Mễ Nhạc và Cung Mạch Nam chỉ vào một lát rồi rời đi, lúc ra ngoài, Mễ Nhạc hỏi: “Lúc dẫn chương trình cậu không cười một cái được à?”

“Có thể.”

“Bắt cặp với Tả Khâu thì sao?”

“Không muốn, đổi người khác đi.”

Khi hai người đi ra ngoài rồi, mấy người đang ăn lẩu mới tỉnh lại.

“Hình như là… hoa khôi thì phải?”

“Ừ… đẹp quá đi, nhìn thấy cổ làm cả trái tim tôi rung động.”

“Hoa khôi đi chung với hotboy đúng là cực kì bổ mắt mà, trông cũng đẹp đôi nữa.”

Đồng Dật lại gắp một miếng thịt nữa, nhìn chằm chằm vào cửa nói: “Bọn họ chỉ là cùng khoa thôi, Mễ Nhạc kia là trưởng ban văn hóa tuyên truyền, hình như còn là chủ tịch câu lạc bộ kịch gì đó.”

“Hoa khôi là phó chủ tịch câu lạc bộ kịch.” Một mét tám ghen tị nghiến răng.

“Aaa! Hồi nãy hình như hoa khôi nhìn tôi đó, có phải cái quần đùi hoa này của tôi nhìn gợi cảm lắm không?” Một người đứng lên lắc lư.

“Mau ngồi xuống đi, nếu không bọn này nôn hết mấy thứ vừa nuốt nào ra bây giờ.” Đồng Dật gõ bên cạnh nồi, nói với người kia.

“Đội trưởng! Đoạt hoa khôi về đây đi!” Một trong số họ đột nhiên hét lên.

“Đúng, hãy làm cho khoa thể dục chúng ta hãnh diện!”

“Đội trưởng, đã đến lúc yêu đương rồi, tôi nói với mọi người cậu chưa từng hẹn hò mà không ai chịu tin hết.”

Đồng Dật trợn mắt nhìn bọn họ: “Xéo đi, tôi không có thời gian. Mấy người hào hứng cái gì? Là chơi bóng chuyền hết vui rồi hay là Diệp Hi Nhã không tốt?”

“Diệp ca thì tốt, nhưng… cổ là anh của tôi mà!” Một mét tám thở dài.

“Đội trưởng, đừng nói là cậu có ý với Diệp Hi Nhã nha?” Một người khác hỏi.

Đồng Dật lại lắc đầu: “Không, trong trường này tôi chỉ nhớ được tên của mỗi mình cô ấy.”

Những người khác đều im lặng.

Đồng Dật này đúng là uổng phí gương mặt đẹp trai, sống chả khác gì hòa thượng.

*

Sau đó Đồng Dật nghĩ lại, để một bịch que cay và một gói snack lên bàn Mễ Nhạc rồi thêm hai cây kẹo mút, xem như là một lời xin lỗi.

Kết quả, khi Mễ Nhạc trở lại, cậu nhìn trên bàn, quay đầu hỏi Đồng Dật: “Của cậu đấy à?”

Trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ.

“Ừ.” Đồng Dật đang chơi game, ngồi ở trên ghế, hai chân dài gác lên bàn, hắn đang tập trung, vốn không rảnh để trả lời Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc ném đồ lại, nói một câu: “Không cần.”

Đồng Dật giương mắt liếc qua, không nói gì.

Vậy là thích hay không.

“Tôi nói rồi, ba điều quy định của chúng ta, cậu còn nhớ không?” Mễ Nhạc đột nhiên nhắc tới, “Cậu có thể dẫn người vào ký túc xá, tôi cũng có thể. Chúng ta không cần phải xen vào chuyện của nhau như thế này.”

“Cậu dẫn người vào đây cũng không sao, ở ký túc xá đều vậy cả mà, không thành vấn đề phải không?”

“Đó là người ta.”

“Cả hai chúng ta đều nhường một bước đi, tôi không chạm vào đồ đạc của cậu, cũng không đến gần chỗ cậu. Chuyện của tôi cậu đừng quan tâm, vừa mới chuyển vào phòng mà mọi người đã phải nghe lời cậu, xoay quanh cậu, cậu là trọng lực của trái đất à?” Đồng Dật hỏi.

Lúc nào Mễ Nhạc cũng gây hấn như vậy thì dù tính Đồng Dật có tốt cũng không thể tốt cho nổi.

Trên thực tế thì có thể nói Đồng Dật là bạn cùng phòng tốt nhất tòa nhà này.

Một con chó FA ngay cả đối tượng mập mờ cũng không có thì dĩ nhiên là sẽ không nấu cháo điện thoại. Bình thường khi chơi game, xem video đều sẽ đeo tai nghe, buổi sáng thức giấc rất yên lặng, không làm phiền người khác, lúc ngủ thì không ngáy, nói mớ cũng không luôn.

Ngoài ra, vì có rèn luyện thân thể nên trao đổi chất rất tốt, sáng sớm sẽ không chiếm dụng thời gian ở trong nhà vệ sinh.

Về mặt giữ vệ sinh chung thì không sạch sẽ lắm nhưng chắc chắn không quá dơ.

Từ đó có nghĩa là, Mễ Nhạc đang nắm mãi không buông một vấn đề khác. Bạn bè của hắn thỉnh thoảng mới ghé qua ký túc xá nói chuyện, xong rồi sẽ đi ngay. Sau khi bắt đầu huấn luyện chính thức khiến bọn họ mệt mỏi thì cũng sẽ không thèm qua nữa, tần suất rất ít.

Ngày hôm qua, Mễ Nhạc bắt gặp bọn họ ở đây, lại còn do người bạn cùng phòng ít khi về ký túc xá đến mức họ cũng sắp quên mất là Khổng Gia An, nhưng Mễ Nhạc vẫn cứ bám vào không tha.

Giữa bạn bè với nhau thì việc đi qua đi lại, mượn vài món đồ, đưa cơm, tám chuyện các thứ thì không phải đều rất là bình thường hay sao?

Mấy năm nay hắn chưa từng nghe qua phòng ký túc xá không cho người ngoài vào.

Điều này làm cho Đồng Dật cảm thấy Mễ Nhạc đang cố tình soi mói bắt lỗi.

“Bọn họ sẽ làm dơ phòng ngủ, hơn nữa còn rất ồn ào.”

“Nếu không thì thế này, tôi sẽ đuổi họ về sau khi đến giờ đóng cổng. Thật ra không phải ngày nào họ cũng đến đây mà là thỉnh thoảng thôi, một tuần cũng chỉ có một, hai lần, vì dạo gần đây không có huấn luyện trong kỳ nghỉ nên mới tương đối nới lỏng hơn thôi.”

“Không được.”

Đồng Dật vẫn còn đang chơi game, ấn vài cái mới trả lời: “Cái gì cậu cũng không chịu, trước đây không có bạn cùng phòng sao? Hay là tất cả bọn họ đều làm phiền cậu?”

“Tôi tôn trọng thói quen cá nhân của bạn cùng phòng và họ cũng tôn trọng tôi, vì vậy chúng tôi rất hòa hợp.”

“Thói quen của tôi là bạn bè muốn đến thì đến, tự do ra vào phòng ký túc xá của tôi, cậu có thể tôn trọng thói quen của tôi không? Chẳng lẽ bình thường người thân của cậu đến nhà chơi thì cậu cũng đuổi người ta ra ngoài à?”

Đồng Dật rất được yêu thích, nhiều người sẵn lòng tụ tập quanh hắn, hắn cũng đã quen với việc đó rồi.

Mễ Nhạc không giống vậy, cậu thích ở một mình, không thích ồn ào.

Một “động vật sống theo bầy đàn” gặp phải “người theo chủ nghĩa đơn độc” thì việc phát sinh va chạm là không thể tránh khỏi.

Đồng Dật cảm thấy không thể hiểu nổi Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc cảm thấy Đồng Dật không biết tôn trọng người khác.

Mễ Nhạc phiền muộn nhíu mày, đưa tay lên bóp hai đầu lông mày: “Đây không phải là phòng ký túc xá hai người, để một nhóm người ồn ào vào sẽ quấy rầy người khác.”

“Phải, đây là ký túc xá bốn người, thế nên cậu có thể đừng vì yêu cầu của một mình mình mà xen vào tự do của người khác được không?” Đồng Dật chơi xong một trận, ném điện thoại lên bàn tạo ra tiếng “đong”.

Khi Đồng Dật quay ghế lại nhìn Mễ Nhạc, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phòng lập tức ngập mùi thuốc súng.

“Vậy cho nên câu trả lời của cậu là không sao?” Mễ Nhạc hỏi.

“Đúng, nếu cậu không chịu được thì tìm người đổi phòng đi, tôi ở đây quen rồi, không đổi.” Đồng Dật nói xong, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lý Hân, hỏi cậu ta khi nào mang cơm về cho mình.

Mễ Nhạc cụp mắt xuống, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Phó ban thể dục của các cậu là ai?”

Đây là công việc của hội sinh viên.

Trưởng ban thể dục tiền nhiệm đã tốt nghiệp, cho nên muốn liên hệ phó ban thay thế nhưng phát hiện cả trong nhóm WeChat lẫn các tập hồ sơ đều không có người này, căn bản không thể liên lạc được.

Trước đó Mễ Nhạc rất bận, nhiều việc trong hội sinh viên cũng không tham gia được, cộng thêm chuyện đại học H phân ra tới mấy cái cơ sở làm cho hội sinh viên cực kì phức tạp, vài cơ sở chung một hội sinh viên, thành viên phân bố ở mấy cái cơ sở khác nhau, lúc xử lý công việc vô cùng phiền phức.

Thế nên đến tận bây giờ Mễ Nhạc chưa từng gặp người của ban thể dục.

Đồng Dật quay đầu hỏi: “Có việc à?”

“Ừ.”

“Việc gì?”

“. . .” Mễ Nhạc cau mày quay đầu nhìn Đồng Dật, có dự cảm không lành.

Đồng Dật chỉ vào mũi mình: “Phó ban là tôi, và một người nữa là bên điền kinh.”

“Cậu có thông tin liên lạc của cậu ta không?” Mễ Nhạc hỏi, trực tiếp làm lơ Đồng Dật, không có ý định thảo luận với hắn.

“Không có, đánh nhau một trận xong rồi không liên lạc nữa.”

“. . .” Ban thể dục tự do buông thả như thế, thảo nào không tìm được người này.

“Bên lãnh đạo trường đã sắp xếp tổ chức một trận bóng rổ ở cơ sở mới để giao lưu.” Cuối cùng Mễ Nhạc cũng lên tiếng.

“Ồ.”

“Cái này cần hai ban chúng ta phối hợp.”

“Các cậu cố lên nhá!” Một gậy đem tất cả mọi chuyện trả lại cho ban văn hóa tuyên truyền.

“Cũng cần cả sự phối hợp của các cậu.”

Đồng Dật không muốn quan tâm, cúi đầu nhắn tin cho Lý Hân lần nữa: Mau quay về giúp tôi xử lý chút việc.

“Ban chúng tôi phụ trách việc quảng bá, poster đã thiết kế xong rồi, còn…” Mễ Nhạc bước đến chỗ Đồng Dật mở lời.

“Cậu không cần phải nói với tôi, có nói thì tôi cũng không nhớ được, chờ lát nữa Lý Hân về rồi nói với cậu ta.”

Mễ Nhạc ngậm miệng ngay tức khắc, quay lại chỗ giường mình trước, xịt khử trùng cho bàn học.

Đồng Dật quay đầu nhìn thoáng qua, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Có cần phải thế không?

Dường như là cố ý, không bao lâu sau Đồng Dật gọi các thành viên trong đội tới, Lý Hân cũng mang theo cơm tối của Đồng Dật quay về.

Kể từ khi đàm phán thất bại, Đồng Dật không thèm nhượng bộ thêm nữa.

Một đám người láo nháo thảo luận chuyện bóng chuyền trong phòng ký túc xá, giọng ai cũng rất lớn, cực kì ầm ĩ.

Lý Hân, tức là hai mét mốt, tuy cao nhưng tính cách rất được, ở trong đội nhìn qua vô cùng đặc biệt. Anh lịch sự hỏi Mễ Nhạc về tình hình rồi ghi chép lại.

Sau khi hai người bàn giao xong xuôi, Mễ Nhạc lấy kịch bản của câu lạc bộ kịch ra đọc, nhưng trong phòng ồn ào nhốn nháo, căn bản không thể tập trung được.

Mễ Nhạc nâng cổ tay lên xem giờ, hơi do dự một chút, cầm theo kịch bản ra khỏi phòng, đến phòng của quản lý ký túc xá, lẳng lặng ngồi ở đó đọc kịch bản.

Lợi ích của việc đẹp trai và là người nổi tiếng là đây: quản lý ký túc xá đều thích cậu.

*

Khóa huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất đã kết thúc.

Tại buổi lễ, Mễ Nhạc sẽ có bài phát biểu trước sinh viên mới với tư cách là đàn anh xuất sắc.

Vốn dĩ bầu không khí hội trường đang ngột ngạt, giáo viên công bố: “Tiếp theo là bạn Mễ Nhạc…”

Những lời sau đó nói gì cũng chẳng quan trọng, nghe đến tên thôi cũng đã đủ khiến đàn em phía dưới khán đài sôi sục lên, dưới đài bùng nổ tiếng hò hét đinh tai nhức óc, che lấp cả âm thanh từ micro.

Trong một nơi nghiêm túc thế này lại xảy ra cảnh tượng chấn động như một buổi biểu diễn.

Mễ Nhạc, tiểu thịt tươi nổi tiếng hiện nay, tuy không có nhiều tác phẩm nhưng chủ yếu lớn lên quá đẹp trai, cộng thêm gia đình có tiếng đến mức khó hiểu.

Trong những ngày qua, toàn bộ sinh viên của cơ sở Lĩnh Sơn đều có cơ hội tình cờ chạm mặt với Mễ Nhạc.

Bức ảnh Mễ Nhạc và Tả Khâu Minh Húc đi nhà ăn ăn cơm đã bị chụp lại, cực kì hot trên Weibo.

Nhiều sinh viên tại cơ sở Lĩnh Sơn của đại học H đều cảm thấy may mắn khi được học cùng trường với Mễ Nhạc.

Ngôi sao lớn ngoài tầm với xuất hiện ngay bên cạnh, có người còn chạy tới xin chữ ký hay chụp hình chung, Mễ Nhạc đều không từ chối.

Quả thực chính là thiên đường.

Đội bóng chuyền của Đồng Dật vừa kết thúc thi đấu xong, có mấy ngày nghỉ không cần phải đi tập huấn cho nên rảnh rỗi không chịu nổi. Hiện tại trà trộn vào hàng ngũ sinh viên mới, tính làm quen với vài em gái.

Đồng Dật bị đồng đội kéo đến đây, họ cảm thấy nếu có Đồng Dật ở đây thì giá trị nhan sắc trung bình của cả bọn sẽ được nâng lên.

Chứng kiến cảnh tượng náo động vừa rồi thì bĩu môi.

“Nếu đám đàn em này biết Mễ Nhạc đang ở trong tòa ký túc xá của chúng ta, mà chẳng ai thèm quan tâm đến cậu ta thì sẽ nghĩ gì nhỉ?” Một mét tám nhịn không được hỏi.

“Là do khoa thể dục chúng ta không theo đuổi thần tượng, hai ngày trước có người từ phòng khác qua xin chữ ký Mễ Nhạc cho bạn gái, Mễ Nhạc cũng cho. Hơn nữa, cậu ấy đã ở với quản lý ký túc xá được ba ngày rồi.” Hai mét mốt cũng nói theo.

“Chậc, hiện tại quản lý chướng mắt tụi mình.”

Đồng Dật ngậm kẹo mút, ngồi trên ghế nhìn Mễ Nhạc ung dung bước lên sân khấu, bắt đầu diễn thuyết.

Bình thường Mễ Nhạc không nói nhiều lắm, nhưng Đồng Dật vẫn phát hiện giọng nói của Mễ Nhạc rất êm tai, là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, câu chữ phát âm rõ ràng, có hơi giống người dẫn chương trình truyền hình.

Hẳn là Mễ Nhạc đã cố tình luyện nói tiếng phổ thông cho nên mới có thể phát âm chuẩn như vậy.

Lúc này Mễ Nhạc đang đứng trên sân khấu, phát biểu bài diễn văn đã được chuẩn bị đầy đủ, thái độ bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười nhạt, cả người dường như tỏa sáng.

Thật sự rất đẹp trai.

Chỉ là tính cách thì làm người ta ghét không chịu nổi.

Đồng Dật chống cằm nhìn một lúc, đột nhiên có cảm giác bị ánh mắt của Mễ Nhạc quét qua, khiến thân thể hắn cứng đờ.

Mễ Nhạc nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, làm hắn có cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.

Có lẽ trong lúc diễn thuyết, Mễ Nhạc nhìn xuống dưới đài vô tình nhìn thấy thôi.

Sau khi buổi lễ kết thúc chính là tiệc chào mừng tân sinh viên.

Các lãnh đạo đều rời đi để họ được vui chơi thoải mái, bên trong hội trường lập tức náo nhiệt lên.

Có bốn người chủ trì tiệc chào mừng, trong đó có Cung Mạch Nam và Tả Khâu Minh Húc. Tuy nhiên, hai người chỉ lên sân khấu khi bốn người cùng xuất hiện, còn lại sẽ bắt cặp với người khác.

Các đàn anh đàn chị có biểu diễn vài tiết mục, chủ yếu là từ khoa nghệ thuật.

Còn lại là nhóm năm nhất biểu diễn, có vẻ khá thú vị nhưng Đồng Dật lại không có hứng thú với mấy thứ này, ngồi dưới khán đài ngáp lên ngáp xuống.

Lúc này hội trường bắt đầu ồn ào, hô to: “Mễ Nhạc! Mễ Nhạc! Mễ Nhạc!”

“Tổ chức hòa nhạc thật hả?” Đồng Dật không nhịn được mở miệng hỏi.

“Đẹp trai thật là tốt mà…” Một mét tám có hơi hâm mộ.

Sau một hồi ầm ĩ, Mễ Nhạc có mặt trên sân khấu.

Vừa nãy cậu phải đọc diễn văn nên ăn mặc rất trang trọng, hiện tại cậu cầm theo đàn guitar ngồi trên sân khấu, bên cạnh là Cung Mạch Nam đang giúp cậu chỉnh giá đỡ micro, nhìn rất hòa hợp.

Bởi vì áo sơ mi có hơi không thoải mái nên Mễ Nhạc cố ý cởi hai nút áo, khiến cho các cô gái bên dưới thét chói tai.

Đội bóng chuyền nghiến răng ghen tị.

Một mét tám vỗ đùi một cái: “Mẹ nó, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng tên này quả thực rất đẹp trai, giống như nam chính trong tiểu thuyết ngựa đực, thật là hoa tâm, dàn hậu cung hẳn là không chỉ có mỗi đại học H đâu?”

Đồng Dật vẫn luôn nhìn người con trai trên khán đài, hỏi một mét tám: “Không cảm thấy cậu ta hơi giả tạo sao?”

“Gì cơ?”

“Lúc ở cùng chúng ta thì âm u sặc mùi chết chóc, giờ lại cười haha.”

“Có thể là bởi vì ghét nhóm chúng ta? Cậu xem lúc cậu gặp đám chó kéo xe tuyết bên đội điền kinh kia không phải cũng sặc mùi chết chóc đó à?”

Lồng ngực Đồng Dật như trúng một mũi tên, xuyên thẳng vào tim hắn.

Sau khi điều chỉnh xong, cuối cùng Mễ Nhạc cũng bắt đầu vừa đàn vừa hát.

Bài hát khá cũ, dân ca vườn trường nhưng tông giọng của Mễ Nhạc trong trẻo, khi hát đặc biệt ôn nhu, vừa mở miệng đã khiến người ta rung động.

Hay!

Cực kì hay!

Đồng Dật lẳng lặng xem xong màn trình diễn của Mễ Nhạc, chỉ nói một câu: “Ừm… rất đẹp trai.”

*

Sau khi hát xong, Mễ Nhạc chuẩn bị bước xuống, lần nữa nhìn về phía đám Đồng Dật.

Muốn không để ý đến mấy người này quả thực rất khó.

Có lớp lớn trà trộn vào là chuyện rất bình thường, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản, nhưng mấy người này khi ngồi lại cao bằng người ta khi đứng.

Lúc ở trên sân khấu Mễ Nhạc phải liếc mắt nhìn mấy cái mới dám khẳng định: Ừ, thực sự là đang ngồi.

Chờ cậu hát xong, vừa đứng lên đã thấy đội bóng chuyền khoa trương hò hét, huýt sáo, khiến nhiều người chú ý.

Mễ Nhạc vẫn mỉm cười cảm ơn như cũ, vừa xoay người đã chuyển sang mặt lạnh.

Tới phá rối à?

____________________

Người qua đường hỏi: Lý Hân, tại sao cậu không về phòng ký túc xá?

Lý Hân: Bây giờ không dám về, cãi nhau ghê lắm, huhuhu…

Sau đó, Lý Hân vừa khóc vừa nâng cục tạ nặng nhất trên hành lang.

Người qua đường: . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play