Dùng một bàn tay ấn ót Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung cúi đầu hung hăng đè lên.
Nạy ra khớp hàm của Vệ Thành Trạch, không lưu tình chút nào mà càn quét khoang miệng hắn, nhào đến quấn lấy đầu lưỡi đối phương đem vào trong miệng mình, dùng lực đạo làm cho Vệ Thành Trạch phát đau mà mút vào, nụ hôn mang theo chút ý tứ phát tiết.
Vệ Thành Trạch bị bắt ngẩng đầu lên, thừa nhận nụ hôn quá mức kịch liệt. Nước bọt trong suốt vì không thể khép miệng mà tràn ra hai bên môi, yết hầu Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà phát ra âm thanh nức nở nhỏ vụn.Mười ngón tay quấn quanh cổ Vệ Tu Dung từng chút mà nắm chặt lại, Vệ Thành Trạch chỉ cảm thấy thắt lưng từng đợt nhũn ra, nếu không phải có cánh tay của Vệ Tu Dung chống đỡ, hắn có lẽ ngay cả đứng cũng không vững.
...... Cái thân thể ốm yếu chết tiệt!
Khó có lúc mà thừa nhận mấy lời nói của 5438, Vệ Thành Trạch cảm thấy, hắn lúc trước quả nhiên hẳn là nên đem một chút số mệnh đắp vào thể chất.
Dứt khoát giờ chống cự cũng chẳng được gì, hắn cũng không muốn đem tinh lực đặt trên cái phương diện kia.
Giống như đã nhận ra thần sắc tiêu sái củ Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung liền nhẹ nhàng mà cắn đầu lưỡi hắn một ngụm, Vệ Thành Trạch không khỏi mà phát ra một tiếng kêu rên, lực chú ý cũng bị kéo lại.
Cánh tay đặt trên lưng Vệ Thành Trạch hơi dùng sức, thân thể hai người tiếp xúc càng thêm chặt chẽ, Vệ Thành Trạch thậm chí có thể cảm nhận được cái hình dạng vì Vệ Tu Dung động tình mà đang dần biến ngạnh kia. Nhắm mắt lại như đón ý nói hùa với động tác của Vệ Tu Dung, lông mi Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng mà rung động, phá lệ chọc người trìu mến.
Ngay trước khi Vệ Thành Trạch hít thở không thông mà buông hắn ra, sợi chỉ bạc khi môi hai người tách ra cong xuống thành một đường cong xinh đẹp. Vệ Tu Dung dùng ngón cái lau đi nước bọt tràn ra bên môi, nhìn khuôn mặt Vệ Thành Trạch lộ vẻ ửng hồng, bộ dáng ánh mắt ngập nước, hai tròng mắt liền sâu không thấy đáy. Y gục đầu xuống, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi Vệ Thành Trạch, vô cùng thân thiết mà cọ cọ, hô hấp cực nóng giao hòa, mang theo mập mờ khác thường.
"Phụ hoàng ngay từ đầu, đã biết chuyện này?" Thanh âm khàn khàn của Vệ Tu Dung trở nên thực đáng sợ, một đôi con ngươi nâu nhạt giờ phút này lại trở nên sâu thẳm, giống như đang hút người ta vào.
Vệ Thành Trạch có chút dồn dập mà thở phì phò, đuôi mắt có chút phiếm hồng, con ngươi che một tầng thủy quang mang theo mê người không thể nói nên lời.
Nghe được lời nói của Vệ Tu Dung, hắn hơi cong hai mắt, lộ ra một nụ cười với Vệ Tu Dung: "Ngươi nghĩ sao?" Nói xong, hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà liếm bụng ngón tay của Vệ Tu Dung. Cảm giác ấm áp ẩm ướt kia, làm cho hô hấp của Vệ Tu Dung không khỏi bị kiềm hãm lại, giây tiếp theo, Vệ Thành Trạch đột nhiên cảm thấy thân mình nhẹ hẫng, cả người đều bế ngang lên.
Trong lòng nhất thời cả kinh, hai tay bám trên cổ Vệ Tu Dung cũng theo bản năng mà dùng sức, còn không chờ Vệ Thành Trạch phản ứng, hắn đã bị nặng nề mà ném vào cái giường trong phòng. Xúc cảm mềm mại dưới thân làm cho Vệ Thành Trạch thất thần trong nháy mắt, một khắc sau, thân hình ấm áp của Vệ Tu Dung liền đè xuống.
"Phụ hoàng vẫn là cần cẩn thận điều trị thân mình mới được, thật sự là rất nhẹ......" Câu cuối cùng, bị nuốt hết vào trong đôi môi đang gắn bó của hai người.
Không khí trong phổi một lần nữa bị rút đi, hai mắt Vệ Thành Trạch có chút thất thần. Đột nhiên, hắn như đang nhớ lại chuyện gì đó, dùng ý thức nói: "Hệ thống."
5438:???
5438 đang im lặng làm người xem hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Vệ Thành Trạch gọi nó, vẻ mặt mộng bức không biết Vệ Thành Trạch muốn làm gì.
Vệ Thành Trạch: Tắt đèn. (Ly:)))))))))))))))))
5438:...... Hả?
Tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên biến thành một mảng tối đen, 5438 nhất thời cảm thấy được cả hệ thống của nó thực không khỏe.
...... Rõ ràng nó không nói cho Vệ Thành Trạch nó có cái công năng này, sao mà Vệ Thành Trạch biết được a a a?!!! Nó muốn nhìn hiện trường a!!!!
Sau khi những tiếng thở dốc nhỏ vụn trong bóng đêm vang lên mấy giờ, 5438 rốt cục có thể nhìn thấy ánh mặt trời, đáng tiếc là, lúc này hoa cúc đều lạnh đã lạnh luôn rồi.(Ly: Haha H tắt đèn. Giết con đi QAQ) Nhìn Vệ Thành Trạch đang nhắm mắt lại im lặng mà ngủ say kia, 5438 cảm thấy được trái tim nó đều đang rỉ màu.
...... Có ký chủ quá thông minh, thật sự cũng không phải là chuyện tốt a!!!
Oán niệm một trận xong, 5438 mới đem tầm mắt chuyển tới trên người đương sự, nhưng vừa thấy, nó cũng không kiềm được mà hơi sửng sốt. Không phải Vệ Tu Dung đang làm chuyện gì đó kỳ quái, mà là...... Ân, nói như thế nào nhể, chính là cái loại cảm giác kỳ quái không thể nói rõ.
- - ghen tị?
Đầu tiên là bị cái ý nghĩ đột nhiên nhảy ra này dọa sợ, tiện đà 5438 lại có chút 囧. Tuy Vệ Thành Trạch thật sự rất có mị lực thật không sai, nhưng có lẽ là bởi vì Vệ Thành Trạch luôn tùy ý mà đùa bỡn tình cảm của những người khác, cho nên làm một hệ thống nhát gan, 5438 cũng không cảm thấy mình sẽ sinh ra cái cảm tình như vậy với hắn -- chuyện kia tuyệt đối là tìm đường chết a có được hay không?! Tuy rằng luôn bán xuẩn, nhưng 5438 vẫn biết mình rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.
Lại nhìn chằm chằm Vệ Tu Dung trong chốc lát, 5438 rốt cục tìm được nơi cái cảm giác kỳ quái kia tồn tại. Đại khái là bởi vì, ánh mắt mà Vệ Tu Dung nhìn Vệ Thành Trạch...... Quá mức ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm cho người ta khi nhìn thấy, cũng không chịu được mà cảm thấy chua xót. Giống như đang nhìn một bảo vật nhất định sẽ mất đi, bi thương, bất đắc dĩ, đau đớn, luyến tiếc, cuối cùng hết thảy hóa thành ôn nhu sâu không thấy đáy, không hề giữ lại mà dâng lên cho người kia. Như vậy, thậm chí làm cho người ta muốn quay lại mà ôm lấy y, xoa đầu của y, nói cho y mọi thứ đều sẽ tốt.(Ly:Ta khóc đây TT-TT)
Nhưng mà người y đang nhìn chăm chú đang yên lặng mà ngủ say, mà người nhìn thấy y, cũng không thể có hai tay để ôm lấy y.(Ly: Hệ thống cưng k thể cướp bồ của ký chủ cưng đc đâu, Give up ok?!)
Giống như nhận thấy gì đó, Vệ Tu Dung bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cau mày mà quét một vòng. Nhưng mà trong tầm mắt y, lại không phát hiện có cái gì khả nghi. Híp mắt lại, Vệ Tu Dung chỉ có thể đem cảm giác không hiểu vừa rồi, cho rằng là lỗi giác. Có lẽ là bởi vì thứ khát vọng từ rất lâu, đột nhiên rơi xuống tay, thế cho nên y sinh ra cảm giác không đúng đi, mới có thể khẩn trương và mẫn cảm đến mức quá phận như vậy. Giống như chỉ cần thả lỏng một chút, hết thảy mọi thứ sẽ giống như cảnh trong mơ, dễ dàng mà tan vỡ.
Cúi đầu nhìn thụy nhan im lặng của Vệ Thành Trạch, Vệ Tu Dung vươn tay, thay hắn đem lọn tóc rũ trên trán vuốt ra sau tai. Dừng lại một chút, y bỗng nhiên cúi đầu, hôn đôi môi Vệ Thành Trạch một cái, tiếp theo, giống như cảm thấy không đủ, lại cúi đầu hôn một cái.
Người vốn đang ngủ say mở hai mắt, biểu tình trên mặt có chút bất đắc dĩ: "Ngươi còn không cho người ngủ?"
Bị bắt quả tang làm việc xấu Vệ Tu Dung cứng đờ, trong mắt xẹt nhanh qua một tia ngượng ngùng, nhưng mà rất nhanh, trên mặt y lại hiện ra tươi cười giống như hồ ly của ngày thường. Y cúi đầu, ở trên môi Vệ Thành Trạch hôn nhẹ một cái, đuôi lông mày hơi nhướng lên mang theo vài phần khiêu khích cùng ám muội: "Còn không phải do bộ dáng của phụ hoàng, thật sự là quá câu người."
Vệ Thành Trạch nghe vậy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Vệ Tu Dung chốc lát, bỗng nhiên cong khóe miệng lộ ra một cái tươi cười: "Như vậy" hắn nâng tay ôm lấy cổ Vệ Tu Dung, hơi hơi ngẩng đầu hạ lên khóe môi Vệ Tu Dung một nụ hôn, "Nếu thêm một lần nữa thì sao?"
Vì thế, 5438 khổ bức lại một lần nữa bị ép tắt đèn.
5438: đây là ngược đãi! Là hành vi vô nhân đạo! A a a a a tui muốn xem hiện trường a!!!!
Chờ đến khi 548 một lần nữa đi ra khỏi phòng tối nhỏ kia, nó nhất thời liền sinh ra một loại cảm giác lại thấy được ánh mặt trời.
Tuyết bên ngoài khó có lúc mà ít đi một chút, Vệ Thành Trạch cầm lò sưởi tay, bọc lông hồ ly ngồi ở bên cửa sổ, bộ dáng im lặng lạnh nhạt kia, làm cho 5438 trong nháy mắt cảm thấy gặp được thiên thần.
Sau khi khoảng khắc hoảng thần qua đi, 5438 hồi thần lại, nhịn không được mà cảm thán trong lòng một chút cho công lực ngụy trang thâm hậu của Vệ Thành Trạch, ngay cả nó là người hiểu rõ ràng bản tính của người nầy nhất, đều còn không phải luôn bị hắn lừa gạt đi, này thật sự không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
"Vệ Tu Dung đâu?" Ánh mắt dạo qua trong phòng một vòng, không có tìm được ai kia, 5438 nhịn không được mở miệng hỏi.
"Đi rồi." Vệ Thành Trạch trả lời, giống như thấy câu hỏi của 5438 kia có chút buồn cười, hắn nhẹ nhàng mà nhíu mày, "Y nói như thế nào cũng là thái tử, chung quy không thể cả ngày chẳng làm cái gì, chui ở trong này không phải sao?"
5438:...... Tui cảm thấy y càng muốn chui cả ngày trong này.
Nghĩ đến bộ dáng lúc trước cảu Vệ Tu Dung, trong lòng 5438 không biết tại sao, chính là đau xót. Bất quá nhìn Vệ Thành Trạch, nó rốt cuộc là cái gì cũng không nói.
Vì lúc trước ở trong phòng tối nhỏ quá mức nhàm chán, còn ôm cái oán niệm thật lớn vì không có cách nào nhìn hiện trường kia, 5438 đơn giản mà trực tiếp ngắt điện, hoặc là dùng lời càng chuyên nghiệp một chút mà nói -- hôn mê luôn, cho nên hiện tại có chút không rõ thời gian hiện tại.
"Ngươi ngủ bảy ngày." Giống như biết được suy nghĩ của 5438, cũng không cần nó đặt câu hỏi, Vệ Thành Trạch đã đem chuyện mà nó nghĩ trong lòng nói ra, thật đúng là phá lệ tri kỷ...... Mới là lạ! Rõ ràng thực đáng sợ có được không a?! Đây quả thực cùng thuật đọc tâm chẳng có gì khác nhay a có được hay không?!
Bất quá 5438 đã sớm quen cái khả năng giống y siêu năng lực và năng lực làm bừa của Vệ Thành Trạch, cho nên cũng không quá để ý, bất quá bảy ngày a...... 5438 nhịn không được có điểm líu lưỡi. Quả nhiên là lần đầu tiên sử dụng cái công năng này, không chế thực không quá tốt, cư nhiên lập tức liền ngủ lâu như vậy!
Ở trong lòng yên lặng mà cân nhắc lần sau nên chú ý vấn đề này một chút, 5438 thình lình mà nghe thấy Vệ Thành Trạch mở miệng: "Cũng không tính là lâu lắm, " hắn hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, "Vừa vặn vượt qua đại kết cục."
5438:...... Hả?
Cái loại cảm giác bỏ lỡ phần lớn chuyện trọng yếu của nội dung vở kịch đây là cái chuyện quỷ gì nha? Cầu tua lại a!!
Đáng tiếc chính là thân là một cái hệ thống nhân vật phản diện, 5438 tất nhiên là không có khả năng có cái loại công năng cao cấp như hồi tưởng thời gian các loại này, bởi vậy cũng chỉ có thể ở một bên oán niệm mình sao nhất thời bị não rút đến hôn mê, đến mức bỏ lỡ cả thời khắc quan trọng, liền ở một bên yên lặng mà ngồi xổm, ngóng đại kết cục.
Thân thể Vệ Thành Trạch càng ngày càng kém, dù cả ngày ôm lò sưởi, đầu ngón tay vẫn như trước vô cùng lạnh lẻo. Vệ Tu Dung tuy có vài lần muốn mời thái y, nhưng đều bị Vệ Thành Trạch cự tuyệt, sau vài lần, y cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ là càng ít xuất môn.
Kế hoạch Lâu Phù Phương dùng để cứu tế nạn thiên tai thực thành công, tuy rằng ngay từ đầu đã bị phần lớn người trong triều phản đối, thậm chí có người còn lấy cái chết đến áp bức, còn có người chỉ trích hắn độc tài ỷ vào quyền hạn mà có ý đồ mưu phản, nhưng cuối cùng đều bị hắn đè ép xuống.
Mà khác với thanh âm phản đối trong triều, sau khi chính sách kia được thi hành, dân chúng trong dân gian vô cùng khen ngợi, hiện giờ danh vọng của hắn, có thể nói là không ai có thể với tới, người có chút hữu tâm lại bắt đầu lan truyền tin đồn hắn mới chân chính là chân long thiên tử hạ phàm, cho nên mới có thể hóa giải tai họa từ trên trời đánh xuống. Mỗi khi nghe được ngôn luận như thế, trong lòng Lâu Phù Phương liền phá lệ buồn bực -- chỉ có hắn biết, người nghĩ ra biện pháp này, thành công mà xử lý cái cục diện nước sôi lửa bỏng như hôm này, chính là cái người bị chính con dân của hắn gọi là thiên tử giả, là tai tinh kia. Dù cho hắn chưa từng giải thích cái chuyện này, nhưng bọn họ tại sao cho tới bây giờ cũng không suy nghĩ một chút, nếu như không có người ngồi trên long ỷ kia cho phép và duy trì, hắn chỉ là một cái thái bảo nho nhỏ, sao lại có thể làm ra cái quyết định?
Đây là lần đầu tiên, Lâu Phù Phương đối với những người mà chính mình vẫn luôn muốn bảo hộ, sinh ra cảm giác chán nản.
"Thứ gọi là bách tính, dân chúng, nói đến cùng cũng chỉ là những sinh vật ngu muội mà thôi." Lâu Phù Phương nhớ có lần lúc hắn nói chuyện với Vệ Thành Trạch, cũng chẳng phải là cuộc nói chuyện vui vẻ gì "Nhiều lúc, bọn họ thậm chí còn chẳng cần dùng đến đâu óc để tự hỏi."
"Chỉ cần có một chút không hài lòng, bọn họ sẽ oán trách lên trên người người khác. Có lẽ là người mà ngày thường có quan hệ không tốt với mình, có lẽ là quan phụ mẫu ở đó, lại có thể, là hoàng đế ngồi cao cao tại thượng trên kia." Hai tay linh hoạt mà tạo thành từng động tác một, nhánh cỏ mềm dẻo bị cong bẻ xen kẽ, một con châu chấu trông rất sống động rất nhanh đã thành hình, "Bọn họ cũng không phải thật sự cho rằng sai lầm là do những người này, chẳng qua là cần một người để trách tội mà thôi." Đem châu chấu đã hoàn thành để trước mặt Lâu Phù Phương, Vệ Thành Trạch mỉm cười, "Ngươi sáng nay có ăn dưa hấu, buổi chiều trượt chân trên đồng, cho nên, chính dưa hấu đã khiến ngươi vấp ngã."(Ly: Hay còn gọi là đổ thừa:))))
Không hề có lý do, không hề có căn cứ, càng không hề ăn khớp.
Thật sâu mà hít một hơi, Lâu Phù Phương đè thái dương, không tiếp tục suy nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa.
Hiện giờ thương nhân các nơi để có thể thay đổi hộ tịch của mình, từng đám đều góp ra tiền vốn, đóng thuế cứu giúp thiên tai trước không nói, còn có mua dược liệu, đưa dân chúng mắc ôn dịch quá nặng đến nơi cách ly chữa trị. Có nhóm người này tương trợ, áp lực từ việc cứu tế thiên tai trong nháy mắt liền giảm bớt rất nhiều. Người lúc đầu còn vô cùng lên án hành vi của Lâu Phù Phương, sau khi nhìn thấy cái tình huống này cũng ngậm miệng lại, tuy rằng vẫn còn có vài người như trước chỉ trích hắn, nhưng cũng không dám làm đến đúng lý hợp tình như ban đầu.
Chỉ cần tình trạng cứ duy trì như vậy, chống đỡ được đến đầu xuân năm sau, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Mà sau khi trải qua một trận tuyết lớn như vậy, thu hoạch năm sau tất nhiên sẽ không kém, đến lúc đó chỉ cần làm tốt chuyện chuẩn bị chống lũ cùng phòng ngừa ôn dịch là được rồi.
Mà chỉ cần chờ trận tai họa này qua đi, những lời đồn không hề có căn cứ kia, sẽ dần dần biến mất, cũng chẳng cần đi làm những chuyễn dư thừa nữa. Nếu lúc này có thể đi áp chế loại ngôn luận bất lợi với Vệ Thành Trạch này, ngược lại còn giống như bọn họ đang chột dạ, chỉ có thể tạo nên hiệu quả tương phản.
Mắt thấy chuyện cứu tế nạn thiên tai đã có khởi sắc, Lâu Phù Phương nhiều ngày cũng không nở được một nụ cười, biểu tình trên mặt cũng dần dần thư hoãn lại. Mà nếu chuyện này đi vào quỹ đạo, như vậy, hắn cũng nên đem tinh lực để vào một chuyện khác.
Tuy phần lớn tinh lực của Lâu Phù Phương đều đặt trên chuyện giúp đỡ nạn thiên tai, nhưng cũng không đem chuyện của Vệ Thành Trạch hoàn toàn đặt sang một bên. Nếu đã biết người phía sau màn tột cùng là ai, vậy nếu muốn tìm dấu vết để lại, tự nhiên so với ban đầu luôn không tìm được đầu mối nào đơn giản hơn nhiều lắm. Lúc trước, Lâu Phù Phương không làm chuyện này, chẳng qua vì lúc ấy chuyện giúp đỡ nạn dân thiên tai mới vừa bắt đầu, hắn không thể không buông xuống, mà đi làm chuyện khác.
Nhưng mà, không chờ Lâu Phù Phương suy nghĩ được phương pháp để Vệ Tu Dung giao Vệ Thành Trạch ra, đối phương lại trước một bước mà tìm đến cửa.
"Phụ hoàng muốn gặp ngươi." Thậm chí không có lấy một câu khách sáo, Vệ Tu Dung vừa đến, liền trực tiếp nói ra ý định.
Lâu Phù Phương nghe vậy không khỏi sửng sốt, phải biết rằng nếu Vệ Tu Dung nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận chuyện lúc trước là y làm. Hơn nữa không biết tại sao, trong mắt y giống như mang theo chút nôn nóng không thể che dấu.
"Tại hạ không rõ ý tứ của thái tử điện hạ." Không đoán ra được ý nghĩ của Vệ Tu Dung, Lâu Phù Phương trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói.
"Ta không có thời gian cùng ngươi nói mấy thứ cong cong vẹo vẹo này. " Nhưng ngoài dự kiến của Lâu Phù Phương chính là, Vệ Tu Dungmột chút cũng không có ý định nói mấy thứ vô nghĩa với hắn, nôn nóng trong mắt càng lúc càng rõ ràng, "Ngươi chỉ cần trả lời ta, đến hay là không đến."
Lâu Phù Phương không lập tức đáp lời, hắn ngẩng đầu, có chút thất lễ mà nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Tu Dung. Đối với chuyện này, Vệ Tu Dung giống như có chút không hờn giận. Rồi lại giống như nghĩ tới gì đó, môi của y giật giật, vẫn là không nói gì.
Cẩn thận mà đánh giá chốc lát, cảm thấy thần sắc trong mắt Vệ Tu Dung không giống làm bộ, trong lòng Lâu Phù Phương không khỏi mà dâng lên một dự cảm bất hảo.
Lâu Phù Phương sở dĩ dám đem chuyện Vệ Thành Trạch mất tích gách sang một bân, chính là vì nhận định Vệ Tu Dung sẽ không thương tổn Vệ Thành Trạch, nhưng bây giờ, bất an ẩn ẩn trong lòng kia, lại làm cho hắn không khỏi mà sinh ra chút hối hận.
Cố làm cho thần sắc trở nên bình thản, Lâu Phù Phương đem ý nghĩ có chút bất ổn trong lòng đè xuống, trầm giọng nói: "Vậy liền cung kinh không bằng tuân mệnh."
Thấy Lâu Phù Phương đồng ý, Vệ Tu Dung cũng không nói thêm thứ vô nghĩa gì, trực tiếp xoay người đi ra ngoài. Lâu Phù Phương ngừng lại hai giây, cũng nhấc chân đi theo.
Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, trong xe ngựa có vẻ dị thường im lặng. Vệ Tu Dung liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy lo âu cùng bất an trong mắt y.
Môi Lâu Phù Phương giật giật, mấy lần muốn mở miệng hỏi tình huống của Vệ Thành Trạch, nhưng khi lời tới bên miệng, lại vô luận thế nào cũng không thể nói ra.
- - hắn sợ.
Lâu Phù Phương nhận thức chuyện này vô cùng rõ ràng. Hắn sợ từ trong miệng Vệ Tu Dung, nghe được lời mà mình không muốn nghe, cũng sợ mình sẽ bởi vì lựa chọn lúc trước kia, mà cảm thấy hối hận.
Xe ngựa lảo đảo tiến về phía trước, mặt đường vì có tuyết đọng mà có chút trơn trượt, Lâu Phù Phương nhu thái dương bị đập, chỉ cảm thấy ủ dột trong lòng càng nhiều thêm.
Hai người cuối dừng lại trước một tòa trạch không có chút mơ hồ, hai con sư tử bằng đá trước cửa tích một lớp tuyết đọng thực dày, đường dưới chân cũng có dấu vết quét tước.
Đây là một tòa trạch ở ngoại ô của Vệ Tu Dung, lúc rời cung du ngoạn, sẽ qua đêm ở chỗ này. Lúc trước Lâu Phù Phương và Lưu Tiến Trung không dám đem chuyện Vệ Thành Trạch mất tích lộ ra, tất nhiên cũng không dám gióng trống khua chiêng mà điều tra xung quanh, tòa trạch này của Vệ Tu Dung, tự nhiên cũng không điều tra. Chẳng qua, Vệ Tu Dung thế nhưng lại cứ như vậy mà giấu Vệ Thành Trạch trong kinh thành, nhưng cũng thực có chút ngoài dự kiến của Lâu Phù Phương.
Bố trí tròng tòa trạch cũng thực được chú ý, dù trong viện đều đã phủ đầy tuyết trắng, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần tinh xảo.
Dừng chân trước cửa một gian phòng ngủ, trên mặt Vệ Tu Dung thế nhưng lại hiện ra vài phần không yên. Y nhắm mắt, giống như đang bình ổn tình tự của mình, đợi tới khi mở mắt ra, trên mặt đã không còn một tia nôn nóng nào.
Đuôi lông mày rủ xuống, khóe miệng giương lên, đó bất quá chỉ là một nụ cười tiêu chuẩn.
Nhìn thấy bộ dáng của Vệ Tu Dung, bất an trong lòng Lâu Phù Phương càng thêm mãnh liệt, nhưng mà hắn lại không có thể nói bất cứ cái gì, chỉ trầm mặc theo sát phía sau Vệ Tu Dung, nhấc chân đi vào phòng.
Vệ Thành Trạch ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc đen rối tung như thác nước buông trên áo lồng cáo thuần trắng, đối lập quá mức rõ n ét làm cho người ta không thể dời mắt.
Nghe được tiếng mở cửa, hắn thoáng nghiêng đầu lại, lúc nhìn thấy người phía sau, hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười mang theo chút vui sướng.
Môi Lâu Phù Phương run rẩy, lại vô luận thế nào cũng không thể cười lên một tiếng.
Vệ Thành Trạch so với lần gặp mặt trước đây, càng thêm gầy yếu, da cừu thực dày đắp trên người hắn, giống như có thể đem hắn áp sụp.
Ngực giống như bị kim đâm, từng chút lại từng chút đau nhói. Lâu Phù Phương không tự chủ được mà tiến về phía trước, rồi lại như nghĩ tới chuyện gì đó, liền dừng bước.
Vệ Thành Trạch nhìn hắn một cái, mỉm cười, quay đầu nhìn Vệ Tu Dung bên cạnh hắn, mở miệng nói: "Có thể để chúng ta ở một mình với nhau trong chốc lát được không?"
Tuy rằng trong những lời kia của hắn, cũng không có ý cầu xin, nhưng nhớ tới lúc đầu Vệ Thành Trạch luôn nói chuyện tùy ý cùng tùy hứng, ngay cả ngữ khí bình thản như vậy, cũng làm cho ngực Lâu Phù Phương không khỏi mà phát đau từng đợt.
"Chiếu thư truyền ngôi sáng sớm nay ta đã viết xong rồi. " Thấy Vệ Tu Dung không nói gì, Vệ Thành Trạch lại mở miệng, "Ở thư phòng của ta......" "Ngươi biết thứ ta đang nghĩ tới, cũng không phải thứ này." Đánh gảy lời nói của Vệ Thành Trạch, tươi cười trên mặt Vệ Tu Dung biến mất, bộ dáng mân chặt môi, giống như là đang khắc chế cái gì đó.
Vệ Thành Trạch trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: "Thứ mà ta có thể cho ngươi, chỉ có thứ này mà thôi."
Vệ Tu Dung nghe vậy há miệng thở dốc, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, hắn chỉ hơi không cam lòng mà nhìn Lâu Phù Phương một cái, xoay người rời khỏi phòng.
Cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng mà khép lại, thanh âm của Lạc Tuyết cũng bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng lập tức liền trở nên im lặng.(Ly: Tui có thể hỏi cái lạc tuyết này là dề k)
Ngữ khí của hắn quá mức mềm nhẹ, mềm nhẹ đến mức làm cho lâu phù phương đều có chút không thể hồi tưởng nổi, hắn lúc trước đều là nói chuyện với y như thế nào.
Hai tay buông xuống bên người từng chút mà nắm lại, Lâu Phù Phương cúi đầu, chậm rãi đi tới bên giường của Vệ Thành Trạch.
Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, nhìn Lâu Phù Phương đứng ở xa xa, hơi cong khóe môi: "Ngươi lại đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT