Đồng Dật tuy rằng có cái đầu lớn, nhưng lại đặc biệt sợ lạnh.
Hắn cầm một cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa trường hỗ trợ đỡ bảng chỉ đường.
Sau đó, lạnh đến không chịu được liền đứng dậy nhảy nhót khắp nơi, trong miệng còn lẩm bẩm: "A, quá lạnh, nơi này còn không bằng đại Đông Bắc của tớ đâu, căn bản không phải cùng một cái lạnh. Có một loại lạnh, gọi là lạnh tận xương tủy."
Nói xong, hắn tiếp tục cầm bảng, kết quả bảng có một mảng cây nhỏ bị xước ra, cây đâm vào ngón tay Đồng Dật.
Đồng Dật lập tức dừng lại, rồi trả lại bảng cho Tư Lê: "Không được, tớ phải tranh công."
Nói xong, hắn liền chụp ảnh ngón tay mình, sau đó gửi cho Mễ Nhạc.
Đồng Dật: [hình ảnh]
Đồng Dật: Cậu xem!
Đồng Dật: Bị bảng chỉ đường làm đau.
Đồng Dật: Cậu mau xem đi, không xem một lúc nữa thì khép lại mất!
Một lúc sau, Mễ Nhạc mới trả lời hắn: Hô hô cho cậu.
Đồng Dật nhớ lại trong mộng, Mễ Nhạc bảo hắn "hô hô" tay cho cậu, nhịn không được mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn.
Sau đó tiếp tục đánh chữ nói: Hôm nay thật lạnh, tôi chịu không nổi.
Mễ Nhạc: Tôi mang bao tay cho cậu.
Đồng Dật: Không, tôi muốn cậu "hô hô".
Đồng Dật một tay đỡ bảng, cúi đầu xem điện thoại, phát hiện Mễ Nhạc nửa ngày không trả lời.
Sau một hồi, Mễ Nhạc lái xe trực tiếp đến đây, vẫn là bộ dáng toàn thân mặc đồ kín mít, sau khi xuống xe đưa cho Đồng Dật một đôi bao tay.
"Đây là đồ dùng hàng ngày của tôi."
Đồng Dật duỗi tay nhận lấy, nhìn thấy là một cái màu trắng ngà có hình dạng như quả trứng gà, cảm xúc cũng khá tốt, xoa mặt.
"Hô hô đâu?" Đồng Dật vươn tay ra.
"Tôi còn phải lập tức quay về."
"Hô hô đâu?" Đồng Dật kiên trì.
Mễ Nhạc nhìn chằm chằm Đồng Dật một lúc lâu, cuối cùng không có cách nào, cậu đi tới, kéo xuống khẩu trang, "hô hô" tay cho Đồng Dật. Sau đó, cậu quay đầu đi, lên xe của mình.
Đồng Dật nhìn xe của Mễ Nhạc rời đi, cười tươi như hoa.
Tư Lê ở bên cạnh cũng nhìn thấy, cậu ấy lắc đầu như người mẹ nhìn thấy đứa con trai nhõng nhẽo, có chút cảm thán quá là trẻ trâu.
Đồng Dật quay đầu lại tiếp tục nói với cậu ấy: "Tớ cảm thấy năm nay là một mùa đông ấm áp."
Tư Lê: "Ừm."
Đồng Dật: "Cậu không biết quần mùa thu ấm áp như thế nào đâu."
Tư Lê: "Ừm."
Đồng Dật: "Cậu biết không, bây giờ Mễ Nhạc nghe lời tớ nói, tớ đã thuần phục cậu ấy."
Tư Lê cảm thấy những gì Đồng Dật nói ở phía trước vẫn có thể nghe được, nhưng những gì hắn nói sau đó thì cậu ấy không thể nghe được nữa. Cậu liếc trắng mắt Đồng Dật một cái.
Đồng Dật thì hận không thể vẫy đuôi, thật không biết là ai đã thuần phục ai.
*
Khi trở lại phòng ngủ, họ phát hiện ra Khổng Gia An đã dọn đi rồi.
Mễ Nhạc trở lại phòng ngủ tỉ mỉ kiểm tra một lần, sợ Khổng Gia An không thành thật, lại cài đặt camera gì đó.
May mắn là không có gì, nếu không Mễ Nhạc thật sự sẽ không tha thứ cho cậu ta.
Phòng ngủ có một chiếc giường trống, Đồng Dật lại có chỗ để đặt đồ đạc, vui vẻ hát nho nhỏ, di chuyển đồ đạc của mình.
Dù có người dọn vào cũng phải đến học kỳ sau, hoặc là đợi đến khi họ lên năm ba.
Điều này khiến Đồng Dật vui vẻ.
Lý Hân trở lại phòng ngủ, đột nhiên tiến đến bên cạnh Đồng Dật hỏi: "Đồng Dật, cậu không phải sợ lạnh hả?"
Đồng Dật gật đầu: "Ừm."
Trung tâm điều hòa không khí ở cơ sở mới không biết có chuyện gì, mở ra sau đó bắt đầu từ từ thổi ra gió lạnh. Thời tiết ở đây lúc này thật là lạnh muốn chết, điều chỉnh thế nào cũng không được.
Có lẽ là thiết bị không tốt, hoặc là hoàn toàn không có chức năng sưởi ấm.
Đồng Dật lại đặc biệt sợ lạnh, vừa mới mùa thu đã mặc đồ ngủ mùa đông vào.
"Tớ và bạn gái đã đi ra ngoài trường xem, tìm được một cái biệt thự nhỏ... "
"Còn có biệt thự nhỏ ở đây hả?" Đồng Dật lập tức cắt ngang, hắn không phải không biết bên cạnh là gì.
"Thực ra đó chỉ là một căn nhà ba tầng trong thôn."
"Được rồi, tiếp tục nói."
"Chúng tớ đang tính đi thuê phòng ở đó vài tháng, chủ nhà cấp máy sưởi, trong phòng rất ấm áp. Chủ nhà là một cặp vợ chồng già, khoảng 50-60 tuổi, hai người họ không có khả năng đi lại nên ở tầng một, tầng hai và tầng ba đều trống. Gần đây có khá nhiều học sinh ngại phòng ngủ lạnh đã đi hỏi thăm, chúng tớ đang chuẩn bị thuê, nên muốn rủ người quen thuê chung."
Đồng Dật gật gật đầu, cuối cùng phản ứng lại: "Cậu muốn rủ tớ thuê nhà với cậu à?"
Lý Hân gật gật đầu.
Đồng Dật quay đầu nhìn nhìn Mễ Nhạc đang xem kịch bản, chỉ cần Mễ Nhạc còn ở, phòng ngủ là hầm băng hắn cũng trụ!
"Tớ không đi." Đồng Dật trả lời một cách gọn gàng dứt khoát.
"Vì sao vậy, hoàn cảnh còn khá tốt, còn có ban công riêng, quan trọng là ấm áp."
Đồng Dật lại lắc đầu: "Tớ không đi, cậu đi hỏi bọn Tư Lê đi."
Lý Hân dường như rất muốn hỏi rõ, nhưng thấy Đồng Dật không muốn đi, đoán là cảm thấy không tiện, cũng không cưỡng cầu nữa, rời khỏi phòng đi hỏi người khác.
Khi Lý Hân đi rồi, Đồng Dật lập tức tiến đến bên cạnh Mễ Nhạc nói: "Cậu yên tâm, tôi không đi đâu, tôi sẽ ở lại phòng ngủ cùng cậu."
"Thực ra cậu dọn đi thì vừa lúc, tôi sẽ bảo Tả Khâu Minh Húc dọn vào."
"Quần què á! Không được! Tôi không quen ở chung với những người khác, tôi tôn trọng cậu nên không mang người ngoài vào, cậu cũng phải tôn trọng tôi, không được để người khác dọn vào, nếu không tôi sẽ đánh nhau với cậu!"
Mễ Nhạc không nhịn được nhíu mày, không thể tưởng tượng được cảnh ở chung một phòng ngủ cùng Đồng Dật sẽ ra sao.
Tuy nhiên, cậu vẫn nhắc nhở: "Tôi còn 10 ngày nữa là phải đến đoàn phim, cậu xác định sau này muốn một mình ở trong phòng ngủ hả?"
Đồng Dật lập tức sửng sốt, lập tức nói: "Ít nhất 10 ngày này tôi không dọn đi."
Nói xong liền đứng dậy đuổi theo Lý Hân.
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật đi ra ngoài, nhịn không được cười.
Ngốc nghếch, ý đồ cũng quá rõ ràng đi, hiện tại không muốn che dấu sao?
Không lâu sau, Lý Hân về để thu dọn đồ đạc, đồng thời còn nhắc nhở Đồng Dật: "Tớ dọn qua trước, đợi khi cậu qua tớ sẽ giúp cậu dọn đồ đạc sau."
"Oke." Đồng Dật gật gật đầu.
"Cậu thật sự muốn ở một mình trên lầu 3 hả?"
"Đúng vậy, không phải hai phòng sao? Tớ ở một phòng, một phòng để đựng giày, phòng ngừa người khác dọn vào làm phiền chúng ta."
Lý Hân gật gật đầu, thu dọn xong hành lý của mình liền đi.
Thực ra đồ đạc của Lý Hân cũng không nhiều, một cái vali chủ yếu là đựng chăn, đóng cửa phòng ngủ lại liền rời đi.
Mễ Nhạc nhìn theo Lý Hân rời đi, nhịn không được hỏi: "Sao lại cứ thế đi luôn rồi?"
"Chỉ cần có thể cùng bạn gái ở bên nhau, mỗi lần nó đều là chạy như bay qua đó."
Mễ Nhạc nghe xong nhịn không được cười: "Hai người họ có tình cảm khá tốt nhỉ."
"Đây là mối tình đầu của Lý Hân, hầu hạ bạn gái y như cung phụng tổ tông của nó vậy." Đồng Dật nói rồi đến bên cạnh Mễ Nhạc, hỏi: "Lần này cậu đóng phim bao lâu vậy?"
"Ba tháng."
"Vậy chẳng phải là ở đoàn phim ăn Tết luôn sao?"
"Đúng vậy, kỳ thật ở nhà cũng không thú vị, ở đâu ăn Tết đều giống nhau."
Đồng Dật gật gật đầu, như suy nghĩ gì đó một hồi mới thở dài: "Haizz, sẽ nhớ cậu."
"Nhớ tôi ngược cậu hả?"
"Cậu như thế nào tôi cũng đều chịu được, cậu không chê mệt là được."
Mễ Nhạc có chút chịu không nổi, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.
||||| Truyện đề cử:
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Đồng Dật vẫn chưa đi, ghé vào bàn sách của Mễ Nhạc nhìn chằm chằm cậu.
Mễ Nhạc bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Nhìn nhiều vào mới được, bằng không mười ngày sau không được nhìn nữa rồi."
"Cuối kỳ cậu không cần ôn tập sao?"
"Ôn tập cũng không hiểu, tôi thi cử đều dựa vào vận khí."
Mễ Nhạc trực tiếp đạp Đồng Dật một cái: "Cậu nhanh đi học bài, không hiểu tôi sẽ dạy cậu."
"Khóa của tôi không giống với cậu đâu mà dạy?"
"Vài thứ kia của cậu, tôi nhìn một cái liền biết, đi nhanh."
Đồng Dật vẫn lấy sách của mình ra, ngồi ở bàn học của Mễ Nhạc xem, còn nhịn không được nhắc mãi: "Tay lạnh."
"Bao tay tôi đưa đâu?"
"Không muốn mang lúc này, sợ mòn bao tay."
Mễ Nhạc không nói gì, sau đó liền cảm giác được Đồng Dật duỗi tay ra nắm lấy tay áo của cậu.
Trong phòng ngủ không có người khác, Đồng Dật càng lúc càng lớn gan, cũng không sợ Mễ Nhạc đánh mình, nhất quyết nắm lấy tay Mễ Nhạc cho bằng được.
Mễ Nhạc trực tiếp tát tay Đồng Dật ra.
"Cậu lại tát một cái nữa thử xem!" Đồng Dật đột nhiên nói cực kỳ mãnh liệt.
Mễ Nhạc không tin tà, thật sự tát một cái, ngay sau đó tay đã bị Đồng Dật bắt được: "Bị tôi bắt được rồi."
Mễ Nhạc muốn rút tay về, Đồng Dật không chịu buông tay, nắm tay cậu mãi không buông, cực kỳ không biết xấu hổ.
"Tay của cậu thật ấm." Đồng Dật nắm lấy tay cậu cảm khái một câu, tiếp theo cúi đầu tiếp tục đọc sách.
"Cậu nhìn chằm chằm vào mục lục năm sáu phút rồi." Mễ Nhạc nhắc nhở.
"Tôi đang tự hỏi, nên bắt đầu ôn tập từ đâu."
Nói xong, rốt cuộc lật một trang.
Mễ Nhạc cũng không so đo nữa, tùy ý Đồng Dật chơi xấu mà nắm lấy tay cậu, còn mình tiếp tục xem kịch bản.
Đồng Dật thấy Mễ Nhạc không cự tuyệt, trong lòng vui mừng cực.
Một người ôn tập, một người xem kịch bản, song song ngồi cùng nhau, cứ như vậy ngồi hơn hai giờ.
Tay vẫn luôn nắm lấy nhau, đến khi cả lòng bàn tay đều ra mồ hôi cũng không buông ra.
Chờ thời gian không sai biệt lắm, Mễ Nhạc rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
"Loại nhiệt độ này cậu cũng có thể tắm rửa sao?" Đồng Dật nhịn không được hỏi Mễ Nhạc.
"Chẳng lẽ không tắm sao?"
"Cậu thật là một chiến sĩ." Đồng Dật giơ ngón tay cái tán thưởng Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc không phản ứng, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Thật ra, lúc này tắm rửa, cởi quần áo cũng cần can đảm, đóng cửa tắm nước ấm, lau khô bọt nước trên người cũng cần can đảm.
Mễ Nhạc ở trong phòng tắm cũng chỉ lăn lộn hơn mười phút liền đi ra ngoài, trong đó còn bao gồm sấy tóc.
Loại nhiệt độ này Mễ Nhạc cũng không hề bảo vệ tóc, quan trọng nhất là cần ấm.
Ra ngoài thì nhìn thấy Đồng Dật đã đứng ở cửa chờ cậu, trong tay cầm một cái khăn nhỏ phủ thêm cho cậu: "Tôi ủ ấm chăn cho cậu rồi, chăn còn nóng hổi, cậu nhanh vào đi thôi."
Mễ Nhạc gật gật đầu, sau đó nhìn thấy Đồng Dật cũng vào phòng tắm, sợ lạnh đến mức nào cũng nhất định phải tắm rửa.
Mễ Nhạc chui vào chăn, cảm thấy một chút ấm áp, thân thể cuộn tròn nửa ngày mới thả lỏng được.
Mới vừa cảm thấy có chút đỡ hơn, Đồng Dật liền từ phòng tắm ra ngoài, vừa lau đầu vừa đi về phía giường của Mễ Nhạc, còn trực tiếp chuẩn bị lên giường.
"Cậu làm gì vậy!" Mễ Nhạc bị Đồng Dật dọa sợ rồi.
Đồng Dật càn quấy mà nằm xuống trong chăn của Mễ Nhạc: "Tôi lạnh muốn chết, ủ ấm ở đây một chút rồi sẽ về sau."
Nói xong liền chui vào chăn, ôm Mễ Nhạc không buông tay.
Đồng Dật vào mang theo không khí lạnh, hơn nữa hắn còn ôm Mễ Nhạc, khiến cậu rùng mình một cái.
"Người cậu thật ấm áp." Đồng Dật ôm Mễ Nhạc cảm thán một câu.
"Cái quần ấy, tôi vừa mới ấm lại một chút, câụ cút ra ngoài cho tôi!"
"Tôi không đi, tôi lạnh! Tôi là vì bồi cậu mới ở lại, cậu không thể cảm động một chút sao, tôi cho cậu ấm áp cậu liền đuổi tôi đi hả?"
"Tôi không cần cậu bồi!"
Đồng Dật mặc kệ, tiếp tục nằm trên giường ăn vạ.
Giường ký túc xá không lớn, hai người cao như vậy ngủ chung đương nhiên sẽ hơi chật, Đồng Dật đòi ôm Mễ Nhạc thật chặt mới có thể khiến giường không có vẻ quá nhỏ.
Mễ Nhạc bất đắc dĩ, giống như một con thú bông không có linh hồn, tùy ý để Đồng Dật ôm, còn thỉnh thoảng hỏi một câu: "Ấm lại chưa?"
"Chưa."
"Tôi thấy người cậu đã rất ấm rồi, lăn trở về đi thôi." Mễ Nhạc lại thúc giục.
"Chỗ này của cậu rất ấm áp, tôi nằm đến mê, ngủ ngon."
"Ngủ ngon?!" Mễ Nhạc lại lần nữa bị Đồng Dật dọa sợ rồi.
"Cậu yên tâm, tôi chỉ ngủ một chút ở đây thôi, không làm gì khác."
"Vừa rồi là ai nói chỉ cần ấm áp lại liền đi."