Mễ Nhạc mở to mắt, liền phát hiện cậu thực sự cùng Đồng Dật quấn lấy nhau.

Nhưng mà Đồng Dật không phải rắn, là bạch tuộc, cậu bị Đồng Dật quấn lấy chặt chẽ. Đôi tay dài cùng đôi chân dài của hắn gác trên người cậu, đè cậu thở không nổi.

Mễ Nhạc muốn giãy giụa, kết quả liền phát hiện Lý Hân và Tư Lê đang lén nhìn hai người họ.

Sau khi hai bên đối mặt, Lý Hân ngược lại so với Mễ Nhạc còn ngại ngùng hơn, cười cười nói: "Tôi thấy hai người các cậu ngủ rất say, nên không đánh thức hai người."

Tư Lê cũng đi theo nói: "Đúng vậy, có lẽ là Đồng Dật tối qua lạnh mới quấn lấy cậu, nó có ham muốn sinh tồn mạnh mẽ, có lẽ ham muốn ấm áp theo bản năng cũng rất mạnh."

"Đúng vậy, tối qua thật lạnh, trong phòng nghỉ rất lạnh." Lý Hân gật đầu liên tục.

Mễ Nhạc vừa nhìn, hai người họ đứng ngoài cuộc đã tìm lý do để hỗ trợ, chắc họ đã nghĩ kỹ rồi. Điều này càng khiến cậu trở nên khó chịu hơn.

Mễ Nhạc đẩy Đồng Dật ra, tự mình ngồi dậy, phát hiện áo của mình bị vén lên, vì tay Đồng Dật vẫn luôn đặt ở đó nên để lại một vết đỏ.

Ôm chặt đến mức nào vậy?

Đồng Dật dụi mắt nhìn Mễ Nhạc trên tấm thảm, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người bên cạnh, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Rất sớm, cậu có thể ngủ thêm một lúc." Lý Hân trả lời.

Đồng Dật duỗi tay ôm eo Mễ Nhạc: "Ngủ thêm một lúc nữa, không sao đâu."

Mễ Nhạc nhấc chân đá Đồng Dật xuống giường, Đồng Dật ngã xuống đất kêu rên một tiếng, nửa ngày không động đậy.

Lý Hân vội vàng chạy đến đỡ Đồng Dật.

Đồng Dật bò dậy mới tỉnh táo lại, xoa xoa người đứng lên lẩm bẩm: "Một đêm vợ chồng trăm đêm ân, chúng ta tuy nhiên không ân ân ái ái như vậy, nhưng cũng có thể có một đêm mười ngày nửa tháng ân đi, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?"

Mễ Nhạc đã mặc áo khoác, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Đồng Dật lập tức khoác tấm thảm đi theo: "Có có gian xe với! Này! Đợi một chút."

Nhìn hai người họ rời đi, Tư Lê và Lý Hân vẫn đang thu dọn đồ đạc, Tư Lê không nhịn được bực bội hỏi: "Sao tớ có cảm giác Đồng Dật có chút dính Mễ Nhạc nhỉ, đây là thân tâm đều thích chịu ngược hả?"

"Tớ cảm thấy Đồng Dật giống như rất thích Mễ Nhạc."

"Sao cậu thấy như vậy?"

"Mỗi lần Đồng Dật mắng Mễ Nhạc đều là cười ha hả mà mắng, cuối cùng còn thêm một câu: Bất quá cậu ấy thật sự rất đẹp."

Tư Lê cảm thấy, chỉ sợ mình là cẩu độc thân lâu rồi, không hiểu cái gì gọi là thích, bực bội hỏi: "Cái này mà gọi là thích? Đồng Dật không có việc gì sẽ vừa cười vừa mắng nhau với tớ, có phải nó cũng siêu thích tớ không?"

"Đương nhiên, quan hệ của Đồng Dật với chúng ta cực tốt." Lý Hân bổ sung thêm.

"Lúc này cậu mới tỉnh ngộ sao! Đồng Dật cũng chính là muốn cùng Mễ Nhạc làm bạn, dù sao cậu ấy cũng là đại minh tinh, mới mẻ hơn chúng ta."

"Ờ ờ."

*

Sau khi Mễ Nhạc kết thúc lớp học buổi sáng, cậu đã nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm khóa.

Sau khi cậu nghe máy, mới biết rằng chủ nhiệm đang đợi mình ở câu lạc bộ kịch.

Mễ Nhạc không ăn trưa đã chạy thẳng về câu lạc bộ kịch, khi cậu đi vào thì nhìn thấy chủ nhiệm đang lật xem hồ sơ và đợi mình. Truyện mới cập nhật

Sau khi nhìn thấy Mễ Nhạc đến, chủ nhiệm lập tức hỏi: "Em và Khổng Gia An là bạn cùng phòng hả, gần đây cậu ấy đang làm gì?"

"Kể từ khi em chuyển đến phòng 438, em không thấy cậu ấy ở lại phòng quá mấy ngày, hiếm khi cậu ấy trở về, quay lại cũng chỉ là lấy đồ, rồi vội vã rời đi."

Sau khi nghe xong, chủ nhiệm không khỏi thở dài: "Cậu ấy nhập học muộn hơn so với rất nhiều người có tài năng, hơn nữa cậu ấy cũng rất ít đi học, với trạng thái như vậy, trường học có lẽ sẽ chuẩn bị cho cậu ấy thôi học."

Trên thực tế, việc thi đỗ đại học cũng không hề dễ dàng, cũng không thể lười nhác mà đậu tốt nghiệp được.

Nếu thành tích rất tệ, không đi học thường xuyên, biểu hiện kém thì có thể bị đuổi học ngay lập tức.

Khổng Gia An là một ví dụ như vậy, không đến học, không về trường, học hành rất "tự do".

Mễ Nhạc ngồi xuống sau khi do dự một lúc, nói với chủ nhiệm: "Trường hợp của cậu ấy khá đặc biệt."

"Như thế nào?" Chủ nhiệm thực sự không hiểu rõ tình huống của Khổng Gia An, cũng biết Khổng Gia An có lẽ sẽ bị đuổi học, mới đến đây hỏi thăm Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc bắt đầu giải thích với chủ nhiệm.

"Năm nhất em đã nghe nói về cậu ấy, hình như là đang thân mật với bạn trai thì bị bạn cùng lớp nhìn thấy, còn bị chụp ảnh, khắp nơi lan truyền tin tức cậu ấy là đồng tính luyến ái, dẫn tới cậu ấy ở cơ sở cũ chịu rất nhiều lời đàm tiếu."

Khổng Gia An đã đến mức bị đuổi học, không có tình huống nào tồi tệ hơn nữa.

Theo sự hiểu biết của cậu về chủ nhiệm, có thể xác định chủ nhiệm cũng không phải là người kỳ thị người đồng tính, vì vậy cậu mới có thể nói cho thầy ấy biết.

Hơn nữa, chuyện này đối với toàn bộ câu lạc bộ kịch nói mà nói đều không phải là bí mật.

Có lẽ còn có thể xoay chuyển lại.

Sau khi Mễ Nhạc nói xong, sau một lúc lâu chủ nhiệm mới đáp lại một câu: "Cậu ấy là...... Đồng tính luyến ái?"

"Đúng vậy, ban đầu nhìn thấy em và cậu ấy ở cùng một phòng ngủ, em cũng rất ngạc nhiên."

"Cái này......" Chủ nhiệm đột nhiên cảm thấy có chút khó xử.

"Em đoán Khổng Gia An không đến trường học, cũng là vì loại dư luận này khiến cậu ấy chịu không nổi, cũng là do chịu áp lực xã hội lớn."

"Cậu ấy vẫn là thành viên của câu lạc bộ kịch của em?"

"Đúng vậy, đúng vậy ạ."

Chủ nhiệm rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: "Thầy hoàn toàn không thể liên hệ được với cậu ấy, không biết tình huống cụ thể của cậu ấy, cũng không biết thái độ của cậu ấy về bản thân là gì. Vì vậy...... Nếu em có phương thức liên hệ của cậu ấy hãy nói cho thầy, thầy thử trò chuyện với cậu ấy một chút, tranh thủ để cậu ấy có cơ hội tiếp tục học. Ở xã hội hiện tại có tấm bằng đại học, dù không làm nghệ sĩ cũng tìm được việc làm tốt."

Mễ Nhạc gật gật đầu, nhìn theo chủ nhiệm rời đi.

Mễ Nhạc ngồi trong phòng một lúc nữa, sau đó đứng dậy đi tìm người trong câu lạc bộ có quan hệ không tệ với Khổng Gia An.

"Cậu ấy à...... cũng lâu rồi không liên lạc với tôi, gọi điện thoại cũng không nghe, tin nhắn WeChat cũng không trả lời." Nghiêm Lỗi Đông vẫn đang xoạc chân, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước đây tôi cùng cậu ấy đi thuê nhà, nhưng ở cơ sở cũ, không biết cậu ấy có trả lại nhà chưa nữa."

"Vậy cậu cho tôi địa chỉ đi." Mễ Nhạc nói rồi lấy điện thoại ra, chuẩn bị ghi lại địa chỉ.

Nghiêm Lỗi Đông nói một lượt địa chỉ, rồi không nhịn được hỏi: "Chủ tịch, sao vậy?"

Mễ Nhạc không trả lời, dặn dò mấy câu huấn luyện, rồi đi ra ngoài lái xe.

Mễ Nhạc khởi động xe, chạy đến cơ sở cũ, lại quanh quẩn một lúc ở trong những tòa nhà dân cư, mất một tiếng đồng hồ.

Sau khi dựa theo địa chỉ thì dừng lại, Mễ Nhạc đeo khẩu trang và trang bị bảo hộ, mở cửa xe xuống xe.

Đây là một tòa nhà dân cư cũ kỹ, cầu thang vẫn nằm bên ngoài tòa nhà, lan can còn có người phơi đồ.

Một số người phơi chăn, một số người khác phơi hành và đậu đũa.

Cầu thang rất bẩn, có một ít nước bẩn chảy xuống, Mễ Nhạc chán ghét môi trường này, bước đi rất cẩn thận, gần như là toàn bộ hành trình đi từng bước một.

Đến vị trí được ghi trên địa chỉ, Mễ Nhạc nhìn xung quanh, thấy cửa vẫn có túi rác, đoán rằng có người ở trong.

Mễ Nhạc gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.

Mễ Nhạc đợi thêm một lúc nữa đã có ý định rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng va chạm của đồ vật, tiếp theo là tiếng mắng chửi: "Mày không giả chết luôn à?! Mày sống lại, có thể cử động rồi thì sao không dọn dẹp nhà cửa, cái gì cũng dựa vào tao à?"

Ngay sau đó, Mễ Nhạc nghe thấy tiếng mắng của Khổng Gia An: "Mày chỉ biết chơi game, tao có thể dựa vào mày cái gì? Mày chính là một tên ký sinh trùng to đùng, toàn thân hôi hám."

Một người khác dường như là cầm lấy thứ gì đó ném về phía Khổng Gia An, mắng Khổng Gia An: "Ghét tao à? Tìm bạn trai cũ của mày đi, hắn tốt hơn đấy, còn không phải chạy đi tìm bạn gái hả?"

Khổng Gia An mắng thêm vài câu nữa, sau đó bước ra mở cửa.

Ngay khi nhìn thấy Mễ Nhạc, Khổng Gia An cứng đờ người.

Mễ Nhạc nhìn cậu với ánh mắt âm u, thấp giọng hỏi: "Cái vết thương trên mặt cậu là sao thế?"

Khổng Gia An lập tức che mặt lại, tránh ánh mắt của Mễ Nhạc.

Khổng Gia An không cao lớn lắm, cao tầm 1m7, trông có vẻ hơi gầy yếu, may mắn là da trắng thêm khuôn mặt bầu bĩnh, ngoại hình nhìn chung cũng không tệ lắm.

Làn da trắng nõn cũng khiến cho vết thương trên người Khổng Gia An càng thêm rõ ràng.

Khổng Gia An đưa tay lên che mặt, nhưng lại để lộ ra vết thương trên cánh tay.

Mễ Nhạc đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên ghế sofa, mặc đồ ngủ, tóc bù xù, trông rất bẩn thỉu.

Người đàn ông này không có vết thương nào, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, vẻ mặt đắc ý.

Mễ Nhạc cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

"Ai thế?" Người đàn ông nhìn thấy Mễ Nhạc liền hỏi, dường như không nhận ra người đang che kín mít này là ai.

Khổng Gia An lập tức chạy tới kéo Mễ Nhạc: "Chúng ta ra ngoài nói......"

"Kéo rèm lên." Mễ Nhạc thấp giọng nói.

Khổng Gia An lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn nghe lời mà kéo bức màn lên. Quay đầu lại, đã thấy Mễ Nhạc ra tay, kéo người kia lại đánh.

Khổng Gia An trong phút chốc liền đỏ mắt, chân tay luống cuống. Nghe thấy Mễ Nhạc nói: "Lại đây giúp tôi!"

Cậu lập tức gật đầu, cầm lấy thứ gì đó liền đánh vào người đàn ông kia. Dường như càng đánh càng hả giận, sau đó cậu không cần Mễ Nhạc động thủ, đã đánh người đàn ông kia đến kiệt sức.

"Được rồi." Mễ Nhạc nói, đánh nữa sẽ có chuyện mất.

Được Mễ Nhạc nhắc nhở, Khổng Gia An mới dừng tay, đi đến bên cạnh Mễ Nhạc.

Người đàn ông bị đánh đến không nhẹ, vừa kêu rên vừa mắng chửi, cuối cùng chỉ còn lại là xin tha.

"Vì cái gì lại ở bên cạnh người như vậy?" Mễ Nhạc hỏi Khổng Gia An.

"Tớ... Tớ..."

"Ít nói nhảm."

"Ban đầu hắn không như vậy, đặc biệt tốt với tớ. Kết quả sau này càng lúc càng quá đáng, còn lấy di động của tớ lén lút gửi qua điện thoại hắn mấy tấm ảnh chụp thân mật của tớ với bạn trai cũ, rồi uy hiếp tớ. Tớ bị hủy hoại là đủ rồi, không muốn lại làm hại anh ấy."

"Vì sao không chịu xóa ảnh chụp?"

"Muốn giữ làm kỷ niệm."

"Tại cậu ngốc cũng đừng oán trách người khác."

Rất nhiều sự tình đều là như thế này, người đáng thương tất có chỗ đáng trách.

Chính mình tạo nghiệp, không thể trách người khác.

Khổng Gia An lập tức cúi đầu không nói, ngay sau đó nghe được Mễ Nhạc nói: "Đánh hắn đến khi xóa bỏ toàn bộ, đánh không lại tôi giúp cậu."

Khổng Gia An lập tức có tự tin, bắt đầu uy hiếp.

Ban đầu tên đàn ông này còn để lại hậu chiêu, có điều Mễ Nhạc là người tương đối cẩn thận, còn tra xét tất cả các app mà gã tải về, cùng với toàn bộ lịch sử, đến cả những thư mục đặt mật mã.

Gã bị Khổng Gia An đánh lên mặt, trên mặt đều là máu bầm, tầm mắt có chút mơ hồ, cảm thấy bảo vệ mạng sống quan trọng hơn liền túng quẫn, chỉ có thể nghe lời, cuối cùng xóa hết ảnh.

Mễ Nhạc cũng sẽ không nói mấy câu "chữa lành tâm hồn", chỉ lạnh nhạt mà nói: "Cho cậu mười phút dọn dẹp đồ vật quan trọng, cùng tôi trở về."

Khổng Gian An gật đầu, hỏi: "Có thể gây rắc rối cho cậu không?"

Mễ Nhạc lắc đầu trả lời: "Không có việc gì."

Khổng Gia An lập tức thu dọn đồ đặt.

Chờ đợi một chút, Mễ Nhạc chụp lại hiện trường, gửi cho Đào Mạn Linh: Con đánh nhau, giúp con giải quyết hậu quả.

Mẹ: Con không sao chứ? Có bị thương không?

Mễ Nhạc: Con không có việc gì, chỉ có tay là hơi đau.

Mẹ: Mẹ biết rồi.

Ngay sau đó lại bắt đầu hình thức thuyết giáo, ví như tính cách của nghệ sĩ sẽ ảnh hưởng đến nhân khí, còn biểu hiện bà đang tức giận, thất vọng với Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc nhìn thoáng qua rồi trả lời: Vâng.

Mẹ: Con có thể sửa lại tính xấu thích lo chuyện bao đồng hay không hả? Con nhẫn tâm một chút mới có thể bảo vệ được chính mình, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, con cũng không nghe!

Mễ Nhạc: Nếu tâm con tàn nhẫn, thì lần đó mẹ tự sát con đã không trở về.

Đào Mạn Linh không nói chuyện nữa.

Chờ Khổng Gia An thu dọn xong, Mễ Nhạc chở cậu rời đi.

Khổng Gian An nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mễ Nhạc, sợ tới mức toàn bộ đường đi đều không dám nói một câu.

"Cậu lại không chịu đi học, trường học liền buộc cậu thôi học."

Khổng Gia An hoảng sợ, nhanh hỏi: "Hiện giờ tớ trở về còn kịp sao?"

"Chủ yếu xem thành tích cuối kỳ này của cậu, nếu rớt hết, có khả năng học kỳ sau cậu không cần phải đến trường."

"Tớ... Tớ nhất định cố gắng qua môn."

"Ừ."

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Mễ Nhạc lái xe trở lại trường học, đi ngang qua câu lạc bộ kịch, liền nhìn thấy Đồng Dật mang theo vài người đội bóng chuyền tụ tập ở bên ngoài.

Một đám người đều ăn mặc trang phục đen, cao to, xung quanh còn vây quanh một đám người, thoạt nhìn giống như là đến gây sự.

Mễ Nhạc dừng xe nhìn sang bên kia, Khổng Gia An nhìn thấy bọn Đồng Dật cảm thấy khó hiểu, cũng nhìn theo nửa ngày.

Mễ Nhạc vẫn luôn ở trạng thái cải trang, xuống xe, đi qua đám người bên ngoài, kết quả phát hiện bọn Đồng Dật đang làm bắp rang!

Thiết bị của họ là loại nguyên thủy nhất, khúc cuối sẽ phát ra một tiếng vang lớn.

Vài người bận rộn đến khí thế ngất trời, bên cạnh còn đặt mấy cái túi, Tư Lê đang rao hàng, nói: "Làm liền bán liền, nếm trước mua sau, nếm không mua thì cho suy nghĩ lại lần nữa!"

Nhóm người này có hình tượng như vậy, nói ra một câu như vậy, thật sự rất có cảm giác uy hiếp.

Đồng Dật và Lý Hân cùng nhau pha trò gì đó, rất hào hứng tiếp tục chơi, Đồng Dật liếc mắt nhìn về phía câu lạc bộ kịch.

Để Mễ Nhạc chú ý, Đồng Dật thật sự rất cố gắng, sợ Mễ Nhạc không chú ý đến mình, liền làm ra một cái đại trận như thế để thu hút Mễ Nhạc.

Làm bắp rang ở bên ngoài câu lạc bộ kịch, một tiếng lại một tiếng vang lớn, chắc chắn sẽ khiến cậu lạc bộ kịch chú ý.

Đến lúc đó Mễ Nhạc sẽ ra ngoài tìm họ, Đồng Dật có thể nói chuyện với Mễ Nhạc.

Đồng Dật tự cảm thấy rất tốt, cảm thấy mình có cách theo đuổi em yêu rất hoa mỹ.

Kết quả lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, huấn luyện Lữ đến.

Huấn luyện Lữ tới, khoanh tay nhìn họ một lúc rồi hỏi: "Các cậu đang làm gì vậy?"

"Thầy không nhìn ra sao, làm bắp rang, sinh viên khởi nghiệp." Đồng Dật cười ha hả trả lời.

"Không tệ nha, kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Trừ đi chi phí, chúng em thu được 28,5 tệ, chúng em chú trọng số lượng lớn, lợi nhuận ít, tiêu thụ mạnh, thu hút khách hàng quen."

Huấn luyện Lữ tức giận đến mức mũi nở ra: "Ra quân sáu người, một buổi trưa kiếm được 28,5 tệ? Không đủ các cậu ăn cháo, cút về huấn luyện ngay!"

"À..." Đồng Dật buồn bã cụp đuôi trả lời, đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy Mễ Nhạc che kín mít đứng trong đám người, lại nhanh chóng ngồi xổm xuống: "Huấn luyện viên, đợi em làm xong nồi này!"

Nói xong, tiếp tục làm, thậm chí còn cố gắng hơn trước.

Mễ Nhạc che kín thành như vậy, Đồng Dật cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra, cũng coi như là một loại năng lực.

Chờ nồi bắp rang này "Phanh" một tiếng ra khỏi nồi, Đồng Dật nhanh chóng bỏ vào túi, đưa cho Mễ Nhạc: "Tôi tự tay làm, còn nóng hổi đây, tôi phải trở về huấn luyện rồi!"

Nói xong, hắn liền đi theo các thành viên khác mang thiết bị rời đi.

Mễ Nhạc nhìn bắp rang trong tay, bắt đầu nghĩ, đây là cách thể hiện lãng mạn khác người của một cậu con trai ngốc nghếch sao?

Khổng Gia An ngồi trong xe có chút ngạc nhiên, không biết khi nào mà mối quan hệ của Mễ Nhạc và Đồng Dật thân thiết đến vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play