CHƯƠNG 160: MUỐN Ở CÙNG TÔI THÌ PHẢI BỎ ANH TA

“An Nhiên, hai ngươi vừa đến chỗ cậu Hạ làm gì vậy?” Tang An Nhiên và Tần Hằng vừa ngồi xuống, Hoan Hoan đã mừng rỡ kéo cô ta tới hỏi.

“Đó là kẻ thần kinh.” Tần Hằng nghe được thì thuận miệng nói một câu. Anh nghĩ mình và Tang An Nhiên chẳng làm gì, cũng hề không xuất hiện cùng anh ta ở bất kỳ chỗ nào, Hạ Vũ Thần lại đặc biệt gọi bọn họ tới châm chọc một trận. Đó không phải thần kinh thì là gì?

“Anh còn nói. Tôi cần anh nói sao?” Tang An Nhiên quát Tần Hằng.

Anh ngậm miệng lại, cũng chẳng thèm nhìn cô ta nữa.

“Rốt cuộc làm sao vậy? Sao trông cô có vẻ không vui vậy?” Hoan Hoan hơi lo lắng. Xem ra bị cậu Hạ gọi qua cũng chẳng phải là chuyện tốt. Cô ta kéo tay Tang An Nhiên và nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi cũng không biết cậu Hạ gọi tôi qua làm gì nữa. Anh ta hỏi tên nghèo rớt mùng tơi này có phải là bạn trai tôi không…” Tang An Nhiên ngồi trên ghế, mặt mày ũ rũ nhìn Hoan Hoan.

“Ồ… vậy cô giải thích với cậu Hạ là cô chỉ tìm anh ta nhờ quay một video mà thôi, anh ta không phải là bạn trai cô.”

“Thật ra tôi cũng muốn giải thích, nhưng người phụ trách Răng Hổ bên cạnh cứ nháy mắt với tôi mãi, ra hiệu cho tôi thừa nhận, cuối cùng tôi chỉ có thể thừa nhận tên nghèo rớt mùng tơi này là bạn trai tôi.” Khi nói đến đây, Tang An Nhiên còn đấm mạnh lên lưng Tần Hằng.

“Hoan Hoan, cô nói xem có phải tôi mù hay không mà đi tìm một kẻ ăn hại như vậy? Anh ta có điểm nào xứng với tôi chứ? Tôi thật không hiểu nổi cậu Hạ suy nghĩ gì. Anh ta gọi tôi qua, tôi còn tưởng là coi trọng tôi. Ai ngờ anh ta lại liên hệ tôi với tên này. Đúng là làm tôi tức chết rồi.” Trong lòng Tang An Nhiên bị đả kích gấp bội.

“Cái đó, tôi đã giúp cô, bây giờ cô có thể đưa thư của Tạ Nhược Đồng cho tôi không?” Tần Hằng nhìn Tang An Nhiên hỏi.

“Gấp cái gì? Anh còn sợ tôi không đưa cho anh sao? Thật là…!” Tang An Nhiên trừng mắt với Tần Hằng và hét lên một tiếng.

Tần Hằng nặng nề thở hắt ra một hơi. Tạm thời không đòi cô ta nữa. Anh sẽ chờ đến khi bữa tiệc tối kết thúc, xuống khỏi tàu du lịch. Đến lúc đó Tang An Nhiên chẳng có lý do gì mà không đưa cho anh.

Bữa tiệc tối diễn ra trong hai giờ đã nhanh chóng kết thúc.

Một vài khách quý và khán giả nhận được lời mời bắt đầu xuống khỏi tàu du lịch. Nhưng nhiều người vẫn lựa chọn ở lại trên tàu du lịch để tham dự bữa tiệc. Bởi vì Tần Hằng còn chưa lấy được thư nên chỉ có thể ở lại.

Lúc này, trên tàu du lịch còn lại hơn một nghìn người. Một trăm nhân vật nổi tiếng trên mạng không hề có ai rời đi. Trong trường hợp có thể giao lưu với đám con cháu nhà giàu tốt như vậy, bọn họ quý trọng còn không kịp, sao có thể cam lòng rời đi được?

Hơn nghìn người ở trên bong tàu du lịch cầm ly rượu và cười nói với nhau. Có người đẹp thay áo tắm và bơi trong hồ bơi. Còn gã đàn ông nhanh trí đã dẫn theo phụ nữ đến phòng trên tầng để vui vẻ.

Hạ Vũ Thần tất nhiên là tiêu điểm trong tiêu điểm chú ý. Mười mấy nhân vật nổi tiếng trên mạng vây quanh anh ta, ai nấy đều muốn cọ lên người Hạ Vũ Thần.

Hạ Vũ Thần trái ôm phải ấp đi lên sân khâu, đứng trước micro và lớn tiếng nói: “Chơi vui chứ? Các bảo bối!”

“Vui!” Trong đám người trả lời, mười mấy nhân vật nổi tiếng trên mạng kia là ra sức nhất.

Tần Hằng ngồi trên chiếc ghế yên tĩnh cách xa sân khấu. Anh xem điện thoại và tiện tay mở phần “Thời tiết” ra xem. Hôm nay, có một trận bão nhỏ sẽ đi qua T thành. Tần Hằng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm chỉ thấy tối đen, dường như sắp mưa to.

“Được lắm, hôm nay cậu đây cao hứng, dẫn các người rời bến cảng đi chơi.” Hạ Vũ Thần kêu to. Tối nay là buổi tối vui vẻ nhất từ sau khi Lưu An Kì rời khỏi anh ta.

“Tốt!”

“Rời bến chơi!”

“Cậu Hạ dẫn bọn em đi thôi.”

Trên tàu du lịch, ngoài một trăm nhân vật nổi tiếng trên mạng, phần lớn đều là những thanh niên thích náo nhiệt. Lúc này bọn họ đều tán thành đề nghị của Hạ Vũ Thần.

Tần Hằng vừa nghe thì nhíu mày, đứng lên và đi về phía sân khấu. Một đám người vẫn còn đang tâng bốc Hạ Vũ Thần.

“Này, anh gọi tàu trưởng tới đây cho tôi!” Hạ Vũ Thần tùy ý chỉ một người, bảo anh ta đi gọi tàu trưởng.

“Tối nay không thể ra biển được.” Trong lúc đám người đều đang hưng phấn, một giọng nói vừa phải vang lên. Mọi người nhìn theo giọng nói, phát hiện ra là Tần Hằng.

“Anh nói gì?” Lúc này Hạ Vũ Thần mới chú ý thấy người nói chuyện không ngờ lại là Tần Hằng đã gặp lúc trước.

“Anh tính là gì chứ? Cậu Hạ đã nói phải ra biển, anh không cho là sao?”

“Tên này là ai vậy? Đúng là không có mắt mà.”

“Đây không phải là người đáng thương trong livestream kia à? Anh ta cũng to gan quá chứ?”

Tần Hằng thấy những người khác đều không hiểu mình, anh khẽ gật đầu với Hạ Vũ Thần và áy náy nói: “Anh Hạ, tôi không cố ý đối đầu với anh, chỉ là dự báo thời tiết nói hôm nay có một trận bão nhỏ sắp tới. Rời bến lúc này rất nguy hiểm.”

“Tôi còn cần anh nói cho tôi biết là bão sắp tới à? Anh biết tôi mới mua chiếc tàu du lịch này không? Chỉ một trận bão nhỏ, chẳng lẽ còn có thể thổi lật được tàu du lịch của tôi à?” Hạ Vũ Thần nhìn chằm chằm vào Tần Hằng nói.

“Tôi không có ý này, chỉ là…” Tần Hằng còn muốn giải thích nhưng Hạ Vũ Thần đã không muốn nghe anh nói nữa: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa.”

“Cậu Hạ nói đúng, tên này đúng là thích nói nhảm.”

“Một con tàu lớn như vậy, anh tưởng là giấy à? Nó đâu yếu ớt như vậy chứ?”

“Nhìn dáng người cao lớn mà sao lá gan còn nhỏ hơn chuột thế? Tôi là nữ sinh còn chẳng sợ đây này.”

Tần Hằng bất đắc dĩ, cũng không nói được lời nào nữa. Anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tang An Nhiên trong đám đông. Nếu bọn họ không xuống tàu, vậy mình rời tàu là được rồi.

Lúc này, tàu trưởng bị gọi tới trước mặt Hạ Vũ Thần.

“Bây giờ lái tàu, đi về phía biển đông.” Hạ Vũ Thần ra lệnh.

“Cậu Hạ, điều kiện thời tiết hôm nay không thích hợp lắm đâu. Lúc trước, cục khí tượng T thành đã đưa ra tin cảnh cáo…” Tàu trưởng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Ông ta nhiều kinh nghiệm cũng không dám mạo hiểm rời bến.

“Sao ông nói nhảm lắm thế? Tôi hỏi ông, chất lượng tàu du lịch nhà tôi mua kém như vậy sao? Còn chẳng phải là một trận bão nhỏ à? Vậy cũng không chịu nổi sao? Nếu tôi hỏi tàu trưởng khác mà bọn họ bảo có thể rời bến trong tình hình này, ông không cần lái tàu cho nhà chúng tôi nữa. Tôi cần một tàu trưởng chứ không phải là một kẻ vô dụng.” Hạ Vũ Thần buồn bực nói.

“Tôi hỏi ông một câu nữa, rốt cuộc ông có thể lái được không?”

“Ôi… Có thể, tôi có thể lái được!” Tàu trưởng chỉ có thể phồng má giả làm người mập. Trong lòng ông ta tính, lần này đài khí tượng nói cấp bão không cao. Với chất lượng con tàu này của cậu Hạ, chắc có thể chịu được. Hơn nữa, khả năng bọn họ gặp phải bão vẫn rất nhỏ.

“Được, trở về chuẩn bị lái tàu đi.” Hạ Vũ Thần phất tay, cho tàu trưởng rời đi.

Vừa thấy thái độ tàu trưởng cũng hơi do dự, có một số người hoảng hốt. Bọn họ đang thì thầm to nhỏ, xem rốt cuộc mình có nên xuống bây giờ không.

“Nhát gan, khiếp sợ thì xuống ngay bây giờ đi, không ai hầu các người.” Hạ Vũ Thần dùng micro nói to: “Đỡ phải lát nữa lại khiến các người chết đuối trên biển.”

“Cậu Hạ, nhà tôi còn có việc, tôi đi xuống trước.”

“Đúng rồi, ba vợ của tôi đang nằm trong bệnh viện, bây giờ tôi phải trở về xem ông ấy thế nào.”

Có hai ba chục người lo lắng, có người nói với Hạ Vũ Thần một tiếng, có người lặng lẽ xuống tàu.

“Đi đi, tất cả đều đi đi. Tôi còn phải xin các người ở lại trên tàu chắc, mẹ nó!” Hạ Vũ Thần khinh thường mắng một câu.

Tần Hằng cũng tìm được hai người Tang An Nhiên. Anh muốn kéo hai người bọn họ xuống. Hoan Hoan còn hiểu lý lẽ, nhưng Tang An Nhiên vẫn đang tức Tần Hằng nên nhất quyết không nghe.

“Cô đừng trách tôi.” Bây giờ Tần Hằng cũng hết cách, cuối cùng vác Tang An Nhiên lên vai, đi cùng Hoan Hoan xuống tàu.

“Thả tôi ra a, tên khốn kiếp, đồ nghèo rớt mùng tơi nhà anh. Anh làm gì thế…” Tang An Nhiên dùng tay ra sức đấm mạnh vào lưng Tần Hằng. Anh mặc kệ, khiêng cô ta đến đầu cầu thang chuẩn bị rời tàu.

“Người ở đầu cầu thang kia, đứng lại!” Lúc này, Hạ Vũ Thần nhìn về phía Tần Hằng và cầm micro gào to một tiếng. Tần Hằng liếc nhìn Hạ Vũ Thần nhưng không muốn để ý đến anh ta. Bọn họ muốn đi mạo hiểm thì cứ đi. Mình không cần đi theo bọn họ. Tần Hằng chuẩn bị bước nhanh.

“Anh đi đi! Streamer nhỏ kia sẽ trực tiếp bị ‘phong sát’, tôi nói được thì làm được.” Hạ Vũ Thần lại nói một tiếng. Tần Hằng dừng bước.

“Thả tôi ra? Đồ nghèo rớt mùng tơi này. Anh muốn tôi bị phong sát sao? Mau thả tôi xuống. Anh muốn đi thì tự mình đi, còn kéo tôi đi làm gì? Còn không mau thả tôi ra…” Tang An Nhiên càng đấm vào lưng Tần Hằng mạnh hơn.

“Được, đây là tự cô nói đấy. Nếu gặp phải nguy hiểm cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô.” Tần Hằng đặt Tang An Nhiên xuống đất. Tang An Nhiên căm tức nhìn Tần Hằng, miệng lưỡi sắc bén nói: “Đúng vậy, không liên quan gì tới anh. Bây giờ anh lập tức rời đi cho tôi. Tôi nhìn thấy anh là thấy phiền lòng rồi. Anh đi mau, cút mau đi!”

Tang An Nhiên đẩy Tần Hằng, hận không thể đẩy anh từ trên cầu thang xuống cho ngã chết đi.

“Đưa thư cho tôi, tôi sẽ lập tức đi ngay.” Trong lòng Tần Hằng cũng thất vọng về Tang An Nhiên. Nếu cô ta ghét mình như vậy, mình đi được rồi.

“Thư à? Anh còn muốn thư à!” Tang An Nhiên hừ một tiếng, vỗ nhẹ vào túi xách của mình: “Thưa đang ở trong túi của tôi. Tôi vốn định đưa cho anh, nhưng anh xem thử đã làm gì với tôi? Tôi không xé nát thư đã là tốt lắm rồi. Anh muốn thư nhưng tôi không đưa cho anh đấy. Tôi muốn tên nghèo rớt mùng tơi anh phải tức chết!”

“Cô…” Tần Hằng nắm chặt áo Tang An Nhiên, ánh mắt rét lạnh.

“Anh tính làm gì. Là anh có lỗi với tôi trước, thả ra!” Tang An Nhiên đẩy Tần Hằng ra, kéo tay Hoan Hoan chạy về phía trên boong tàu.

Tần Hằng nghĩ bây giờ mình cũng không lấy được thư từ chỗ của Tang An Nhiên nên đang chuẩn bị xuống tàu. Nhưng lúc này, “U” một tiếng thật dài vang lên, tàu đã chạy. Tần Hằng muốn rời tàu cũng không được.

Tần Hằng chậm rãi quay về trên boong tàu. Anh cũng không quá lo lắng, một mình ngồi ở trên boong phía đuôi tàu, hóng gió biển, nhìn mặt biển nhấp nhô.

Đi được hơn hai giờ, trên mặt biển rộng lớn chỉ còn lại có chiếc tàu du lịch sáng ánh đèn này.

Lúc này, Hạ Vũ Thần gọi Tang An Nhiên tới bên cạnh. Đứng cách Hạ Vũ Thần gần như vậy làm cô ta vô cùng căng thẳng.

“Sao vậy?” Hạ Vũ Thần kéo Tang An Nhiên đến trước người mình, để cô ta dựa vào trên vai mình. Cô ta kinh ngạc, vội vàng tránh ra. Mình là một nhân vật nổi tiếng trên mạng tuyến ba, sao có thể cậu chủ con nhà giàu này chiếm lợi được.

“Nữ sinh thật trong sáng.” Hạ Vũ Thần nắm lấy cằm cô ta nói: “Muốn ở cùng với tôi không?”

Hạ Vũ Thần hỏi một cách đường đột, làm trái tim Tang An Nhiên đập loạn. Cậu Hạ thật trắng trợn. Anh ta thật sự nhìn trúng mình a?

“Ừ…” Tang An Nhiên thẹn thùng gật đầu.

“Được.” Hạ Vũ Thần ôm lấy thắt lưng Tang An Nhiên: “Muốn ở cùng tôi rất đơn giản, cô đá bạn trai của cô đi, như vậy cô có thể ở cùng với tôi.”

“Cậu Hạ nói thật sao? Tôi qua nói rõ với anh ta ngay đây.” Tang An Nhiên vô cùng vui mừng. Cô ta không sao hiểu nổi lý do cậu Hạ có thể coi trọng mình. Nhưng bỏ Tần Hằng lại có thể làm bạn gái của cậu Hạ, sao không làm cô ta hưng phấn được. Nếu mình là bạn gái của cậu Hạ, còn livestream làm quái gi nữa? Tới lúc đó chẳng phải muốn gì được đó à?

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Tang An Nhiên, trong mắt Hạ Vũ Thần lộ ra chút ngoan độc không dễ nhận ra. Bởi vì cô ta khiến anh ta thấy được bóng dáng của Lưu An Kì.

Từ sau khi anh ta bị Lưu An Kì cắm sừng, trong lòng Hạ Vũ Thần có hơi bệnh hoạn. Lưu An Kì không phải lén tìm đàn ông sau lưng anh ta sao? Hạ Vũ Thần cũng sẽ cắm sừng những kẻ khác, cướp bạn gái, cướp vợ của người khác. Anh ta nhìn cảnh tượng người đàn ông khác phải khóc khi phát hiện bị cắm sừng lại thấy rất thoải mái.

“Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn cô đi trừng trị thằng nhóc kia một trận. Nếu khiến tôi thấy vui vẻ, cô lại có thể làm bạn gái của tôi. Được không, bé cưng của tôi?” Hạ Vũ Thần nhẹ nhàng xoa cằm Tang An Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play