Ở ranh giới nội thành, thành phố bên cạnh Đông Khởi, Tiêu Châu, phía nam thành phố.

Một chiếc xe thương vụ không có biển số lái ra khỏi một nhà xưởng bỏ hoang, sau đó chạy thẳng ra về phía ngoại ô thành phố.

Trong xe thương vụ, trừ tài xế ra còn có ba gã đàn ông xăm mình và một đứa bé chỉ mới bốn, năm tuổi.

Lúc này sắc mặt bé con tái nhợt, trong đôi mắt to trong vắt là nỗi sợ hãi vô tận, cả người cô bé run lên.

"Này thằng ba, mày làm việc kiểu gì đấy!" Trong đó có một tên có một vết sẹo trên mặt, gã ta nhìn về phía tên đầu trọc, thấp giọng bảo.

"Kêu mày trông con nhóc này, vậy mà trên người nó có cái điện thoại di động mà mày cũng không biết là sao?"

"Xin lỗi anh, là lỗi của em!" Tên đàn ông đầu trọc vội đáp

"Em cũng không ngờ đứa con nít mới lớn nhiêu đây mà mẹ nó lại cho nó mang theo cái điện thoại trên người như vậy!"

"Lần sau làm việc cho ổn thỏa vào!" Gã mặt sẹo thấp giọng dặn dò tên kia.

"May mà nhờ phát hiện ra sớm, nếu không con bé gọi người tới thì bốn anh em chúng ta sẽ gặp phiền phức đấy!"

"Em rõ rồi anh!" Tên đầu trọc ra sức gật đầu.

"Anh, rốt cuộc là ai muốn bắt đứa nhóc này vậy? Lần này còn cho tiền thuê dày như vậy, hẳn là không phải người bình thường đâu ha?" Mặt khác, tên đầu đinh kia mở miệng hỏi.

"Không nên hỏi thì đừng có hỏi, làm chuyện của mình cho tốt là được rồi!" Gã mặt sẹo lạnh lùng đáp lại.

Trong ánh mắt gã mặt sẹo hiện rõ vẻ kiêng kỵ, thân phận của đối phương khiến gã ta không rét mà run.

"Em chỉ tò mò chút thôi mà." Gã đầu đinh đáp: "Mà anh có biết bên kia bắt con bé này làm gì không?"

"Nghe nói là để ghép tim cho một con bé khác!" Gã mặt sẹo khẽ gật đầu đáp lại.

Shh!

Gã đầu đinh hít sâu một hơi: "Mẹ nó, sao ác vậy? Đứa nhỏ này chắc không nhất định phải chết đâu nhỉ?"

"Mày nói xem?" Gã mặt sẹo nhìn gã một cái.

"Thôi được rồi!" Gã đầu đinh nhún nhún hai vai. "Nhụy Lam sẽ không chết đâu, bố... bố nhất định sẽ đến cứu Nhụy Lam đấy..." Nghe được cuộc nói chuyện của hai gã kia, đứa nhỏ lớn tiếng gào khóc.

"Bố nhóc ở đâu ra?" Gã đầu trọc quay sang nhìn về phía cô bé rồi hỏi bé.

"Nhóc vốn là một đứa con hoang, đến cả mẹ nhóc cũng chẳng biết bố nhóc là ai đâu!"

"Nhụy Lam không phải con hoang, Nhụy Lam có bố mà..." Cô bé tiếp tục khóc, lại vừa khóc vừa nói: "Chú... mấy chú là người xấu, bố... bố cháu nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy chú đâu..."

"Ha ha, ừ thì nhóc có bố đi, nhưng mà e rằng bố nhóc chết sớm rồi, nếu không thì vì sao bao năm như vậy mà còn chẳng đến tìm nhóc chứ?"

"Bố... bố không có chết, bố nhất định sẽ đến cứu Nhụy Lam đấy..." Cô bé ra sức lắc đầu: "Bố nhất định sẽ tới mà..."

"Vậy nhóc cảm thấy bao giờ bố nhóc sẽ tới cứu nhóc? Ngày mai hả? Hay là ngày mốt?" Gã đầu trọc nhếch miệng cười.

"Tiếc quá, tối nay nhóc phải làm phẫu thuật rồi, qua đêm nay, dù bố nhóc có tới thì nhóc cũng không được gặp bố nhóc nữa rồi!"

"Không có... sẽ không đâu, Nhụy Lam nhất định có thể nhìn thấy bố mà..." Cô bé khóc to.

"Được rồi, đừng có chọc nhóc con nữa!" Gã mặt sẹo thấp giọng nói một câu rồi nhìn về phía tài xế: "Này thằng tư, tìm chỗ nào không có camera giám sát đổi xe đi!"

"Rõ rồi anh!" Tài xế gật đầu đáp.

Két!

Một giờ chiều, chiếc xe Jeep quân dụng dừng trước một nhà xưởng hoang ở phía Nam thành phố Tiêu Châu.

Oanh oanh!

Xe còn chưa dừng hẳn, cả người Lăng Túc Nhiên ngập trong hơi thở nguy hiểm muốn giết người, anh đạp cửa xe chạy vọt vào xưởng hoang kia.

Một giờ trước, anh và Lục Tần Nam vừa xuống phi cơ ở sân bay quân dụng Đông Khởi thì nhận được tin nhắn của Huyền Vũ.

Báo cho anh biết số điện thoại của Nhụy Lam trong cuộc gọi kia không ở Đông Khởi mà lại hiển thị trong một nhà xưởng công nghiệp bỏ hoang nằm ở ngoại thành bên thành phố lân cận của Đông Khởi.

Cho nên, hai người leo lên xe Jeep quân dụng lái như bay, đi từ Đông Khởi sang đến Tiêu Châu.

"Cậu chắc chắn tin nhắn cuối cùng từ cái điện thoại kia của Nhụy Lam là từ chỗ này gửi đi à?" Lăng Túc Nhiên nhìn bốn phía xung quanh rồi quay lại nhìn về phía Lục Tần Nam đứng sau mình.

Toàn bộ sảnh lớn của nhà xưởng, trừ mấy cái sô pha cũ và mấy thiết bị hỏng hóc, nơi này không hề có một bóng người.

"Chắc chắn ạ!" Lục Tần Nam nghiêm túc gật đầu: "Hệ thống định vị chính xác của chiến bộ không thể nào sai được!"

Lăng Túc Nhiên chau mày, sau đó bước nhanh vào cửa một gian phòng, vung tay lên, trong chớp nhoáng, ván cửa gỗ nổ tang tác, vụn gỗ bay ngang bay dọc.

Sau khi nhìn thấy đống linh kiện di động vụn nát trên mặt đất, ý muốn giết người cuồn cuộn ngất trời của Lăng Túc Nhiên lại một lần nữa từ trên người anh tản ra khắp nơi.

Sự thật rất rõ ràng, anh đến chậm một bước rồi!

Lục Tần Nam đứng sau lưng anh, không nhịn được mà rùng mình!

Cậu ta biết, cả Tiêu Châu này sắp phải nghênh tiếp một trận oanh trời lỡ đất rồi!

Lăng Soái nổi giận, xác người ngàn dặm!

Chỉ có cậu biết rõ Đốc Soái nhà mình là một kẻ kinh khủng đến nhường nào.

Chỉ hai chữ Lăng Soái thôi cũng đủ khiến hàng tỉ người phải điên cuồng kính nể!

Là một Kỳ Lân từ trên trời xuống đem lại may mắn cho cả một đất nước!

Ba năm trước đây, năm ấy anh chỉ mới hai mươi tuổi đã trở thành một thần thoại trong quân doanh!

Lấy một chọi mười, quét sạch các chỉ huy hàng đầu của mười quốc gia có sức chiến đấu cao nhất, đánh một trận, phong thành thần!

Nhận lệnh trấn giữ Tây Lưu, lập nên chiến đội Huyết Ảnh, uy danh trấn giữ khắp cả nước, khiến bọn xấu vừa nghe đến đã sợ mất mật!

Hai năm trước, lại thăng chức, quản lý một tổ chức bí ẩn... Ảnh Môn, trừ hại cho dân, trừng gian diệt ác!

Ba tháng trước, nước địch âm mưu làm bậy ở mặt trận phía Tây, anh dẫn chiến đội Huyết Ảnh đi thẳng đến cơ quan đầu não của kẻ địch, lấy đầu tổng chỉ huy của quân địch, quân địch từ một triệu quân, chỉ còn sót lại một chục người!

"Tra ngay!" Sau khi thu lại cơn giận dữ, Lăng Túc Nhiên thấp giọng giao phó.

"Cho người phối hợp với cảnh sát ở Tiêu Châu, tìm từ tin nhắn mà tôi nhận được của Nhụy Lam, trong khoảng thời gian từ đó đến bây giờ, tìm xem những chiếc xe nào khả nghi ra vào khu vực xung quanh nơi này!"

"Cho bọn họ nửa tiếng, tôi nhất định phải biết được kết quả sau nửa tiếng!"

"Rõ!" Lục Tần Nam gật đầu xong thì lấy điện thoại ra gọi đi.

"Bao giờ Phán Quan tới?" Đợi Lục Tần Nam cúp máy, Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi tới.

Phán Quan trong miệng anh là một trong năm nhân vật tiên phong của Ảnh Môn!

Ảnh Môn, dựa theo vị trí địa lý mà chia ra, chia nội thành ra làm năm khu, mỗi khu sẽ do một nhân vật tiên phong phụ trách!

"Tôi có gọi điện cho cậu ấy rồi, cậu ấy đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài, nói sẽ lập tức đi, nếu không có gì nằm ngoài dự tính thì trước buổi tối sẽ đến đây!" Lục Tần Nam trả lời.

"Ừ!" Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.

"Đốc Soái, bây giờ đi đâu ạ?" Hai người lại lên xe, Lục Tần Nam hỏi anh.

"Cho người định vị vị trí của Tần Nhã Khiết, có lẽ cô ấy sẽ biết người bắt Nhụy Lam là ai!" Lăng Túc Nhiên suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.

"Rõ!" Lục Tần Nam soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Tích!

Năm phút sau, âm thanh báo tin nhắn vang lên từ điện thoại của Lục Tần Nam, cậu cầm lên xem.

"Đốc Soái, đã xác định được vị trí của Tần Nhã Khiết." Lục Tần Nam nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Nói!" Lăng Túc Nhiên thấp giọng gắt một tiếng.

"Hiện giờ cô ấy đang ở khách sạn Hoàn Vũ ở Tiêu Châu." Lục Tần Nam hít sâu một hơi rồi mới trả lời anh.

"Hửm?" Lăng Túc Nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Tần Nam, khẽ cau mày.

"Có lẽ, nói không chừng cô ấy chỉ đến làm phục vụ khách sạn thôi." Lục Tần Nam lại hít sâu thêm một hơi.

"Lái xe!" Lăng Túc Nhiên châm một điếu thuốc lá, hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng như băng lạnh, sắc mặt u ám.

Rừm!

Lục Tần Nam đạp chân ga, ô tô phóng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play