Nhìn ba người vừa đi vừa cười, thần sắc của Vệ Tử An không khỏi mà trở nên âm trầm, ánh mắt dừng lại giữa bóng dáng hai người đang dần nhỏ lại mang đầy thù hận, chỉ khi nhìn về hướng Liễu Như Ngọc, thần sắc của hắn mới hơi hoà hoãn lại.

Lúc Liễu Như Ngọc đi cùng Vệ Thành Trạch, Vệ Tử An lúc đầu, cực kỳ không thích nàng, tận đến một ngày, hắn thấy được thân ảnh người thôn dân chăn dê kia.

Vì tránh bại lộ thân phận, Liễu Như Ngọc không dùng tới linh lực, nàng cầm một cây gậy trúc dài nhỏ, bị đàn dê chạy tán loạn chung quanh làm luống cuống tay chân, quần dài màu hạnh hoàng dính chút bùn sau cơn mưa, trên trán cũng ứa ra một tầng mồ hôi mỏng, bộ dáng thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng không biết vì sao, Liễu Như Ngọc khi đó, làm cho Vệ Tử An không thể rời mắt.

Liễu Như Ngọc không thích hắn. Điểm này Vệ Tử An hiểu rất rõ ràng, cũng hiểu được nàng cùng sư phụ với Vệ Thành Trạch, tự nhiên sẽ không có thể nào đứng về phía hắn, nhưng dù vậy, khi nhìn thấy Vệ Tử An bị người bắt nạt, nàng thế nhưng chưa bao giờ khoanh tay đứng nhìn như người khác —— dù cho nàng chỉ quát những người kia ngưng lại, không tiếp túc làm thêm việc gì, nhưng với hắn mà nói, đây đã là cứu rỗi lớn nhất.

Như ánh sáng duy nhất trong bóng đêm tối mịt.

Mà một người khác...... ánh mắt Vệ Tử An chuyển qua Vệ Thành Trạch bên cạnh Liễu Như Ngọc, đôi mắt mới vừa rút chút lo lắng lại dần dần nhiều lên.

Từ ngày đại điển bái sư kết thúc, Phó An Diệp nói với hắn những lời kia, sau này, hai người bọn họ cũng không tiếp tục lui tới, dù ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, cũng giống như đệ tử chưa từng gặp mặt, gật đầu thăm hỏi lẫn nhau đã là cực hạn. Cũng bắt đầu từ ngày này, những ngoại môn đệ tử vốn không thân thiện với Vệ Tử An nhưng cũng không có gì xung đột —— thậm chí một vài nội môn đệ tử, một số hắn còn chưa từng gặp, đột nhiên bắt đầu xa lánh chèn ép hắn.

Nếu nói sau lưng không có ai thúc đẩy, Vệ Tử An thật sự không tin, mà đỉnh điểm hôm nay, người hắn đắc tội, cùng dòng họ với hắn cũng chỉ có một người thôi. Mà vừa rồi Phó An Diệp cố ý không để ý đến hành vi của Vệ Tử An, càng làm cho hắn tin tưởng phán đoán của mình—— nếu không phải như thế, Phó An Diệp việc gì phải giả bộ?

"Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao người sống sót...... Chỉ có các ngươi?"

"Bản thân ngươi bị trọng thương không thể nhúc nhích, may mắn tránh được tra xét, nhưng hắn vẫn có thể hành động tự nhiên —— hắn làm sao sống sót nổi?"

"Có thể làm cho một người trọng thương như ngươi một đêm gần như khỏi hẳn, thật là việc một người bình thường có thể làm được sao?"

"Hắn lúc đó, quả thật muốn tính mạng của ngươi đi?"

Lời nói không rõ phát ra từ nơi nào, gằn từng tiếng, như âm thanh nỉ non của ma quỷ, nhẹ nhàng trồng lên mầm mống hoài nghi trong lòng hắn, theo thời gian trôi qua liền mọc rễ nẩy mầm.

Vệ Tử An cũng từng muốn tìm lý do giúp Vệ Thành Trạch giải vây, nhưng điểm đáng ngờ lúc đó thật sự rất nhiều, hắn ngay cả chính mình cũng không thuyết phục nổi.

Hắn không thể tín nhiệm Vệ Thành Trạch, dù là quá khứ, hay hiện tại, thậm chí ngay cả bình dược được hắn trân quý nhiều năm kia, đều thành lý do để Vệ Tử An hoài nghi Vệ Thành Trạch —— Vệ Thành Trạch có phải ngay từ đầu đã bắt đầu kế hoạch? Hắn đến tột cùng muốn làm gì?

Dù cho phán đoán của Vệ Tử An chẳng có chút hợp lý nào, nhưng hắn vẫn không thể khống chế bản thân, một lần lại một lần hồi tưởng lại những chỗ khả nghi của Vệ Thành Trạch.

Nghi người trộm rìu, cho đến bây giờ vẫn là một câu chuyện xưa không hề mất giá trị.

Hít vào một hơi thật sâu, Vệ Tử An nâng hai tay đang buông bên người lên. Hắn liếc mắt nhìn Vệ Thành Trạch, giống như muốn khắc thật sâu bộ dáng người này vào đáy mắt, sau đó hắn buông mắt xuống, giấu tất cả tình tự bên trong đi, lúc này mới xoay người, nhấc chân đi về hướng ngược với ba người.

Vì bị Phó An Diệp trêu chọc mà trong mắt mang theo chút không được tự nhiên Vệ Thành Trạch bất giác quay đầu lại, lại chỉ thấy được bóng dáng Vệ Tử An biến mất ở chỗ ngoặt, không biết tại sao, ánh mắt hắn mang chút sững sờ.

"Làm sao vậy?" Nhìn thoáng qua phương hướng Vệ Tử An rời đi, Liễu Như Ngọc giống như không hề nhận thấy chuyện gì, cười hì hì hỏi.

Vệ Thành Trạch nghe vậy dừng lại một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì." Nói xong, hắn quay đầu, trầm mặc đi về phía trước, dù là trong mắt ai thì cũng chẳng thể cho là bộ dáng không có việc gì.

Liễu Như Ngọc sửng sốt, mày không dấu vết mà nhíu lại. Nàng nhìn thoáng qua nơi Vệ Tử An rời đi, môi giật giật, giống như muốn nói gì đó, nhưng chung quy nàng chỉ thở dài, chầm chậm đuổi kịp Vệ Thành Trạch: "Ta chẳng phải đã từng nói sao, tiểu sư đệ đệ thực sự nói dối rất tệ?"

...... Người này nếu không am hiểu nói dối, trên đời này sẽ không có ai nói dối đâu a!

Nghe thấy lời Liễu Như Ngọc nói, khoé mắt Phó An Diệp không tự chủ được mà nhảy lên một cái, trong lồng ngực dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp không thể nói rõ, cái loại tâm tình giống như chỉ có mình biết được bí mật, hẳn phải gọi là..... sung sướng?

Nhìn thấy bộ dáng thoáng có chút không tập trung của Vệ Thành Trạch, hai mắt Phó An Diệp hơi mị lên.

Nếu không phải ngay từ đầu đã biết tính cách chân thật của Vệ Thành Trạch, nói không chừng y cũng sẽ bị bộ dáng hiện tại của Vệ Thành Trạch lừa gạt, tin tưởng Vệ Thành Trạch thực sự để ý Vệ Tử An.

Khóe môi không tự giác mà hơi dương lên, Phó An Diệp buông nhẹ mi mắt, che khuất thần sắc trong đó.

Tuy y bây giờ vẫn chưa thể phát hiện thứ gì đáng để ý trên người Vệ Tử An, cũng không tìm được lý do Vệ Thành Trạch đối đãi đặc biệt với Vệ Tử An. Nhưng dù vậy, y không thể tiếp thu chuyện thứ Vệ Thành Trạch để ý, thật sự chính là bản thân Vệ Tử An.

(Ly: Phó An Diệp: Không tiểu Trạch, em không hề có ý với Vệ Tử An, hông hề có ý!!!!!!!!!!!!:))))))))))))))

—— nhưng, mỗi khi Phó An Diệp bắt đầu nghĩ như vậy, y lại có thể tìm được rất nhiều nghiệm chứng cùng tương phản với kết luận này tương phản trên người Vệ Thành Trạch.

"Đối với ta mà nói, tồn tại của Vệ Tử An, thật sự vô cùng đặc biệt."

Lúc Vệ Thành Trạch nói lời này, cặp mắt giống như chứa đầy ánh sao lại hiện lên trước mắt Phó An Diệp, làm cho lồng ngực y trào ra một cỗ nôn nóng không biết bắt đầu từ đâu —— trên thực tế, mỗi khi Vệ Thành Trạch dùng ánh mắt như vậy nhìn Vệ Tử An, cỗ nôn nóng khó hiểu này sẽ không hề có dấu hiệu mà dũng mãnh trào ra, làm cho y không dằn nổi mà muốn đem tách hai người ra.

Châm ngòi, hãm hại, tính kế, Vệ Tử An thật sự là một người rất dễ khống chế, chỉ mớm vài thứ lúc thích hợp, đã đủ đạt tới mục đích y muốn.

Người mà Vệ Thành Trạch một lòng che chở, lại cho rằng hắn là cừu địch mà chán ghét oán hận. Là một chuyện rất thú vị, không phải sao?

Nhưng Vệ Thành Trạch khi đối mặt với chuyện này, lại chỉ bình tĩnh tiếp nhận hết thảy. Không giải thích, không làm sáng tỏ, thậm chí có lúc còn cố ý làm ra nhiều hành động làm người ta hiểu lầm, giống như không hề để ý đến chuyện này.

"Ngươi đã quên, lúc trước ta đã đẩy hắn ra như thế nào?" Giống như đang nói về những chuyện râu ria bình thường, Vệ Thành Trạch nói.

—— nếu hắn biết được phần oán hận này là sai, hắn còn chỗ đứng nữa sao?

Rõ ràng tất cả biểu hiện của Vệ Thành Trạch đều biểu hiện rằng hắn không thèm để ý đến Vệ Tử An, nhưng Phó An Diệp nhìn thấy, lại không hề để ý đến chuyện trả giá.

—— không, trên người Vệ Tử An nhất định có điểm đặc thù nào mà y không phát hiện ra, mới có thể làm Vệ Thành Trạch chú ý tới.

Giống như đang cường điệu gì đó, Phó An Diệp tự nói ở trong lòng. Việc y cần làm, bất quá là tìm ra điểm này, sau đó làm Vệ Tử An hoàn toàn biến mất trước mặt Vệ Thành Trạch.

—— sau đó, trong mắt Vệ Thành Trạch, chỉ có thể nhìn thấy y.

Bị ý nghĩ đột nhiên toát ra trong lòng làm hoảng sợ, hai mắt Phó An Diệp không khỏi mà hơi trợn to, toát ra chút khiếp sợ. Y quay đầu, giống như lần đầu tiên thấy người này, tỉ mỉ đánh giá lại Vệ Thành Trạch một phen.

Dường như bị động tác đột ngột của Phó An Diệp doạ, Vệ Thành Trạch theo bản năng mà lui về phía sau cách xa y, nhưng hắn lập tức nhận ra làm như vậy thực có chỗ thất lễ, nhất thời tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cương cứng đứng ở đó không biết làm thế nào. Rõ ràng trên mặt không có biểu tình, nhưng cặp con ngươi như mặc ngọc lại tràn đầy vô thố, chuyện như vậy, làm Liễu Như Ngọc nhịn không được"Xì" một tiếng bật cười: "Ai nha, Phó sư huynh, huynh cũng đừng trêu hắn nữa, bằng không hắn sau này đều không dám xuất hiện trước mặt huynh đâu!"

"Khó mà làm được!" Vừa nghe lời nói của Liễu Như Ngọc, trên mặt Phó An Diệp nhất thời lộ ra biểu tình sợ hãi khoa trương, "Ta nếu mắc bệnh tương tư thì làm sao bây giờ a?"

Đã nghe như thế lại nhìn biểu tình hiện tại của Phó An Diệp, Liễu Như Ngọc không khỏi mà che miệng bật cười.

Ánh mắt Phó An Diệp xẹt qua Liễu Như Ngọc đang cười không ngừng, dừng lại trên người Vệ Thành Trạch đang cương cứng đứng đó, hai bên tai dần đỏ lên, trái tim một chút lại một chút mà rơi rụng, ý niệm ban đầu còn hơi mơ hồ trong đầu cũng dần dần mà trở nên rõ ràng.

—— y, muốn Vệ Thành Trạch.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xuẩn tác giả đích máy tính nguồn điện tuyến phá hủy, chạy lần cả trấn cũng không có thể mua được thích hợp đích, chỉ có thể trên nước viết lại dùng di động mã đi ra, không cần ghét bỏ của ta ngắn nhỏ qwq nhắn lại ta đều có xem đát, chờ ta đích máy tính sống tái cùng nhau hồi phục.

Thuận tiện đề cử bộ cuộn phim, 《 điên vị anh hùng 》, sản phẩm trong nước lương tâm, nội dung vở kịch hình ảnh phối âm bgm đều siêu tán! 【 lúc này còn không vong bán an lợi thật sự là đủ liễu 】

Cám ơn áo bố lạp đích dương, nhưng mà ta còn ở viên đích lôi, sao sao đát ~

(Ly: tích Nghi người trộm rìu:

Có một người làm mất cái rìu, bèn nghi ngờ đứa con của người hàng xóm ăn cắp, ông ta nhìn nó đi trên đường giống như người ăn cắp cái búa rìu của mình, cách nói năng đi đứng của nó cũng giống như người ăn cắp, thái độ động tác của nó cũng không có chút gì là không giống người ăn cắp cái búa rìu...

Về sau, người bị mất trộm tìm được cái búa rìu lúc đang sàng sẩy thóc. Ông ta lại nhìn đứa con của người hàng xóm, từ thái độ động tác của nó không có một chút gì là giống người ăn trộm cái búa rìu. Tích nói về sự đa nghi (Theo Mỗi ngày một câu chuyện))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play