Bên trong một trận pháp ở vô danh bí cảnh, một nam tử mặc y bào màu xám đơn giản ngồi ngay ngắn dưới tàng cây, thần sắc vô cùng chuyên chú. Ở trước mặt gã, là một ván cờ chưa hoàn thành. Trên khắp bàn cờ, quân đen bị quân trắng quanh vây, tiến thoái lưỡng nan, nếu là đi sai một bước, đó là kết cục vạn kiếp bất phục.
Bên người nam tử là ba nữ tử mang vẻ ngoài xinh đẹp, tất cả đều là thần sắc lo lắng, liên tiếp nhìn về bàn tay đang cầm một quân cờ trắng bằng ngọc thạch, tựa hồ đang chờ đợi cái gì. Đột nhiên, quân cờ ngọc thạch kia được cẩn thận mà phóng ra, nhãn tình mấy người nhất thời sáng lên, trên mặt cũng không nhìn được mà lộ ra thần sắc vui mừng: "Đến!"
Cùng lúc đó, chân trời xẹt qua một đạo kiếm quang, một nam tử ước chừng hai mấy tuổi từ trên phi kiếm nhảy xuống, hắn nhìn thoáng qua người như trước ngồi ngay ngắn dưới tàng cây, đối với việc hắn đến không có một chút phản ứng một cái, cau mày nhìn về phía những người khác: "Sao lại thế này?"
"Chúng ta cũng không biết." Mấy người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là nữ tử mặc váy dài màu trắng đứng dậy, mở miệng giải thích: "Công tử sau khi tự ngồi dưới tàng cây, liền bất động, hiện giờ đã muốn ba ngày ba đêm." Nàng dừng một chút, tiếp tục nói, "Tu vi của chúng ta quá yếu, ngay cả tới gần cũng không thể làm được, không còn phương pháp, chỉ có thể xin tiên sinh giúp đỡ."
Bất quá chỉ đơn giản nói mấy câu, đã đem chuyện tình trước mắt từ đầu đến cuối đều nói rõ ràng, còn thuận tiện mà không nhẹ không nặng đối với người trước mặt vỗ mông ngựa một cái, phân ăn nói này của nữ tử, thực khó có được.
Vệ Thành Trạch nhìn nữ tử tươi cười khéo léo, trong lòng không khỏi mà tán thưởng một câu. Cũng khó trách này nữ nhân này nguyên bản có thể ở trong hậu cung của Vệ Tử An, một đường đi theo Vệ Tử An cùng Liễu Như Ngọc giống nhau, chiếm cứ vị trí ngay dưới Mộc Cận.
Hướng nàng gật gật đầu ý bảo chính mình đã hiểu, Vệ Thành Trạch không nói gì, xoay người hướng về phía Vệ Tử An, bước tới hai bước. Nhất thời, một cỗ áp lực không nhìn thấy được đập vào mặt mà đến, làm cho hắn không tự chủ được nhăn lại mi.
Nhân vật chính không hổ là nhân vật chính, dù cho thời gian tu luyện Thiên Minh bí quyết so với hắn chậm hơn gần một năm, tu vi hiện tại, lại cùng hắn kém không nhiều, thậm chí còn ẩn ẩn mà đè ép hắn một đầu. Đương nhiên, việc này cũng có chút quan hệ với việc lúc trước sau khi bị đẩy gã xuống đoạn nhai, có được bản tu ma công pháp kia.
Thiên Minh bí quyết là công pháp quá mức bá đạo, vì dịu đi này phần bá đạo này, những thứ Tần Tử Tấn truyền thụ cho Vệ Thành Trạch, đều là cố ý chọn lựa một tâm pháp ôn hòa, nhưng Vệ Tử An thì không giống. Trước khi tập Thiên Minh bí quyết, thứ gã tu luyện, vốn là chiêu số tà đạo của ma tu, đương nhiên không có khả năng có bao nhiêu ôn hòa tinh khiết. Trên thực tế, nếu không phải Vệ Tử An bản tính tinh khiết thiện lương, lúc này trên tay cũng không biết đã muốn lây dính bao nhiêu máu tươi. Nhưng cho dù vậy, tính cách của gã cũng tất không tránh được mà bị một chút ảnh hưởng, trở nên âm lệ quái gở, đối với người ta lại khó có thể giao phó ra tín nhiệm của bản thân.
Đương nhiên, điều này còn vì chuyện Vệ Thành Trạch đẩy gã lúc trước.
Nghĩ đến đây, Vệ Thành Trạch không khỏi mà buông xuống mi mắt, che khuất ý cười trong đó.
Hắn nâng tay tạo một cái kiếm quyết, trường kiếm đeo bên hông lập tức bay ra khỏi vỏ, huyền phù ở phía trước người hắn, thay hắn chặn phần áp lực.
Tuy nói ngạnh kháng cũng không phải là không được, nhưng có phương pháp càng đơn giản, lại lựa chọn phương pháp phiền toái, từ trước đến nay cũng không phải là tính cách của Vệ Thành Trạch.
Càng tới gần ván cờ dưới tàng cây, áp lực nghênh diện mà đến càng nặng, cuối cùng, đã muốn ẩn ẩn vượt qua tu vi Vệ Tử An nên có, nói vậy đây đều là tác dụng của bàn cờ kia.
Đối chọi với áp lực bước đi một cách chậm rãi tới đối diện Vệ Tử An, Vệ Thành Trạch hạ mắt nhìn thế cờ trên ván cờ.
Thế cục bàn cờ trước mắt đã thập phần rõ ràng, quân đen đã chiếm cứ hơn phân nửa địa bàn, chỉ có số ít quân đen như trước đang giãy dụa, hắn chỉ cần ở trên bàn cờ tiếp tục hạ xuống một nước, có thể đem quân đen giết đến manh giáp cũng không còn, mà người đối diện, cũng sẽ vĩnh viễn bị vây ở ảo cảnh bên trong ván cờ, không còn cơ hội đi ra.
- - nếu Vệ Tử An không phải nhân vật chính.
Nghĩ đến lúc mới vừa xuyên hắn muốn động thủ, trực tiếp giết chết Vệ Tử An, đầu ngón tay Vệ Thành Trạch sẽ không tự chủ mà run lên. Thứ đồ vật gọi là số mệnh này nọ, thực tại là khiến người ghét.
Con đường trực tiếp động thủ với nhân vật chính này hiển nhiên là không thể thực hiện được, thời điểm còn ở Cực phong, Vệ Thành Trạch cũng từng có ý đồ mượn tay người khác diệt trừ Vệ Tử An, nhưng hôm nay Vệ Tử An vẫn hoàn hảo mà ngồi đối diện hắn, cũng đã đủ để thuyết minh vấn đề.
Vô luận Vệ Thành Trạch thiết lập bố cục như thế nào, cuối cùng luôn bởi vì một ít nhân tố ngoài ý muốn mà thất bại -- cùng tia sét ngày đó giống nhau, vô cùng đột ngột, lại cố tình làm cho người ta không tìm được sai lầm. Thậm chí có rất nhiều thứ, làm cho kế hoạch của Vệ Thành Trạch đều bị phá hư.
- - nhưng chính vì như thế, mới thực thú vị không phải sao?
Nếu đơn phương nghiền áp, như vậy này trò chơi này, đã có thể thiếu rất nhiều phần thú vị.
Ngồi xuống đối diện Vệ Tử An, Vệ Thành Trạch cúi đầu suy tư trong chốc lát, đưa tay điểm lên một quân cờ, đem quân cờ nhẹ nhàng mà dừng lại ở chỗ trống trên bàn cờ, nhất thời,đường sống của quân trắng đều bị phá hỏng một tảng lớn, cục diện trên bàn cờ phút chốc đối ngược lại. Vệ Thành Trạch ngẩng đầu nhìn người đối diện không hề động tĩnh một cái, thu hồi bàn tay cầm quân cờ. Mà ngay khi đầu ngón tay của hắn rời đi, Vệ Thành Trạch cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đến khi phục hồi lại tinh thần, cảnh sắc chung quanh, đã muốn hoàn toàn thay đổi.
Sàn nhà gỗ lim, đèn treo châu âu xa hoa, tay vịn lan can màu trắng ngà được điêu khắc hoa văn tinh xảo, theo cầu thang cùng nhau chạy lên. Động tác của Vệ Thành Trạch hơi ngừng lại một chút, nhìn chằm chằm ảnh tượng quen thuộc trước mắt trong chốc lát, đột nhiên gợi lên khóe miệng, lộ ra một cái tươi cười: "Thật đúng là......Thú vị."
Bố cục vừa rồi của hắn cùng Vệ Tử An, là của một vị tiền bối cường đại trước khi phi thăng lưu lại, cụ thể mục đích là vì sao lại có người biết được,nhưng quy củ trong đó, đã bị hậu sờ soạng ra vài phần. Người chơi cờ người một khi rơi vào hoàn cảnh xấu, sẽ tiến vào ảo cảnh giữa ván cờ, nếu thua, lại sẽ bị vây ở trong đó, cho đến khi thân thể tiêu vong, ván cờ này được gọi là "Sinh tử ván cờ", Dù cho một ít tu sĩ Nguyên Thần kì, cũng không dám dễ dàng đụng tới thứ này.
Từ sau khi vị kia phi thăng, ván cờ này liền không biết tung tích, không ai nhìn thấy, lại không biết vì sao, xuất hiện ở tiểu bí cảnh này. Vệ Tử An cùng Liễu Như Ngọc ngẫu nhiên tìm thấy ván cờ này, không biết hung hỉêm trong đó nên hai người tất nhiên sẽ không bỏ qua một cái cơ duyên như vậy, vì thế, ngay cả Trúc Cơ kì cũng không tới Vệ Tử An không hề ngoài ý muốn bị nhốt giữa ván cờ, khi Liễu Như Ngọc phát hiện ra điều huyện diệu trong ván cờ, mới có thể đưa gã cứu ra. Cũng đang bên trong ảo cảnh, Liễu Như Ngọc đã biết quá khứ chịu đủ bắt nạt của Vệ Tử An, cảm tình hai người trong lúc đó cũng tiến thêm một bước.
Mà hiện giờ, đã không có Liễu Như Ngọc, trải qua quỹ tích so với nguyên bản hoàn toàn bất đồng Vệ Tử An, kết cục thế nhưng lại không có gì biến hóa. Không chỉ có thế, bởi vì giờ phút này tu vi của Vệ Tử An cao hơn nhiều mà gã còn mang thêm ba người, xảy ra loại sự tình này, các nàng ngược lại thúc thủ vô sách - bó tay không biện pháp.
- - đương nhiên, đây là chuyện Vệ Thành Trạch sớm tính toán tốt, này cũng là nguyên nhân hắn chỉ cần đem việc này để lại cho Vệ Tử An.
Dọc theo tay vịn từng bậc từng bậc mà đi lên trên, tươi cười bên môi Vệ Thành Trạch mở rộng, thần sắc trong mắt càng ngày càng lạnh.
Ảo cảnh bên trong ván cờ sinh tử, nhưng là bày ra cảnh tượng sợ hãi cùng chán ghét nhất của người tiến vào, trước khi nó biến mất, làm người ta nổi lên ý tứ muốn khiêu chiến, ở trong ảo cảnh tẩu hỏa nhập ma, cũng có người, trực tiếp nổ tan xác mà chết, có một đoạn thời gian, ván cờ sinh tử thậm chí là cấm kỵ của Tu Chân Giới, không có ai dám nhắc tới.
"Bất quá bởi vì kí chủ không phải người của thế giới này, dùng cũng không phải thân thể của chính mình, cho nên không có nghiêm trọng nhưn vậy! Nhiều nhất chính là nhìn đến một chút cảnh tương mình không thích thôi lạp!" Lúc Vệ Thành Trạch nhắc tới ván cờ này, 5438 nói như vậy. Chẳng qua nó thật không ngờ, Vệ Thành Trạch thế nhưng thật sự tiến vào bên trong ván cờ.
5438: Dù sao tui suy đoán được tâm tư hiện tại của ký chủ là được, khóc chít chít.
Cũng không biết là bởi vì lúc trước, không thu vào chút số mệnh nào mà cảm thấy buồn bực, hay bởi vì nguyên nhân khác, 5438 lúc này im lặng có chút dị thường, Vệ Thành Trạch dừng lại cước bộ, hơi hơi nheo lại ánh mắt, nhìn cửa gỗ tinh xảo trước mắt.
"Cái kia...... Kí chủ a......" 5438 do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn là không thể chịu được, đặt câu hỏi, "Nơi này là chỗ nào?"
Nhìn biểu hiện khác thường lúc trước của Vệ Thành Trạch, 5438 thật sự là nhịn không được tò mò, chuyện có thể làm cho Vệ Thành Trạch chán ghét, rốt cuộc là cái gì -- tuy rằng so sánh với chuyện ấy mà nói, nó càng muốn biết Vệ Thành Trạch sợ hãi cái gì. Không có pho mát, bánh mì cũng đủ rồi!
Bất quá...... Vệ Thành Trạch thật sự sợ cái gì đó sao? 5438 đối với chuyện này tỏ vẻ hoài nghi.
"Nhà của ta." Không có tí cảm xúc phập phồng nào mà trả lời vấn đề của 5438, Vệ Thành Trạch đưa tay mở cánh cửa trước mặt.
5438: 诶诶诶诶?!
Nhưng mà, còn không chờ 5438 phát biểu loại cảm giác sợ hãi của chính mình, nó đã bị cảnh tượng phía sau cánh cửa hấp dẫn.
Giường đơn không lớn, cửa sổ trong suốt sát đất, bàn học để một ít sách giáo khoa, trải đầy giá sách là các loại mô hình, cùng với một ít thứ đồ chơi khác, đầy đủ thuyết minh đây là phòng một đứa trẻ-- hơn nữa hơn phân nửa là một bé trai.
Phòng khá sạch sẽ, tuy rằng bên trong có không ít đồ vật này nọ, thế nhưng không làm người ta cảm thấy hổn độn, chủ nhân căn phòng đang đứng trước cửa sổ sát đất, xuất thần mà nhìn hậu viện nở đầy hoa tươi ngoài cửa sổ.
Đó là một bé trai mười ba mười bốn tuổi, tóc được cắt sửa chỉnh tề, một đôi mắt ngăm đen giống như hắc diệu thạch tốt nhất, không chứa một tia tạp chất.
Đột nhiên, hắn tựa hồ nghe được động tĩnh gì, quay đầu về phía sau, khuôn mặt cũng theo động tác này, hiện ra chút tươi cười, khuôn mặt vốn tuấn tú, vì tươi cười nháy mắt trở nên ngập tràn sức sống, làm cho người ta không dời được tầm mắt.
Một phụ nữ mặc sườn xám đỏ trong tay cầm mô hình máy bay khéo léo, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, đi tới cạnh cậu bé: "Đây là mô hình số lượng giới hạn mà lần trước con nói, mẹ phát hiện nhà bác Vương có một cái, là ông ấy tự tay mua, tiểu Trạch thích không?" Nàng nhìn đứa bé trước mắt, trong mắt nhanh chóng tràn ra ôn nhu cùng sủng nịch.
5438: tiểu Trạch?!
5438 cảm thấy, từ khiếp sợ bây giờ hoàn toàn không đủ để biểu đạt tâm tình của nó, nhưng Vệ Thành Trạch không hề để ý đến 5438, chỉ nhìn cậu bé đứng trước mặt người phụ nữ kia.
"Đương nhiên thích!" Cậu bé đưa tay nhận lấy mô hình máy bay, hai mắt tỏa sáng, giống như cả thế giới đều bởi vậy mà rực sáng, "Cám ơn mẹ!"
Mặt mày hai người có vài phần tương tự lúc nhìn nhau cười, một dịu dàng một sáng lạn, thoạt nhìn thực ấm áp hài hòa. 5438 nhìn chằm chằm hai người chốc lát, nghi vấn trong lòng cứ như bong bóng mà phồng lên mãi.
...... Chuyện chán ghét? Hình ảnh hài hoà tốt đẹp như vậy, rốt cuộc sao lại bị chán ghét?!
5438 lúc này thực muốn nắm cổ áo ảo cảnh hỏi một câu, có phải nó hư luôn rồi không thế, nếu không sao lại xuất hiện tình huống.
Dù có chỉ số thông minh thấp như 5438 cũng có thể đoán được, cậu bé trước mắt, chính là Vệ Thành Trạch lúc còn bé, người đối diện cậu, hẳn chính là mẹ cậu, hơn nữa thoạt nhìn,cảm tình của hai người này hiển nhiên không tồi. Cho nên...... Sao lại xuất hiện hình ảnh như vậy chớ? Quả nhiên là ảo cảnh hư luôn rồi đi?
Nhưng khi nhìn thấy thái độ vô cùng bình tĩnh kia của Vệ Thành Trạch, 5438 âm thầm cân nhắc, đưa ra phán đoán của mình: "Bà ấy là mẹ kế của ngươi?"
Vừa thấy căn phòng này liền biết, trong nhà Vệ Thành Trạch chắc chắn rất có tiễn, mà kẻ có tiền thì chuyện đổi mấy bà vợ vân vân này kia thì cũng bình thường mà.
"Đương nhiên không phải, " có lẽ vì thấy lời nói của 5438 rất thú vị, thanh âm Vệ Thành Trạch khó được mà có vài phần ý cười, "Dù là theo sinh vật học hay pháp luật thì bà đều là mẫu thân của ta -- mẫu thân duy nhất." Hắn dừng lại một chút, nhếch khóe miệng, ý vị thâm trường mà bỏ thêm một câu, "Mẫu thân ta yêu nhất."
"Ngạch...... Vậy ngươi không thích mô hình máy bay kia à?" 5438 lại hỏi.
"Cái mô hình máy bay kia chính là thứ mà ta lúc trước liếc mắt một cái liền muốn có." Vệ Thành Trạch lại phủ định câu nói của 5438.
...... Vậy thì rốt cục ngươi sao lại ghét cảnh tượng này chớ?
Tỏ vẻ hoàn toàn không thể lý giải lối suy nghĩ của Vệ Thành Trạch, 5438 yên lặng buông tha ý định hỏi lại -- dù nó có tiếp tục hỏi thì chắc chắn cũng không chiếm được đáp án chính xác. Chắc chắn sẽ lại bị Vệ Thành Trạch khinh bỉ chỉ số thông minh! Khổ nhất chính là như vậy!
Nhào nặn lại cẩn thận khí quan tiếp tục bị đả kích, 5438 ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhìn cặp mẹ con trước mắt đang vui vẻ mà nói chuyện vân vân, ánh mắt Vệ Thành Trạch đột nhiên trở nên ôn nhu. Hắn cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên điểm kiếm quyết, một chiêu đập vỡ cái cửa sổ sát đất thật lớn kia. Thuỷ tinh trong rơi xuống, khúc xạ ánh mặt trời thành vô số tia sáng các màu. Nhưng cặp mẹ con kia lại giống như không hề nhìn thấy gì, vẫn như trước tự nhiên mà nói chuyện, không hề bị tình huống đột ngột này quấy nhiễu.
Vệ Thành Trạch nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai người chốc lát, động tác trong tay biến đổi, trường kiếm từ vỏ bay ra lập tức đem giường đơn thoạt nhìn vô cùng mềm mại chém thành hai nửa.
Nhưng, đối với hành vi nổi điên hư hư thực thực này của Vệ Thành Trạch, 5438 lại không có biểu hiện gì kinh ngạc, ngược lại còn không ngừng hô "Phá nơi này phá nơi này" "Đâm nơi đó đâm nơi đó", bộ dáng vô cùng hưng phấn. Cuối cùng, tất cả đồ vật trong phòng này, đều bị Vệ Thành Trạch phá hư hầu như không còn, chỉ còn hai người trong phòng như không hề thấy chuyện gì đang xảy ra xung quanh, vẫn như trước mà nói cười, cuối cùng trong ánh mắt chăm chú của Vệ Thành Trạch, hai người biến thành hai quân cờ trắng.
Tiến lên nhặt quân cờ trắng rơi trên mặt đất lên, Vệ Thành Trạch nhất thời liền cảm thấy cảnh tượng xung quanh đột nhiên dâng lên, sau đó từng chút một biến mất, chỉ chừa lại bóng tối vô tận.
Đây là chỗ huyền diệu của ván cờ sinh tử.
Ảo cảnh là một phần của ván cờ, mà ván cờ, cũng là một phần của ảo cảnh.
Hết thảy mọi thứ trong ảo cảnh đều từ quân cờ mà thành, công kích ảo cảnh chính là công kích quân cờ, nếu là tất cả quân trắng đều bị phá hủy, như vậy thế cờ của Vệ Thành Trạch, tất nhiên sẽ thua, ngược lại cũng thế. Mà quân trắng trên bàn cờ kia ít như vậy, không phải do kỳ nghệ của Vệ Tử An quá tệ, mà là do hắn phá hủy quá nhiều quân đen trong ảo cảnh, mới làm cho mình rơi xuống nông nỗi này.
Đem quân cờ cầm trong tay, Vệ Thành Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng tối không phân biệt được chút phương hướng nào, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Một tiếng động nhỏ theo sợi tơ trên tay hắn truyền ra, chạy về bốn phía trong bóng đêm, chốc lát sau, thanh âm tương tự Vệ Thành Trạch làm ra lúc trước lại xa xa mà truyền tới, cách xa khôn kể.
Ngưng tụ linh lực thành một sợi dây mảnh, rót vào chính giữa sợi tơ trong tay, Vệ Thành Trạch nâng chân, đi về phía phát ra tiếng động.
Giữa bóng tối, dù có là Vệ Thành Trạch cũng mất đi năng lực phân biệt thời gian và không gian, chỉ có thể đi theo những tiếng vù vù đứt quãng đang truyền đến kia, không ngừng chuyển động.
Không biết hắn đã đi bao lâu, trước mắt Vệ Thành Trạch đột nhiên sáng ngời, ánh sáng bất thình lình làm cho hắn không tự chủ được nheo mắt lại, đợi lúc khôi phục lại tầm nhìn, hắn đã đi tới một nơi khác.
Tường xanh ngói đỏ, lũy đá tường cao, với trí nhớ của thân thể này, Vệ Thành Trạch nhận ra đây là bộ dáng Vệ gia trong quá khứ.
Nơi truyền đến tiếng vù vù là phía sâu bên trong một tòa nhà, bước chân Vệ Thành Trạch không ngừng, lập tức bước vào ảo cảnh của Vệ Tử An.
Đi vào trong viện của Vệ gia, Vệ Thành Trạch không tiêu phí chút khí lực nào, chỉ thấy Vệ Tử An bên cạnh giếng -- với người đem đầu Vệ Tử An đè trên miệng giếng, bộ dáng giống hắn như đúc.
"Mày nghĩ nếu tao bỏ mày lại, sau đó nói với gia chủ và gia chủ phu nhân rằng tên phế vật mày không cẩn thận trượt chân rơi vào giếng chết chìm, mày cảm thấy bọn họ sẽ có phản ứng gì?" Không hề nhận thấy Vệ Thành Trạch đến, trên mặt "Vệ Thành Trạch" kia mang theo tươi cười ác liệt, đem đầu Vệ Tử An đè trên giếng, trong giọng nói tràn đầy ác ý, "Chắc sẽ cảm thấy bỏ được một phiền toái lớn đi! Dù sao thì một gia chủ, cư nhiên sao lại sinh ra đồ vô dụng như thế chứ!"
Vệ Thành Trạch vây xem ở bên cạnh:......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT