"Tôi đến tìm anh." Ninh Huân Nhi vẫn nắm chặt dây ba lô của mình, nhìn Đồng Dật bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác, trả lời Mễ Nhạc có chút lãnh đạm.

Ngày hôm qua trong giấc mơ, hai người họ cũng không phải là trạng thái này.

"Cô tìm tôi làm gì?" Mễ Nhạc thái độ lạnh nhạt nhìn xuống dưới hỏi.

"Có việc tìm anh."

"Có việc thì nói."

"Hai chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?" Ninh Huân Nhi cuối cùng quay đầu lại nhìn Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc cực kỳ không muốn cùng Ninh Huân Nhi nói chuyện riêng, nhấp môi có chút không kiên nhẫn mà nhìn sang một bên không trả lời.

Đồng Dật vẫn luôn ôm ba lô của Ninh Huân Nhi không buông, trông giống như một kẻ cướp, bộ dạng này rất hợp với hắn.

Hắn có một khuôn mặt giống kẻ xấu, hôm nay thật sự đã làm chuyện "tội ác tày trời".

"Trong ba lô có gì không?" Mễ Nhạc chú ý thấy Ninh Huân Nhi dường như rất để ý ba lô của mình, vì vậy hỏi một câu.

Cậu cũng sợ Ninh Huân Nhi đột nhiên nổi điên, từ trong túi lấy ra axit hoặc những thứ khác.

Cậu tiếp xúc với Ninh Huân Nhi không nhiều lắm, ký ức sâu sắc nhất là lần bị tấn công đó, căn bản không có ấn tượng tốt nào.

Ninh Huân Nhi nắm lấy ba lô của mình, phát hiện không thể cướp lại được, cuối cùng thừa nhận: "Có."

Mễ Nhạc đưa tay ra với Đồng Dật: "Đưa tôi xem."

Đồng Dật lập tức ngoan ngoãn đưa cho Mễ Nhạc.

Ba lô đến tay Mễ Nhạc, Ninh Huân Nhi không còn kháng cự như trước, ngược lại bình tĩnh lại, như thể đồ vật trong ba lô vốn dĩ đã định tặng cho Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra một cái USB.

Xem lại, không có đồ vật nào khác.

"Một thứ đồ vật như vậy, cần phải mang một cái cặp lớn như vậy à?" Mễ Nhạc hỏi một cách nghi ngờ.

"Thật ra trước đó còn thả một cái khăn quàng cổ định tặng cho anh, sau đó thật sự là quá lạnh, em liền lấy ra mang lên." Ninh Huân Nhi trả lời với vẻ tủi thân.

Mễ Nhạc: "..."

Mễ Nhạc nhìn USB, nghi ngờ Ninh Huân Nhi có phải hay không đang muốn cài virus vào máy tính cậu, nhưng vẫn thở dài một hơi, nói với Ninh Huân Nhi: "Lại đây đi."

Dù vẫn còn kháng cự, nhưng cậu lại thực sự tò mò Ninh Huân Nhi muốn làm gì.

Đồng Dật lập tức đi theo họ, chuẩn bị cùng đi vào câu lạc bộ kịch.

"Cậu không cần đi theo." Mễ Nhạc nói với Đồng Dật.

"Tôi bảo vệ cậu mà." Đồng Dật trả lời một cách đúng lý hợp tình.

Mễ Nhạc vẫn kiên quyết lắc đầu: "Tôi sợ cậu vào đây sẽ bị các thành viên khác đánh đuổi, lỡ tôi không bảo vệ được cậu thì sao?"

"Tốt, chào tạm biệt, hẹn gặp lại, sayonara!" Đồng Dật quay đầu bỏ đi.

Đồng Dật cũng là dựa vào thực lực, khiến cho chỉ số thiện cảm của các thành viên câu lạc bộ kịch đối với hắn giảm xuống số âm.

Mỗi lần đến câu lạc bộ kịch tìm Mễ Nhạc, hắn đều phải lén lút, sợ ở đâu đó sẽ xuất hiện vài người xông ra dùng chổi đuổi đánh hắn.

Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật rời đi cảm thấy buồn cười, xách theo ba lô dẫn theo Ninh Huân Nhi đi vào câu lạc bộ kịch.

Ninh Huân Nhi vẫn thường xuyên quay đầu lại nhìn về phía Đồng Dật, cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: "Anh không phải không thích kết bạn sao?"

"Sao vậy?" Mễ Nhạc hỏi cô.

"Chính là cảm giác...... Anh giống như không giống bộ dạng cô đơn chiếc bóng như trước nữa, bây giờ còn có người lo lắng cho anh."

"Cho nên cô cảm thấy không vui à?"

Ninh Huân Nhi không trả lời, trầm mặc mà đi theo phía sau Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc cũng không hề nói gì, dù sao cậu và Ninh Huân Nhi thật sự không có gì để nói.

Ninh Huân Nhi muốn vui vẻ hơn với Mễ Nhạc, Mễ Nhạc lại chỉ muốn sống một cách bình yên.

Mặt khác, thời điểm Đồng Dật và Tư Lê rời đi, Tư Lê không nhịn được hỏi Đồng Dật: "Tình hình thế nào vậy, hai người họ giống như quen biết, không phải là bạn gái cũ có mối quan hệ phức tạp gì đó à? Tớ hình như đã biết một tin đồn lớn rồi."

"Tớ cảnh cáo cậu đấy, tốt nhất đừng nói bậy, bằng không tớ sẽ xử lý cậu."

"Tớ hiểu, tớ hiểu rồi!"

*

Đến câu lạc bộ kịch, không ít người đều tò mò về Ninh Huân Nhi, vì Mễ Nhạc rất ít khi dẫn người vào.

Ninh Huân Nhi còn là một mỹ nhân, không còn bộ dạng gầy trơ xương như lần trước gặp Mễ Nhạc, trên mặt cũng không còn quầng thâm.

Nhìn qua như vậy, hai người thật sự rất xứng đôi.

Vào phòng máy tính, Mễ Nhạc bảo những người khác ra ngoài trước, ngồi trước máy tính cắm USB, sau đó nói với Ninh Huân Nhi: "Cô ngồi ở vị trí cửa sổ, để đội paparazzi có thể chụp được cô."

"Ồ, anh sợ có tin đồn à?"

"Đúng vậy." Mễ Nhạc trả lời một cách gọn gàng, vì cậu hiện tại cũng được gọi là người đã có gia đình.

Mở USB ra, liền nhìn thấy bên trong có một vài video ngắn và ảnh chụp.

Ảnh chụp là chụp lén, bên trong là ảnh chụp Mễ Đường và mẹ Ninh Huân Nhi ở bên nhau, dáng vẻ thân mật.

Video ngắn cũng là cảnh hai người ôm ấp ở trong nhà, hiển nhiên là trộm lắp cameras.

"Cô chụp những thứ này để làm gì?" Mễ Nhạc nhìn mấy thứ này hỏi đứa trẻ tuyệt vời.

Cậu một tay chống cằm, chìm vào trầm tư.

"Em nghĩ anh hẳn là sẽ cần, hoặc là giao cho Đào Mạn Linh, bà ấy sẽ dùng tốt, lôi chuyện này ra ánh sáng, em sẽ không cần khó chịu như vậy nữa."

"Đưa ra ánh sáng sau đó cô cũng sẽ bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, điểm này cô có nghĩ tới không?"

"Em lập tức sẽ thi đại học, lúc sau liền đi du học, cho nên em không sợ."

Mễ Nhạc xóa bỏ dấu vết, tiếp theo lấy USB lên, bỏ vào túi của chính mình.

Cậu nhìn Ninh Huân Nhi, dường như đang quan sát, sau một lúc lâu mới nói: "Nói xem suy nghĩ của cô đi, con người của tôi tương đối đa nghi, nếu cô không nói rõ, tôi sẽ cho rằng đây là một âm mưu."

"Kỳ thực sau khi lần trước đi tìm anh, em cũng nghĩ tới, chỉ sợ em đặt thù hận sai người rồi. Người em nên hận chính là Mễ Đường, mà không phải anh. Mẹ em làm tiểu tam, anh cùng Đào Mạn Linh mới đúng là người bị hại. Em lại lấy mình làm trung tâm, quá ích kỷ vì nghĩ người chịu khổ chỉ có em, cảm thấy tất cả mọi người đều phải xin lỗi em."

"Ừm, sau đó thì sao?"

"Em cảm thấy em nên chính thức xin lỗi anh, nhưng em lại cảm thấy nếu chỉ xin lỗi, anh có lẽ sẽ không tha thứ cho em, vậy nên em mới nghĩ ra phương pháp này. Em biết anh vẫn luôn muốn trả thù Mễ Đường, vậy em tặng anh thêm lợi thế."

"Tôi tha thứ cho cô thì có thể thế nào được nữa, ngay từ đầu chúng ta đã không có biện pháp ở chung hòa thuận." Mễ Nhạc vẫn không thể hiểu được, Ninh Huân Nhi vì sao hy vọng cậu có thể tha thứ.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (*)

(*) hiến này trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra; không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

"Em cũng chỉ muốn cho lòng mình thoải mái một chút thôi." Ninh Huân Nhi nói một cách nghiêm túc, cô thường xuyên nhớ lại sự việc ngày hôm đó, sau đó hối hận vì mình đã hoang tưởng như vậy.

"Có gặp bác sĩ tâm lý không?"

Câu hỏi này khiến Ninh Huân Nhi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Mễ Nhạc.

"Tôi cảm thấy cô không quá bình thường." Mễ Nhạc bổ sung thêm.

"Còn anh cảm thấy anh bình thường sao?"

"..."

"Bởi vì một người ngoại tình, khiến cho cả nhà đều có khuynh hướng trầm cảm, đây cũng là năng lực của Mễ Đường." Ninh Huân Nhi nói xong nắm chặt nắm tay.

"Dù tôi hiểu biết không nhiều, nhưng tôi cảm thấy ngay cả bệnh trầm cảm cũng sẽ không sinh ra tâm lý đi làm hại người khác, cô hẳn là nên đi gặp bác sĩ tâm lý, đó là một loại bệnh trạng."

Ninh Huân Nhi không nói gì nữa.

"Mấy thứ này tôi sẽ lưu trữ, nếu cô nguyện ý giúp tôi, tôi cũng nguyện ý thả chậm tốc độ, ít nhất cho cô có thể an tĩnh mà thi xong đại học. Cô tiết kiệm đủ tiền rồi sao?"

Ninh Huân Nhi gật gật đầu: "Em có chút tiền, hơn nữa em có thể tự đi làm thêm."

"Vậy nghĩa là không đủ." Mễ Nhạc biết đi du học phải chi tiêu rất nhiều tiền. Trước tiên không nói đến việc đi làm thêm có khó không, tiền làm thêm căn bản không đủ để cô ấy sinh hoạt.

"Vâng."

"Những tin nóng này có thể bán được giá cao, đến lúc đó tôi sẽ chuyển hết cho cô, đủ cho cô ở nước ngoài sống mấy năm. Nếu cô vẫn muốn sống bình thường, mấy năm này đừng quay về. Nếu cô không muốn, muốn nhân cơ hội nổi tiếng thì có thể quay về."

"Em sẽ không quay về." Ninh Huân Nhi trả lời dứt khoát, cô cũng không muốn nổi tiếng, ít nhất là không muốn dùng cách này.

"Ừm, về sau cô cũng đừng chơi bài tình cảm với tôi, nói cô là em gái của tôi linh tinh gì đó, tôi đối với cô không có cảm tình. Mối quan hệ của chúng ta chỉ có như vậy, tôi đối với cô cũng không có nghĩa vụ nuôi nấng gì."

"Em hiểu, anh không cần cắt đứt quan hệ với em như vậy, em sẽ không dây dưa với anh."

Mễ Nhạc chỉ là có thói quen nói rõ ràng mọi chuyện trước, trước tiên ước pháp tam chương (kiểu đặt ra luật lệ trước rồi làm). Nếu đã nói rõ ràng mà đối phương vẫn không nghe, vậy cũng đừng trách Mễ Nhạc không khách khí. Đây là phong cách làm việc của cậu.

Lúc này, Mễ Nhạc gửi WeChat gọi Cung Mạch Nam đến.

Cung Mạch Nam bước vào sau đó nhìn nhìn Ninh Huân Nhi, hỏi tiếp Mễ Nhạc: "Có chuyện gì sao?"

"Bán cho tớ một cái áo khoác."

"A?"

"Bán cho tớ một cái áo khoác nào cũng được, ấm áp một chút."

Cung Mạch Nam nhìn nhìn đồ Ninh Huân Nhi đang mặc trên người, hiểu rõ ý của cậu, gật gật đầu trả lời: "Đợi chút, trong ngăn tủ của tớ có, tớ đi lấy qua đây."

Ninh Huân Nhi ngồi trên ghế đợi một lúc, Cung Mạch Nam liền trở lại, đưa cho cô chiếc áo khoác: "Ở đây vẫn rất lạnh, mặc vào đi."

"Cảm ơn."

Ninh Huân Nhi mặc vào áo khoác định rời đi, đột nhiên đứng ở cửa hỏi Mễ Nhạc: "Khăn quàng cổ của anh... còn cần không?"

Mễ Nhạc từ chối một cách dứt khoát và nhanh chóng: "Không cần."

"Ừm."

Cung Mạch Nam nhịn không được cười: "Tôi rất thích, cho tôi đi."

Ninh Huân Nhi lập tức tháo khăn quàng cổ cho Cung Mạch Nam, mặc áo khoác, đội mũ rời đi.

Cung Mạch Nam đưa khăn quàng cổ cho Mễ Nhạc, cười nói: "Đừng có mà không thành thật như vậy nữa?"

Mễ Nhạc cầm khăn quàng cổ, lại cầm USB, chần chừ một lúc mới nhịn không được nhíu mày: "Thật sự không có âm mưu gì sao?"

Cung Mạch Nam nhún vai: "Sao tớ biết được?"

"Tiểu tam muốn thượng vị nên có thủ đoạn mới sao?" Mễ Nhạc lại hỏi.

"Mặc dù không hiểu, nhưng cậu có thể nghĩ lại, nếu cậu là tiểu tam, cậu sẽ muốn dùng loại phương pháp này thượng vị sao?"

Mễ Nhạc lắc đầu.

"Được rồi, tớ không lằng nhằng với cậu cái này nữa, tớ không muốn biết quá nhiều bí mật của cậu." Cung Mạch Nam xoay người rời đi, để lại Mễ Nhạc suy nghĩ một mình.

Là cậu đã nghĩ những người khác quá xấu xa rồi sao?

Hôm qua trong mơ, Mễ Nhạc còn định nghĩa Ninh Huân Nhi là hình tượng nữ phụ ngốc nghếch.

Hôm nay Ninh Huân Nhi liền xuất hiện.

Đang phát ngốc, Mễ Nhạc nhận được tin nhắn Đồng Dật gửi tới.

Đồng Dật: Tổ tông, mắng tôi một câu.

Mễ Nhạc: Đồ đần.

Đồng Dật: Nhìn thấy cậu vẫn còn sống khoẻ, tôi liền yên tâm rồi.

Mễ Nhạc đang nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Sau khi Mễ Nhạc nghe máy, là giọng nói sảng khoái của Đồng ba ba: "Anh bạn nhỏ, có bận gì không?"

"Không bận, chú Đồng có việc gì ạ?"

"Có chuyện này, có người kêu chú đầu tư phim điện ảnh, chú nhìn mấy cái kịch bản chọn lựa không ra, chú đem tư liệu gửi cho con, con giúp chú xem xem được không? Dù sao con là người trong vòng giải trí, hiểu biết hơn chú nhiều."

"Cái này...... Chỉ sợ có điểm không hay đâu chú, nếu lỡ cháu xem lầm thì làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, chúng ta đều là người một nhà sao, có tiền cùng nhau tiêu, kiếm lời chú chia cho cháu một nửa, để cảm ơn cháu." Đồng ba ba nói mà không thèm để ý, dù sao ông cũng đầu tư nhiều phim điện ảnh như vậy cũng không kiếm được nhiều.

Mễ Nhạc nghĩ nghĩ sau, đồng ý: "Dạ, chú gửi đi ạ."

______

Thấy thương em gái.

Vì thấy tính cách Mễ Nhạc còn nghi ngờ, chưa bỏ được khúc mắc, nên không đổi xưng hô cho cậu ấy.

Còn bé Nhi thấy em quay đầu làm bờ nên thay xưng hô cho ẻm.

Cuộc tình dù đúng dù sai, thứ cha ngoại tình là nên đem thiến.

Thấy thương hai đứa ghê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play