CHƯƠNG 162: ĐÂY KHÔNG PHẢI CON GÁI ANH TA

“Mẹ ông! Ông làm gì rồi?” Hạ Vũ Thần đấm một cái lên mặt thuyền trưởng. Thuyền trưởng như ngây người, cũng không biết, chỉ liên tục lẩm bẩm không xong.

“Vô dụng…” Hạ Vũ Thần mắng thuyền trưởng một câu, buồng lái này ở tầng một, anh ta không thể ở lại nơi nguy hiểm như vậy được, Hạ Vũ Thần đi ra ngoài.

Thuyền trưởng đặt mông ngồi xuống đất, khi nãy ông ta đã thử một lúc, hệ thống điều khiển du thuyền đã mất kiểm soát hơn một nửa, hoàn toàn không thể chạy được một hải lý, bây giờ trong thuyền lại bắt đầu có nước vào, lúc này du thuyền cách bờ biển hơn sáu mươi hải lý, thuyền cứu hộ nhanh nhất cũng phải hai giờ mới có thể chạy đến, đợi khi bọn họ đến, có lẽ du thuyền đã chìm luôn rồi.

Nghĩ đến có thể hại chết gần một nghìn người, dù may mắn được cứu về bờ, mình làm hỏng một chiếc thuyền mấy trăm tỷ, cả đời cũng xong luôn rồi.

Dưới chân thuyền trưởng có chất lỏng màu vàng chảy xuống, ông ta hoàn toàn không biết, bắt đầu có nước chảy vào từ khe cửa buồng lái, thuyền trưởng nhìn thấy, nhưng ông ta hoàn toàn không để tâm, vẫn ngồi yên ở đó, chỉ chậm rãi để tay lên một nút bấm hình tam giác màu đó, ấn xuống, du thuyền lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo…

Hạ Vũ Thần chạy tới trên boong tàu, tiếng còi báo động “reng reng” trên tàu như tiếng đòi mạng, đèn báo động đỏ vàng lấp lóe giao nhau chẳng khác nào đèn báo tử.

Mọi người vô cùng sợ hãi, có cô gái ôm bạn trai khóc không thành tiếng, có người muốn gọi điện thoại, nhưng bọn họ phát hiện không có tín hiệu, còn có người mang phao bơi lên người ngồi yên dưới đất, như sợ đến ngu người rồi vậy.

Trên boong tàu vô cùng mất trật tự.

“Mọi người có thể kéo bạn tôi lên giúp tôi không, cầu xin mọi người.” Lúc này, Hoan Hoan nhờ người bên cạnh giúp đỡ, phát hiện trên boong tàu đang mất trật tự, chắc chắn Hạ Vũ Thần không có tâm trạng để ý đến mấy người Tần Hằng, Hoan Hoan bèn nhờ người xung quanh giúp đỡ.

Xung quanh cũng có mấy người nhiệt tình, cùng nhau hợp sức kéo dây buộc trên lan can lên trên.

Tần Hằng cảm thấy có người đang kéo mình, thầm thấy vui mừng, khi người anh và Tang An Nhiên rời khỏi mặt biển, Tang An Nhiên suýt không chịu được mà rơi xuống biển, Tần Hằng vội ôm chặt cô ta hơn một chút.

“Giữ chặt, ngã xuống là chết đấy!” Tần Hằng quát to một tiếng, Tang An Nhiên lấy lại tinh thần, giữ chặt lấy sợi dây, hai người dần được kéo lên, đợi khi đến lan can, Tần Hằng để mọi người kéo Tang An Nhiên trước, đợi sau khi cô ta an toàn ngồi trên boong tàu rồi mới để người khác kéo mình lên.

“An Nhiên, cậu sao rồi?” Nhìn thấy Tang An Nhiên đã được kéo lên, Hoan Hoan rất vui, cô ta ngồi xổm xuống đất nâng đầu Tang An Nhiên lên.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của mọi người!” Tần Hằng mệt mỏi nằm trên boong tàu mười mấy giây, sau đó cố gắng ngồi dậy, nói một tiếng với những người kéo mình lên.

“Không sao.”

“Chàng trai, cậu cũng tốt số đấy, tôi còn tưởng kéo lên được một cái thi… Không nói nữa, còn sống là tốt rồi.”

“Cô còn cứu cô ta nữa, hầy…”

“Nhưng lên đây cũng phải chết thôi..”

Bây giờ mấy người cứu Tần Hằng lên không có tâm trạng quan tâm chuyện của anh nữa, bọn họ đều rời đi.

Tần Hằng nhìn đám người mất trật tự trên boong tàu, đèn báo động đang sáng và tiếng kêu hoảng sợ của mọi người, mới hiểu ra thuyền bị nước vào.

“Hu hu…” Tang An Nhiên ôm Hoan Hoan khóc to: “Tớ tưởng mình chết chắc rồi… Hoan Hoan, khi nãy tớ thật sự sợ lắm… tớ sợ rơi xuống biển, bị cá mập ăn mất, ngay cả xác cũng không thể tìm thấy…”

“Được rồi, An Nhiên đừng khóc nữa, cậu đã lên đây rồi…” Hoan Hoan vỗ nhe lưng Tang An Nhiên, an ủi cô ta, mười mấy phút sau, Tang An Nhiên mới bình tĩnh lại được.

Cô ta lau khô nước mắt nhìn sang bên cạnh, Tần Hằng đang ngồi trên boong tàu lạnh lùng nhìn cô ta, Tang An Nhiên đối diện với ánh mắt của Tần Hằng, cô ta chợt thấy hoảng hốt, nhớ đến hành động của mình với Tần Hằng trước đó, Tang An Nhiên xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Xin lỗi, trước đó là tôi có lỗi với anh, tôi không phải người, tôi quá độc ác…” Tang An Nhiên chậm rãi bò đến trước mặt Tần Hằng, ngâm trong biển quá lâu, cô ta đã không còn sức lực nữa: “Tần Hằng, anh đánh tôi hai cái đi, lần này tôi thật sự tỉnh ngộ rồi, tôi có lỗi với anh, sau này anh bảo tôi làm gì cũng được…”

Tần Hằng quay đầu qua một bên, anh đã không thể nào tin tưởng Tang An Nhiên được nữa rồi.

“Tần Hằng, tôi biết trong lòng anh đã hoàn toàn thất vọng với tôi rồi, xin lỗi, là tôi quá hèn hạ…” Tang An Nhiên thấy Tần Hằng không để ý đến mình thì càng áy náy hơn, cô ta quỳ xuống đất, dập đầu với anh mấy cái: “Cảm ơn anh vì khi nãy đã cứu tôi, sau này tôi sẽ tìm cơ hội trả ơn cho anh, cảm ơn.”

Tần Hằng không có tâm trạng nghe Tang An Nhiên nói, nhìn biển rộng mênh mông, anh nghĩ, mình sẽ chết ở đây sao?

Nửa tiếng sau, bão thổi tới, du thuyền đã rời khỏi vị trí trung tâm bảo, lúc này sức gió của bão không phải kiểu có thể thổi bay cả cây, nhưng cũng không nhỏ, ghế, ghế nằm, bàn rượu… trên boong tàu đều bị thổi bay khắp nơi, có cái còn rơi xuống biển.

“Ầm ầm ầm”, theo cơn bão là mưa to kéo đến, rơi “lộp độp” lên boong tàu, người trên boong tàu chỉ có thể trốn ở đây, trong thân thuyền đã bị nước vào, không ai ngốc đến mức bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đi vào tránh mưa.

Lại một tiếng nữa trôi qua, trên biển vẫn không có bóng dáng của thuyền cứu hộ, mà nước trong chiếc du thuyền này đã ngập đến tầng ba, đã tới trên boong tàu rồi.

“Xong rồi.”

“Phải làm sao đây, tôi không muốn chết.”

“Mẹ, con sợ.”

Người trên boong tàu vô cùng sợ hãi, bọn họ đều cảm thấy lần này mình phải bỏ mạng ở đây rồi.

“Mẹ nó, là thằng ranh cậu đòi ra biển, ông đây thật xuống muốn giết chết cậu.”

“Không phải cậu là con nhà giàu à, phách lối cái mẹ nhà cậu.”

“Cậu muốn chết cũng đừng kéo ông đây theo cùng, fuck.”

Ở một góc du thuyền, mấy người trẻ tuổi bao vây Hạ Vũ Thần, nổi giạn quát mắng.

“Các người muốn làm gì, tránh ra hết cho tôi! Muốn chết rồi đúng không?” Hạ Vũ Thần là con nhà giàu hàng đầu trong nước, bị mấy đứa con nhà giàu không có danh tiếng dọa nạt thì còn ra thể thống gì?

“Mẹ mày, bây giờ mà mày còn ra vẻ hùng hổ hả!” Một người tuổi phun một ngụm nước miếng lên mặt Hạ Vũ Thần.

“Các anh em, đánh cậu ta!” Một người trẻ tuổi khác quát to, lập tức có bốn năm người trẻ tuổi đi tới đấm đá Hạ Vũ Thần một trận, mấy người trẻ tuổi này cảm thấy mình phải chết ở đây rồi, bọn họ còn sợ Hạ Vũ Thần cái gì?

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, các anh, tôi xin các anh đừng đánh nữa…” Hạ Vũ Thần bắt đầu cầu xin, bỏ đi thân phận con nhà giàu của anh ta, ai còn quan tâm anh ta làm gì?

Dù sao cũng phải chết ở cái biển này, ông đây sẽ giết cái thằng làm ra vẻ này, để cậu ta dò đường cho tôi ở suối vàng…” Một người trẻ tuổi bất chấp tất cả nói, cầm lấy cái ghế giơ lên cao, muốn đập lên người Hạ Vũ Thần.

“Đừng, anh ơi đừng, tôi sai rồi, tôi đưa tất cả tài sản cho anh, tôi xin anh đừng giết tôi…” Hạ Vũ Thần quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin.

“Đã sắp chết rồi, dù mày cả chục nghìn tỷ cũng chả có tác dụng gì…” Chàng trai trẻ nheo mắt lại, sau đó thì muốn đánh xuống.

“Thuyền đến rồi!”

“Mau nhìn kìa, bên kia có tia sáng.”

Lúc này, bỗng nhiên có người hét to, tất cả mọi người trên boong tàu chợt trở nên phấn chấn, mấy người trẻ tuổi cũng nhìn lên mặt biển, nhìn thấy trên mặt biển tối đen phía xa thật sự có một điểm sáng nho nhỏ.

Người trẻ tuổi kia ném ghế xuống, chạy tới phía gần điểm sáng, lớn tiếng kêu lên với điểm sáng.

“Này, bên đây này!”

“Bên đây này!”

“Mau đến cứu chúng tôi với.”

….

Trong nháy mắt, mọi người còn đang tuyệt vọng lại nhìn thấy cơ hội sống.

Điểm sáng kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh du thuyền, là thuyền của cục Hải dương phái đến cứu viện, nhưng nó nhỏ hơn chiếc du thuyền này rất nhiều.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Tang An Nhiên và Hoan Hoan nhìn thấy thuyền đến cũng rất vui vẻ, Tang An Nhiên nghỉ ngơi hơn một tiếng, cuối cùng cũng hồi phục được chút thể lực, có thể tự đứng dậy được rồi, cô ta muốn đi đến chỗ thuyền cứu hộ cùng Tần Hằng.

Nhưng Tần Hằng không quan tâm đến cô ta, tự mình đứng lên đi chậm về phía đám người, Tang An Nhiên hơi đau lòng, đi theo sau lưng Tần Hằng cùng Hoan Hoan.

Lúc này, một người phụ trách trong thuyền cứu hộ đi ra, hắn nhìn người trên thuyền, thuyền cứu hộ của bọn họ hoàn toàn không chứa nổi, hắn nhíu mày, dùng loa phóng thanh nói: “Các vị quần chúng đang gặp khó khăn, mọi người đừng hoảng sợ, chúng tôi nhất định sẽ đưa tất cả mọi người về nhà an toàn, nhưng bây giờ quá đông người, thuyền cứu hộ của chúng tôi không cứu nổi, chúng tôi cần chia lượt ra cứu, mọi người yên tâm, hai chiếc thuyền cứu hộ khác cũng đang chạy đến đây…”

“Thế này nhé, chúng tôi đưa phụ nữ, trẻ em và phụ huynh đi trước, người còn lại đợi hai chuyến thuyền tiếp theo, mọi người yên tâm, nhất định có thể đưa mọi người về nhà an toàn…”

Tuy người phụ trách nói thế, nhưng đương nhiên ai cũng muốn nhanh chóng rời khỏi chiếc thuyền nguy hiểm này, ở đây lâu thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm mà.

Thuyền cứu hộ để một cái lối đi nối tới boong du thuyền, có thủy thủ đứng trước lối đi giám sát.

“Được… Bây giờ mời phụ nữ và phụ huynh có con nhỏ lên thuyền, những người khác đợi chiếc thuyền cứu hộ tiếp theo.” Người phụ trách dùng loa phóng thanh ra lệnh, phụ nữ và phụ huynh mang theo con nhỏ bắt đầu lên thuyền.

Lúc này Hạ Vũ Thần rất nôn nóng, anh ta yêu mạng mình nhất, đương nhiên muốn ngồi chiếc thuyền cứu hộ này rời đi, nhưng anh ta vừa không phải phụ nữ vừa không mang theo con nhỏ.

Hạ Vũ Thần nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm con gái xếp hạng đợi lên thuyền cứu hộ, chớp mắt một cái rồi đi nhanh tới trước mặt cô ta, anh ta nhỏ giọng bàn bạc với người phụ nữ, nói cô ta cho mình mượn con gái, đợi về T thành rồi sẽ đưa cô ta ba tỷ làm thù lao, người phụ nữ nói gì cũng không chịu, Hạ Vũ Thần sốt ruột, bèn thừa lúc người ta không chú ý giật lấy con gái cô ta, uy hiếp người phụ nữ nếu cô ta dám tiết lộ sẽ ném con gái cô ta vào trong biển, anh ta là con nhà giàu, dù khiến người ta chết đuối cũng không sợ.

Người phụ nữ bị Hạ Vũ Thần uy hiếp, chỉ có thể tạm thời đưa con gái cho anh ta.

Hạ Vũ Thần che miệng bé gái, bế cô bé xếp hàng đi tới lối đi.

“Đây là con gái anh à?” Thủy thủ thấy Hạ Vũ Thần còn trẻ, không giống có một đứa con gái sáu bảy tuổi, hơn nữa Hạ Vũ Thần còn che miệng bé gái, hành động rất kỳ lạ.

“À… Đây là con gái của tôi, con bé bị ốm, buồn nôn, đợi lên thuyền, tôi sẽ dẫn con bé đến nhà vệ sinh để nôn…” Hạ Vũ Thần cố ý khiến mình trông tự nhiên một chút.

“Lên đi.” Phía sau còn có những người khác, thủy thủ bèn để Hạ Vũ Thần đi lên.

“Đây không phải con gái của anh ta, đừng để anh ta lên thuyền!” Lúc này, một giọng nói sắc bén vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play