Ly: Mọi người vừa nghe bài này vừa đọc nè, ngấm cực. Mà bài này cũng hay nữa, đề cử xem cả lời vietsub:3

Bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất rất rộng, ánh đèn sáng ngời làm người ta không hề cảm thấy chật chội gì.

Vệ Thành Trạch dựa vào ghế phó lái, nghiêng đầu xuất thần ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

"Ký chủ......" Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một lúc, 5438 vẫn không nhịn được mà mở miệng đánh vỡ phần trầm tĩnh này, "Ngươi rốt cuộc đã làm gì với Vệ Quyết Minh vậy?"

Trên thực tế, 5438 kỳ thật đã muốn hỏi câu này rất lâu rồi —— từ lúc mà Vệ Quyết Minh mạc danh kỳ diệu mà cưỡng hôn Vệ Thành Trạch trong thang máy thì nó đã muốn hỏi rồi.

Tuy biết chắc chuyện này có liên quan đến nhứng chuyện Vệ Thành Trạch làm trước khi xuyên tới thế giới này nhưng Vệ Thành Trạch từ trước đến giờ đều chưa từng tiết lộ kế hoạch của mình cho nó nên đến tận giờ 5438 vẫn không biết khi đó rốt cuộc Vệ Thành Trạch đã tạo cho Vệ Quyết Minh và Trầm Phi Dương một cảnh trong mơ như thế nào.

Hơn nữa...... Dù nói thế nào thì đó cũng chỉ là một giấc mộng thôi mà? Sao lại có thể sinh ra tác dụng lớn như thế chứ? Vệ Thành Trạch thậm chí còn chưa làm gì cả mà thái độ của Vệ Quyết Minh và Trầm Phi Dương đã thay đổi lớn đến vậy rồi.

Hơn nữa nếu hắn không nhớ lầm thì đó là lần đầu tiên Vệ Thành Trạch sử dụng công năng này. Lại còn ở trên người nhân vật đứng thứ hai thế giới này là Vệ Quyết Minh nữa, không thể phát huy được hết hiệu quả của nó.

Nhưng dù sao thì công năng này cũng có bị hạn chế nhiều như những gì Vệ Thành Trạch nói lúc đầu đâu nhỉ? Ít nhất dưới cái nhìn của 5438, biến hóa của Vệ Quyết Minh trong khoảng thời gian này thậm chí còn lớn hơn Trầm Phi Dương nữa.

Mà ngược lại tinh lực mà Vệ Thành Trạch đặt lên hai người này thậm chí còn chẳng bằng tinh lực đặt trên người Bạch Cập nữa.

"Hệ thống. " Cứ như biết 5438 đang nghĩ gì, Vệ Thành Trạch thu tầm mắt đang bay nhảy ngoài cửa sổ lại. "Ngươi biết không?" Miệng hắn hơi dương lên, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, "Người ta đôi khi, sẽ yêu người trong chính giấc mộng của họ."

Thứ tình cảm dày đặc mà chân thật trong giấc mơ này vốn không có gì khác với hiện thực cả. Chẳng qua vì người trong mộng thường sẽ không xuất hiện ngoài đời thực nên những người mơ giấc mộng kia mới không bị lạc mất phương hướng mà thôi.

Mà sau khi sự thật và giấc mơ có chỗ trùng nhau, việc tách hai người này ra thực sự khó khăn hơn rất nhiều.

5438:......?

Mờ mịt nhìn Vệ Thành Trạch, 5438 tỏ vẻ nó hoàn toàn chẳng hiểu Vệ Thành Trạch đang nói gì.

Có lẽ giờ cũng không có gì để làm, Vệ Thành Trạch khó có lúc không ghét bỏ sự trì độn của 5438, nheo mắt lại giải thích cho nó: "Ta kể cho ngươi một câu chuyện vậy."

Từng có một người nghèo khổ khón cùng gặp được một vị thần. Vị thần kia nói với hắn: "Ta có thể cho con mơ được mộng đẹp hằng đêm, nhưng cuộc sống của con sẽ không vì vậy mà có bất cứ thay đổi nào." Người kia không chút do dự đồng ý —— Chuyện tốt rơi từ trên trời xuống thế

này, ai từ chối được chứ?

Vì thế từ ngày hôm đó, người này mỗi ngày đêm ngủ đều được hưởng thụ cuộc sống như thần tiên. Nhưng cũng chính vì vậy, mỗi khi tỉnh lại, đối mặt với hiện thực hai bàn tay trắng kia thì lại càng thêm tàn khốc lạnh lẽo.

Rốt cục đến một ngày, hắn được thể chịu được nữa. Hắn tìm vị thần lúc trước, khóc lóc kể lể giấc mộng hư ảo và thực tế hư không của mình.

Vị thần nói với hắn: "Ta có thể khiến cuộc sống của con trở nên vô cùng tốt đẹp nhưng ngược lại, hàng đêm con đều sẽ phải sống giữa những cơn ác mộng."

Người này vẫn không có chút do dự đồng ý —— Dù sao cũng chỉ là ác mộng mà thôi, làm sao có thể so với cuộc sống thực tại được cơ chứ?

Không có gì ngoài ý muốn, những ngày kế tiếp của người này đã có được cuộc sống mà hắn muốn. Tiền tài, địa vị, mỹ nữ tất cả đều không thiếu, chẳng qua mỗi đêm hắn đều sẽ kêu rên thảm thiết mà bật dậy trong cơn mộng mị.

Nhưng con người là một loại sinh vật không thể không ngủ. Mà một khi hắn ngủ, cảnh trong mơ liền cứ thế theo sát mà đến. Cuối cùng, người này không thể chịu được cuộc sống như vậy nữa mà tự tay kết thúc sự sống của bản thân.

"Ngươi nói, Người ta làm sao phân biệt được thực tế và giấc mơ giờ nhỉ?" Vệ Thành Trạch hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt mang theo chút hứng thú, "Nói đến cùng thì cả hai thứ này cũng chỉ là thứ mà não chúng ta chiếu ra thôi."

Tận đến khi Vệ Thành Trạch nói xong một lúc lâu, 5438 vẫn còn chưa hồi thần kịp. Nó như hiểu được gì đó mà lại như chẳng hiểu gì cả, cả hệ thông đều quay mòng mòng.

"Tui cảm thấy......" Sau khi trầm mặc một lúc lâu, 5438 thực thâm trầm mà mở miệng, "Vấn đề mà kí chủ nói đã vượt qua phạm trù mà dung lượng não của tui có thể khống chế rồi."

"......" Động tác của Vệ Thành Trạch khựng lại một cái, nụ cười bên môi cũng rộng thêm vài phần, "Làm ơn đừng nói như kiểu ngươi có thứ gọi là đầu óc này chứ."

5438:...... Còn có thể vui vẻ nói chuyện với nhau nữa không hả (╯‵□′)╯︵┻━┻

Làm xong nhiệm vụ hằng ngày là đả kích hệ thống, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, nhìn Chu Hải Tô đang bước nhanh về phía này. Mày y hơi nhướng lên, như đã đụng phải chuyện gì làm y vô cùng khó chịu vậy.

Mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Chu Hải Tô ngay lập tức kéo Vệ Thành Trạch qua, hôn một cái thật sâu.

"Làm sao vậy?" Bị cường ngạnh mà ôm vào ngực, Vệ Thành Trạch có chút buồn cười hỏi.

"Anh ghen." Vùi đầu vào hõm cổ Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô không chút e dè nói ra tâm tình của mình.

Lúc nãy khi nhìn thấy Vệ Quyết Minh gỡ xương cá cho Vệ Thành Trạch, y suýt nữa đã không nhịn nổi mà trực tiếp ném luôn đĩa đồ ăn trước mặt lên mặt người đối diện rồi. Nếu không phải Vệ Thành Trạch chưa từng ăn thịt cá trong cái đĩa đó thì nói không chừng y thực sự sẽ thực thi ý nghĩ trong đầu mình.

Nghe được lời của Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch không khỏi có chút sửng sốt, sau đó liền nhịn không được bật cười.

Trong thế giới này, tính cách của người này thực sự cứ như một đứa trẻ vậy. Có lúc thực sự ngây thơ đến không chịu nổi.

Nhưng không biết tại sao, thứ chiếm hữu dục như trẻ con này lại làm cho tâm tình của Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà tốt lên rất nhiều. Hắn ngẩng đầu lên, như đang trấn an một đứa trẻ mà nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi Chu Hải Tô: "Được rồi, em cũng đâu có thích bọn họ."

Trái tim nặng nề đập một tiếng, Chu Hải Tô đột ngột cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch: "Em nói lại lần nữa?"

Bị hành động vô cùng trẻ con của Chu Hải Tô làm cười ra tiếng, Vệ Thành Trạch cong mắt, theo ý của y mà mở miệng: "Em cũng đâu có thích...... Ngô......" Lời còn lại đã bị Chu Hải Tô nuốt luôn vào miệng. Trong không gian xe chật chội chỉ có thể nghe thấy tiếng nước do môi lưỡi dao triền.

Tận đến lúc Vệ Thành Trạch sắp không thở nổi Chu Hải Tô mới buông hắn ra, y nhịn không được lại cúi đầu, mổ hai cái lên đôi môi sưng đỏ của Vệ Thành Trạch, thanh âm khàn đặc: "Anh mới làm chuyện em bảo anh làm rồi, em nói xem, có phải nên thưởng cho anh một chút không?" Nói xong, cái tay đang đặt trên lưng Vệ Thành Trạch bắt đầu không an phận mà chui từ vạt áo vào.

Xúc cảm từ lưng truyền đến làm Vệ Thành Trạch không nhịn được mà thở dốc một tiếng. Hắn khẽ cười, ngửa đầu in lại lên môi Chu Hải Tô một cái: "Anh nói đấy, đêm nay đến chỗ anh." Nhẹ nhàng cắn môi dưới của Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch hơi nheo mắt lại. "Tối nay em nghe anh hết."

"...... Chồng à." (Ly: (////-////))

Hơi thở nhất thời liền loạn tùng phèo, ngón tay Chu Hải Tô đã cuộn cả lại. Nếu không phải địa điểm không đúng, thậm chí y còn định trực tiếp nuốt gọn con yêu tinh suốt ngày đi dụ người này vào bụng.

Y nặng nề cắn lên môi Vệ Thành Trạch một cái, giọng nói có chút thô ráp: "Đây là em nói đấy." Ánh mắt y tối sầm lại "Không được hối hận."

Vệ Thành Trạch nghe vậy nhíu mày, như đang khiêu khích mà nói: "Có giỏi thì làm em hối hận đi."

Hít một hơi thật sâu, Chu Hải Tô nhìn Vệ Thành Trạch một cái, không nói gì, im lặng khởi động xe.

Về phần Vệ Thành Trạch cuối cùng có hối hận hay không...... 5438 cảm thấy chuyện này chỉ cần xem hắn ngày mai có xuống nổi giường không thì sẽ biết, ha hả.

Nhìn kí chủ nhà mình yên lặng đẩy thời gian quay lại công ty đã sớm định trước ra ba ngày sau, đáng thương hề hề nằm trên giường xử lý văn kiện, 5438 không biết chưa biết làm gì đã quay đầu lại cho Chu Hải Tô một ngón cái thật to.

Không phải nó nói phét, đây là lần đầu tiên Vệ Thành Trạch phải thay đổi kế hoạch ban đầu của mình thế này. Tuy lý do có chút..... Khụ, nhưng ít ra thì đúng là Vệ Thành Trạch đã thay đổi kế hoạch đúng không? Đúng không?

Chuyển tầm mắt qua Chu Hải Tô đang đứng bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại xử lý vài chuyện của công ty, 5438 tỏ vẻ: loại người cơ bản không hề đi làm thế mà lại là ông chủ của một tập đoàn lớn như vậy, thật sự làm người ta méo tin được.

Không biết người bên kia điện thoại đang nói gì, mày Chu Hải Tô cũng nhíu cả lại. Y quay đầu nhìn Vệ Thành Trạch một cái, nhấc chân đi tới: "Đúng vậy, Vệ Thành Trạch là người đàn ông của tôi, không cần xử lý, cứ để bọn họ nói."

Cúp điện thoại ngồi xuống bên giường, Chu Hải Tô cúi người hôn nhẹ trên trán Vệ Thành Trạch một cái, ôn nhu hỏi: "Muốn ăn gì nào? Anh làm cho em."

Nghe được lời Chu Hải Tô nói, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi mở miệng trả lời: "Cá sốt chua ngọt hôm qua ở nhà hàng kia ăn rất ngon."

...... Thế này có làm người ta quá khó xử không?

Lời Vệ Thành Trạch nói làm 5438 nhịn không được bạo tạc. Phải biết mấy thứ đồ ăn chiêu bài của nhà hàng khách sạn gì đó cũng không phải thứ dễ làm. Dù cùng tên món ăn hay tên quán đi nữa nhưng mấy thứ bí phương độc nhất gì gì đó chắc chắn không thể hoàn toàn giống nhau được.Nhưng ngoài ý liệu của 5438, sau khi Chu Hải Tô nghe được câu trả lời của Vệ Thành Trạch lại không có chút do dự nào mà đồng ý: "Được." Nói xong, y không nhịn được nở nụ cười, "Anh biết em thích món đó, còn cố ý gọi điện thoại đến hỏi các nấu nữa." Y vươn tay xoa xoa gáy Vệ Thành Trạch. "Chỉ là có lẽ sẽ không ngon như em ăn hôm qua."

Ly: Đệch mặt hàng này còn không QAQ

"Em cũng đây mong anh một đêm có thể biến thành đầu bếp chứ." Nghe được lời của Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch nhịn không được bật cười.

Nhìn Chu Hải Tô mặc vào tạp dề đi vào phòng bếp, 5438 vẫn có chút sững sờ.

Vệ Thành Trạch sau khi hoàn thành đơn đặt hàng liền tiếp tục nằm úp sấp để xử lý công việc đang chồng chất. Giống như đối thoại vừa rồi chỉ là một chuyện vô cùng bình thường.

5438 cảm thấy nó hình như có thể hiểu được một chút, tại sao lại là Chu Hải Tô.

Nó không thể nói rõ được giờ cảm giác của mình là gì, hâm mộ ghen tị hay gì gì đó nó đều có. Nhưng so với những cảm giác này, thứ nảy lên càng nhiều trong lòng nó lại là một cảm giác khác, như chợt bừng tỉnh rồi thở dài một tiếng "A, hóa ra là vậy" vậy.

"Kí chủ......" Nhìn Vệ Thành Trạch để hết văn kiện đã xử lý xong qua một bên, bắt đầu xoa huyệt thái dương ngồi dậy, giọng nói của 5438 nghe như sắp khóc đến nơi, "Ngươi rốt cục biết thế nào là thích người khác rồi......"

Vệ Thành Trạch:......

Nghe 5438 dùng ngữ khí vui sướng cứ như bà mẹ già cuối cùng cũng thấy con gái nhà mình lên xe hoa, động tác của Vệ Thành Trạch không kiềm được mà cứng đờ, không chú ý mà đập ngay đầu ngón chân vào chân giường.

5438:......

Nhìn Vệ Thành Trạch cứng ngắc thu chân lại rồi lại nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Vệ Thành Trạch, 5438 không biết tại sao lại thấy chột dạ méo tả được.

Chờ Vệ Thành Trạch làm vệ sinh cá nhân xong, Chu Hải Tô cũng đúng lúc mà bưng đồ ăn đã nấu xong từ nhà bếp đi ra. Y vô cùng tự nhiên trao đổi một cái hôn môi với Vệ Thành Trạch, cười nói:

"Còn hai đĩa đồ ăn trong phòng bếp, đi bưng một chút."

5438 thực kinh ngạc với chuyện một tổng tài của tổng tài như Chu Hải Tô cư nhiên biết nấu cơm. Tuy đã sớm quen với chuyện này nhưng không thể không nói, nhìn một người đàn ông cao lớn thế này lại mặc một cái tạp dề hoa dễ thương...... Phốc, 5438 tỏ vẻ nó quả nhiên vẫn không thể lý giải được trò đùa ác của ký chủ nhà mình. Mà Chu Hải Tô cũng thực là, cứ thế mặc Vệ Thành Trạch hồ nháo.

Lại nói tiếp...... Bộ nữ trang lần trước Vệ Thành Trạch mua đi đâu rồi ấy nhỉ?

Có lẽ trừ ngày Vệ Thành Trạch mua bộ đồ đố thì nó sẽ không bao giờ còn thấy chúng nữa.Do dự chốc lát, 5438 vẫn không hỏi điều mình nghi hoặc ra miệng. Hắn cứ cảm thấy nếu mình hỏi câu này thì chắc chắn sẽ chịu không nổi mất.

Cũng không biết có phải do đoán được ý nghĩ của 5438 hay không, khóe môi Vệ Thành Trạch thoáng cong lên, mang cho vài phần nguy hiểm.

Vì thế, 5438 càng thêm kiên định với quyết định không mở miệng hỏi về bộ quần áo kia của mình.

Thời gian ba ngày cũng không tính là dài nhưng đối với Chu Hải Tô mà nói, thời gian Vệ Thành Trạch có thể buông tất cả những chuyện khác mở ở bên cạnh y, thật sự quá mức quý giá.

"Không thể đặt mọi thứ khác xuống được sao?" Cúp điện thoại trên tay, Vệ Thành Trạch đi tới, ngồi xuống cạnh người Chu Hải Tô.

Có lẽ đã nhận ra Vệ Quyết Minh có gì đó kỳ lạ, số lần Bạch Cập gọi cho hắn hai ngày gần đây rõ ràng so nhiều hơn trước. Tuy Bạch Cập không biết thực sự không biết thực sự đã xảy ra chuyện gì nhưng trong giọng nói của hắn lại không tự chủ mà toát ra chút nôn nóng.

Đương nhiên, đối với Vệ Thành Trạch mà nói, đây chính là chuyện mà hắn muốn.

Càng những lúc như thế này, vị trí của hắn trong lòng Bạch Cập lại càng cao.

Trên thực tế, lúc xảy ra chuyện này, người đầu tiên Bạch Cập nghĩ đến là hắn thì cũng đã đủ để chứng minh cho chuyện đó.

Vươn tay ôm Vệ Thành Trạch vào lòng, Chu Hải Tô hôn một cái lên đỉnh đầu hắn: "Anh phải tính cho đủ đã."

"Thực bá đạo." Vệ Thành Trạch nghe vậy nhịn không được cười khẽ một tiếng, có chút lười nhác mà tựa vào lồng ngực Chu Hải Tô.

Đưa tay vuốt lại những sợi tóc hỗn loạn của Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô nắm chặt tay, nhẹ nhàng cọ cằm mình lên đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, trên mặt tràn đầy thích ý.

Đối với những người sớm đã qua tuổi theo đuổi lãng mạn như bọn họ mà nói, so với chuyện đi hẹn hò bên ngoài rồi chuẩn bị cho nhau những bất ngờ thú vị; họ càng muốn như bây giờ tựa vào nhau, cùng ngồi ở sân nhà mình phơi nắng, ấm áp đến không thể đong đếm được.

"Em ngày mai phải về công ty rồi?" Chu Hải Tô buông mắt xuống, nhìn Vệ Thành Trạch dưới ánh mặt trời có chút lười biếng nheo mắt lại, cứ như một con mèo lười. Không biết tại sao, y bỗng nhớ tới thiếu niên tai mèo ở một thế giới trước kia.

Không biết do chính Vệ Thành Trạch hay do tập tính ở thế giới kia vẫn còn giữ đến tận bây giờ, hay do chính y vô thức nhìn người này dưới cái nhìn vốn dành cho bé yêu quái kia, trong mắt Chu Hải Tô, rất nhiều hành động của Vệ Thành Trạch đều có chút hình bóng cuẩ loài mèo."Ừ, "Vệ Thành Trạch lên tiếng, đầu ngón tay nhất nhất để lên bụng ngón tay Chu Hải Tô, cứ như một đứa trẻ còn chưa hết ngây thơ, "Chắc là sắp xong rồi."

Cái lưới lúc trước vung lên giờ đã có thể thu rồi, mà mức độ khoan nhượng của thế giới này với hắn cũng đã tới cực hạn.

Chẳng qua, tới tận bây giờ hắn vẫn chưa gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, thật sự càng thêm khẳng định phán đoán trong đầu Vệ Thành Trạch.

Nghe được lời Vệ Thành Trạch nói, Chu Hải Tô dừng lại một chút mới mở miệng hỏi: "Thế ư?"

Y đương nhiên biết từ "Chấm dứt" trong lời Vệ Thành Trạch là ý gì. Nhưng dù đã gặp chuyện này bao nhiêu lần, dù biết Vệ Thành Trạch chẳng qua chỉ đang đi tới thế giới kế tiếp mà thôi —— nhưng y vẫn không thể bình tĩnh đối diện với chuyện này nổi.

Người trong lòng y sẽ ngừng hô hấp, nhiệt độ cơ thể sẽ xói mòn từng chút một, cuối cùng sẽ trở thành một cái xác cứng nhắc lạnh như băng—— chỉ cần nghĩ đến hình ảnh như vậy, Chu Hải Tô liền cảm thấy trái tim mình không thể khống chế mà truyền tới từng cơn đau nhói.

Trên tay bỗng truyền đến cảm giác ấm áp, Chu Hải Tô như phục hồi lại tinh thần, có chút ngơ ngẩn cúi đầu.

Luồn ngón tay giữa những ngón tay của Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch cũng không ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng không có gì khác bình thường: "Anh sẽ đi cùng em, đúng không?"

Trái tim như bị một thứ gì đó vô cùng mềm mại cọ qua, tê dại đến chấn động. Ánh mắt Chu Hải Tô trên chiếc nhẫn đang yên vị giữa những ngón tay trong hai bàn tay đang quấn lại với nhau của hai người, trong lòng bỗng trở nên yên ổn.

Y thu ngón tay lại, lắm lại tay Vệ Thành Trạch. Ý cười trong mắt chậm rãi lan ra: "Đương nhiên," y nói, "Anh vẫn sẽ đi cùng em."

Tận đến khi em rời khỏi thế giới này.

Không có gì ngoài ý muốn với câu trả lời của Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch khẽ cười một tiếng, đưa hai bàn tay đang nắm của hai người lên bên môi hôn khẽ lên đầu ngón tay Chu Hải Tô: "Chúng ta cứ như vậy nhé."

"Ừ, mãi như vậy."

Một cơn gió thổi qua, cuốn những lời hứa hẹn này về phương xa.

Mà ngược lại với không khí thanh thản dễ chịu giữa Vệ Thành Trạch và Chu Hải Tô, Vệ Quyết Minh giờ chỉ cảm thấy vô cùng nôn nóng.

Sau một tháng, công tác chuẩn bị cho buổi bán đấu giá khu đất phía tây thành phố đã căn bản đã hoàn thành —— mọi chuyện diễn ra còn thuận lợi hơn những gì hắn nghĩ. Không cần nghĩ cũng biết, trong chuyện này chắc chắn có sự nhúng tay của người nào đó. Nhưng càng như vậy, Vệ Quyết Minh càng không thể chịu được.

Biểu tình mang theo khinh thường của Chu Hải Tô ngày đó lại như đang hiện lên ở trước mắt hắn, câu "Hợp tác vui vẻ" kia lại có vẻ hết sức chói tai.

Thứ Chu Hải Tô muốn —— là Vệ Thành Trạch.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Vệ Quyết Minh liền cảm thấy trong ngực mình như có một thứ gì đó đang bốc cháy. Làm hắn hoàn toàn không thể tỉnh táo lại. Nếu không nhờ Trầm Phi Dương ngăn trở hắn đúng lúc thì hắn thậm chí còn nghĩ tới chuyện trực tiếp từ bỏ kế hoạch đã tiến hành được phân nửa này—— ngay cả chính hắn đôi khi cũng đã nghĩ là mình điên rồi.

Rõ ràng hắn cũng biết, dù có thật sự từ bỏ miếng đất tây thị kia thì cuối cùng trừ làm mình phải chịu tổn thất thật lớn ra thì không có ý nghĩa gì cả. Nhưng hắn lại chẳng thể nào ném được ý nghĩ kia ra khỏi đầu.

—— hắn không muốn để Chu Hải Tô dễ dàng chiếm được Vệ Thành Trạch như vậy.

Vệ Quyết Minh cũng không biết mình rốt cục muốn làm gì, hắn chỉ là...... Không muốn mọi chuyện tiến triển theo mong muốn của Chu Hải Tô mà thôi.

"Với hắn mà nói, công ty kia chỉ là một gánh nặng phiền toái không chịu nổi mà thôi." Lời của Chu Hải Tô ngày đó lại vang lên bên tai Vệ Quyết Minh làm tâm tình của hắn càng thêm phiền táo.

Hắn không thể không thừa nhận, hắn cũng có cùng quan điểm với Chu Hải Tô về chuyện này.

Vệ Thành Trạch vốn nên có thành tựu cao hơn hiện tại rất nhiều. Mà không phải như giờ để giữ được thứ mà cha mẹ lưu lại mà phải hao hết tâm lực tranh đoạt quyền sở hữu công ty với hắn.

Nhưng thế thì sao? Nói đến cùng, có kết quả như hiện giờ, vốn chính do Vệ Thành Trạch tự mình chuốc lấy, không liên quan đến ai khác cả.

Ngực bỗng nhói lên một cái, Vệ Quyết Minh ôm lấy ngực, trong mắt hiện lên chút thần sắc nghi hoặc.

Gần đây hắn lúc nào cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến những chuyện liên quan đến Vệ Thành Trạch là lại sinh ra những cảm giác kỳ quái.

Bi thương, không cam lòng, thống khổ —— và tuyệt vọng. Giống như những gì hắn cảm nhận được trong giấc mơ kia vậy.

Mày không tự giác mà nhíu lại, Vệ Quyết Minh mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, đột nhiên cảm thấy khó chịu không nói thành lời.

Cũng không biết có phải do luôn nghĩ đến những chuyện trong mơ không mà những giấc mộng gần đây hăn mơ càng rõ ràng hơn lúc trước. Những chuyện sau khi tỉnh lại hắn có thể nhớ lại cũng nhiều hơn trước kia. Nhưng bộ dạng của người trong mộng kia lúc nào cũng rất mơ hồ. Ngay cả giọng nói của đối phương hắn cũng không thể nghe được.

Nhưng nếu Vệ Quyết Minh có thể xác định chuyện gì thì chắc chắn là —— xưng hô của người kia với hắn khác với những người khác.

Mỗi lần hắn nghe được xưng hô thuộc về mình hắn kia, trái tim luôn sung sướng đến chấn động. Cứ như điều này chứng tỏ hắn là độc nhất với đối phương vậy.

Ấn mi tâm ngồi xuống ghế, Vệ Quyết Minh hơi ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà trắng toát mà xuất thần.

Người kia gọi hắn là......

"—— anh!" (Ly: Anh trai ấy ợ:3)

Suy nghĩ của tác giả: Tui mới rút được SSR!! Vẫn là dùng bùa xanh sum ra đó! Nhưng mà! Sao lại là acc clone chứ!!!! ← một người nhàn rỗi tạo acc clone, cuối cùng lại rút được SSR đang khóc ngất.

Vậy...... Tôi có nên đổi acc luôn không nhể?

Ly: Đọc đoạn này tự nhiên thấy giống mình. Tui cũng chỉ muốn nếu sau này có người yêu thì sẽ không cần đi chơi ăn uống đâu nhiều, đơn giản chỉ cần hai người mỗi sáng bắc một cái ghế to dựa đầu vào nhau nhìn phơi nắng. Ăn cơm xong cùng nhau rửa bát rồi xem một bộ phim nào đó... Hình như tui già hơn tuổi quá QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play