người bán bánh rán chi ba triệu sáu, anh ta sẽ không đau lòng chết à?”
“Nghe cô Điền nói, ở khách sạn Duy Hương trên người anh cũng chỉ có ba triệu, bây giờ không phải đến ba triệu cũng không có chứ?”
“Không trả nổi thì làm công cho khách sạn đi!”
……
“Là ai nói nó không đền nổi? Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, ngay sau đó, cửa phòng bao bỗng nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp bước nhanh đến, chỉ thấy bà ta mặc một chiếc váy đen dài, phần vai làm bằng bông, loáng thoáng có thể trông thấy bả vai óng ánh như tuyết, mái tóc bà cột cao đằng sau, hai bên tai đeo một đôi bông bằng vàng tao nhã, đôi mắt của bà vừa to vừa sáng, trên người tản ra một vẻ quyến rũ của phụ nữ thành thục, không phải Triệu Minh Minh mẹ Tần Hằng thì là ai.
Triệu Minh Minh giờ phút này, trên vẻ mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận nhàn nhạt.
Trong 7 năm không được nhìn thấy mẹ, Tần Hằng lập tức vui sướng như điên, liền muốn đi đến ôm mẹ, một chữ mẹ đã đến bên miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngăn chặn của mẹ, anh lại miễn cưỡng nuốt vào.
Lần này Triệu Minh Minh đến thăm Tần Hằng, cũng là giấu gia tộc, ở trước mặt nhiều người như vậy, thân phận nhà họ Tần mà bọn họ che giấu phải tiếp tục giữ vững.
Triệu Minh Minh không coi ai ra gì mà đi vào, Khổng Quý Quân với ông chủ Đỗ cũng đi theo sau lưng Triệu Minh Minh đi đến. Triệu Minh Minh không khách sáo đi đến vị trí đứng đầu, ngồi xuống ghế, Khổng Quý Quân với ông chủ Đỗ đứng hai bên bà, Tần Hằng cũng đứng bên cạnh Triệu Minh Minh.
“Đây……” Những người khác đều quay mặt nhìn nhau, không rõ người phụ nữ tự làm theo ý mình này đến cuối cùng là ai, vậy mà lại không để bọn họ vào mắt.
“Ông chủ Đỗ, ông……” Lý Diệu Uy không biết hai người kia, đành phải có ý muốn hỏi ông chủ Đỗ. Ông chủ Đỗ nghiêm mặt đang muốn nói chuyện, Triệu Minh Minh hơi quay đầu sang hướng ông chủ Đỗ, ông chủ Đỗ liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Ai là Điền Tinh, đứng ra cho tôi!” Triệu Minh Minh quát.
Điền Tinh nghe được tên của mình, giật nảy mình, cô ta run run hoảng sợ đi tới trước mặt Triệu Minh Minh.
“Nãy cô nói cậu trai trẻ này thế nào?” Triệu Minh Minh cười hỏi, nhưng Điền Tinh nhìn thấy nụ cười của bà, lại quỷ dị kinh khủng như thế, trước mặt Triệu Minh Minh, Điền Tinh có cảm giác mình giống như một học sinh tiểu học, lòng hốt hoảng, không dám nói dối.
“Tôi… nói cậu ta…… Bị bảo vệ Lâu Ngoại Lâu…… đuổi ra khỏi đó……” Điền Tinh lắp ba lắp bắp nói, Triệu Minh Minh chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Điền Tinh.
“Bốp……” Bỗng nhiên Triệu Minh Minh nắm lấy tóc của Điền Tinh, tàn ác đánh bốn năm cái lên mặt cô ta, buông tay ra, Triệu Minh Minh lại nhanh nhẹn ngồi xuống ghế, lại nhìn Điền Tinh, bị đánh đến mê muội, vẫn may còn được những người khác đỡ.”
Vừa rồi lúc đầu có người còn muốn ngăn cản, nhưng trong lòng bọn họ lại kiêng kị không biết Triệu Minh Minh là ai, ai cũng không dám ra tay. Sau khi Điền Tinh bị đánh, mới dám lên tiếng ủng hộ Điền Tinh, nói nhỏ rằng Triệu Minh Minh quá bá đạo.
“Người nào là Lý Diệu Uy, cút ra đây cho tôi!” Triệu Minh Minh không hề để bọn họ vào mắt, lần nữa quát.
Đám người chấn động, người phụ nữ trung niên xinh đẹp này thật là mạnh mẽ, vậy mà dám nói chuyện với Lý Diệu Uy thế này
“Chính là tôi!” Lý Diệu Uy vốn đang đang suy nghĩ người phụ nữ trung niên này đến cuối cùng là ai, lúc này nghe được bà bảo mình cút ra, lại sỉ nhục ông ta thế này trước mặt nhiều người như thế, Lý Diệu Uy làm sao có thể chịu được, ông ta nhanh chân đi đến trước mặt Triệu Minh Minh: “Tôi chính là Lý Diệu Uy, bà là ai?”
“Tôi là ai? Ông còn không có tư cách hỏi.” Triệu Minh Minh cười mỉa nói: “Vừa rồi lúc tôi đi vào, nghe ông đang nói bồi thường tiền gì đó? Có chuyện gì xảy ra thế?”
Lý Diệu Uy tự động trả lời tra hỏi của Triệu Minh Minh
“Tên nhóc này ăn cơm của tôi, chẳng lẽ không nên đưa tiền sao? Cậu ta không trả tiền nổi, tôi muốn cậu ta đến đây làm việc.” Lý Diệu Uy nói.
“Ông nói nó không trả tiền nổi? Ha ha” Triệu Minh Minh cười khẩy, lại hỏi: “Cái miệng thúi này của ông còn nói gì nữa?”
Chỉ việc Triệu Minh Minh mắng ông ta miệng thúi, nhưng Lý Diệu Uy bất giác cảm thấy, chỉ cần không phát sinh xung đột với người phụ nữ trung niên này, thì cứ để bà tùy ý được lợi ngoài miệng.
“Đương nhiên cậu ta không trả tiền nổi rồi, chính mắt tôi bên ngoài nhìn thấy, tên nhóc này đòi bà cụ mua phế phẩm ba mươi ngàn, nếu như cậu ta có tiền, sẽ còn muốn tiền của bà cụ sao?” Lý Diệu Uy nói.
“Ông nói rõ ràng cho tôi, lúc ấy vì sao nó lại muốn tiền của bà cụ?” Triệu Minh Minh nói, bà không tin, con của mình sẽ muốn lấy tiền của bà cụ thu mua phế liệu.
“Ha, đây càng thú vị hơn, tôi nghe thấy tên nhóc này kêu bà cụ mua phế liệu một tiếng mẹ, dáng vẻ còn giống như đang khóc, bà cụ kia đã bảy tám mươi tuổi, chắc chắn không thể nào là mẹ của tên nhóc này, mặc dù tôi chỉ nghe được đôi ba câu, nhưng tôi đoán tên nhóc này nhất định là thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, cho nên bây giờ mới có đức hạnh thế này……” Lý Diệu Uy nói.
“Ha ha, không sai, đứa trẻ nào có mẹ mà lại ăn mặc bẩn như thế chứ.”
“Tục ngữ nói có mẹ con cái giống như vàng bạc, không có mẹ con cái giống như cây cỏ, đây chính là điều mà tên ghê tởm này đáng có.”
……
Tần Hằng nhìn mẹ lúc này, trong mắt đã có ánh sáng lập lòe, nước mắt bắt đầu nhấp nhô trong đáy mắt, Tần Hằng đau lòng muốn chết, liền muốn xoa xoa mẹ, không muốn để bà khó chịu như vậy.
Đúng lúc này, Triệu Minh Minh bỗng nhiên đứng lên, chạy đến trước mặt Lý Diệu Uy, vả miệng ông ta một cái, lúc Triệu Minh Minh muốn đánh cái thứ hai, tay của bà bị Lý Diệu Uy bắt lấy.
“Buông ra!” Triệu Minh Minh giận dữ nói.
“Ha, bà cũng quá đanh đá chua ngoa rồi, tôi là người mà bà có thể tùy tiện đánh sao……” Ông ta nói được nửa câu, người Tần Hằng đột ngột chuyển động, một cước đá vào ngực Lý Diệu Uy, đạp ông ta lăn xuống đất, Tần Hằng kéo mẹ đến bên cạnh, lo lắng hỏi thăm: “Người sao rồi?”
Anh hiểu vì sao mẹ không nhận anh, cho nên không có gọi mẹ.
“Con ơi.” Hai Triệu Minh Minh đẫm lệ mơ hồ, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Tần Hằng.
Lý Triệu Uy bị đạp đến lăn trên mặt đất ở bên kia đã được người đỡ lên.
“Mẹ nó, một người đàn bà chanh chua, một đứa nghèo hèn, dám khi dễ trên đầu Lý Diệu Uy tôi, cho rằng tôi dễ khi dễ sao? Các đồng hương, đánh hai người kia cho tôi, ai đánh hay, sau này có vấn đề gì ở Lâm An tôi đều sẽ giải quyết!”
Lý Diệu Uy rất có uy lực trong đám người này, ông ta nói như thế này, có mấy người đàn ông đã muốn xông lên đánh Tần Hằng và Triệu Minh Minh.
Bỗng nhiên có hai người ngăn trước Tần Hằng và Triệu Minh Minh, chính là ông chủ Đỗ với Khổng Quý Quân.
“Ông chủ Đỗ, xin ông tránh ra cho, tổn thất trong phòng bao, đến lúc đó Lý Diệu Uy tôi bồi thường cho ông gấp đôi, ông cũng thấy hai người kia phách lối thế nào rồi, không báo thù Lý Diệu Uy tôi còn mặt mũi nào trước mặt đồng hương chứ?” Lúc này Lý Diệu Uy tức giận đến đầu muốn nổ tung.
“Ông còn muốn báo thù? Đừng làm liều, mau xin lỗi quý bà này đi, nếu không hậu quả không phải ông có thể gánh chịu đâu.” Ông chủ Đỗ khuyên nhủ.
“A, ông chủ Đỗ, ông thật sự xem thường Lý Diệu Uy tôi sao, mặc dù tôi là người xứ khác, nhưng cũng có sĩ diện, hôm nay tôi chịu nhục như thế, ông còn bảo tôi xin lỗi người phụ nữ này? Lý Diệu Uy cười mỉa nói: “Người phụ nữ này là người giàu có cỡ nào ở Lâm An tôi không biết, ông chủ Đỗ ông sợ bà ta, tôi cũng không sợ, tôi không nói nhiều, hôm nay cho dù là mười người giàu có ở Lâm An đến, tôi cũng phải báo thù!”
Mười người giàu có ở Lâm An Lý Diệu Uy đều biết, tuyệt không có khả năng là người phụ nữ này, chỉ cần người phụ nữ này không phải là mười người giàu có đứng đầu, Lý Diệu Uy thật sự đúng là không quan tâm bà.
“Đúng đó, Lý tổng sợ bà ta sao? Lý tổng còn quen biết với ông Khổng Quý Quân nữa, cho dù là mười người giàu có hàng đầu đến thì sao? Có thể lợi hại hơn ông Khổng Quý Quân sao?”
“Tôi nói cho các người biết, chuyện lớn các người bày ra, bây giờ nhanh đi xin lỗi Lý tổng đi, có lẽ Lý tổng có thể còn bỏ qua cho các người!”
……
Mấy đồng hương đang phô trương thanh thế của Lý Diệu Uy.
Vẻ mặt Khổng Quý Quân nghiêm túc nhìn Lý Diệu Uy, hỏi: “Ông thật sự từng gặp Khổng Quý Quân sao?”
“Đó là đương nhiên, thức thời thì tránh ra cho tôi, nếu không……” Lý Diệu Uy còn muốn mượn uy danh của Khổng Quý Quân hù dọa bọn họ, nhưng khi ông ta chú ý tới ánh mắt của người đàn ông trước mặt này luôn đánh giá mình, lòng ông ta bắt đầu hốt hoảng, luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt này không đơn giản, bỗng nhiên ông ta nhìn Khổng Quý Quân rồi hỏi: “Ông là ai?”
“Ông cảm thấy thế nào?” Khổng Quý Quân cười mỉa.
Lý Diệu Uy luống cuống, ông ta lập tức nhìn về phía ông chủ Đỗ: “Ông chủ Đỗ, ông ta là ai!”
Ông chủ Đỗ hừ một tiếng, châm chọc cười nói: “Ông ấy chính là ông Khổng tên tuổi lừng danh ở tỉnh Hoa Đông, T thành, Khổng Quý Quân.”