Câu lạc bộ kịch còn tiếp tục tuyển người.

Nhưng năm nay tuyển người có điểm đặc biệt, có lẽ họ biết Mễ Nhạc cũng ở câu lạc bộ kịch, cho nên rất nhiều người đến báo danh.

Những người này dù có một ít căn bản cũng không phải vì thích diễn kịch mà đến, mà là muốn có cơ hội học hỏi Mễ Nhạc.

Cục diện này năm trước cũng không có, bởi vì sau khi khai giảng nửa năm Mễ Nhạc mới gia nhập câu lạc bộ Kịch, rất nhiều sinh viên năm nhất năm rồi hối hận vì vào quá chậm, số lượng đã đầy.

Lần tuyển người lần này, câu lạc bộ cực đau đầu, cuối cùng quyết định xin thầy cô, cho phép thực hiện phương án phỏng vấn một chọi một để xét duyệt.

Mễ Nhạc không nghĩ sẽ đến xét duyệt, giao tất cả cho Cung Mạch Nam tới hoàn thành.

Nhưng cũng không muốn ở trong phòng ngủ yên lặng không làm gì, nên quyết định đến câu lạc bộ kịch ngồi ở một góc xem.

Mấy ngày sau cậu phải đi quay chụp quảng cáo, quảng cáo cũng có cốt truyện, cậu xem liền phát hiện cốt truyện rất xu, đoán chừng toàn bộ quảng cáo đều dựa vào mặt.

Tả Khâu Minh Húc tới câu lạc bộ kịch, nhìn trái nhìn phải rồi cảm thán: "Quao! Lần này đúng là trâu bò, giống như cái rạp hát luôn."

"Nếu không chúng ta cũng không cần thiết phải dọn qua cơ sở mới." Mễ Nhạc như cũ trả lời cực kỳ hờ hững.

"Ộ, đã có danh sách thi đấu bóng rổ, đánh với đội bóng chuyền tớ thấy ảo thật đấy, chúng mình ở bên cạnh bọn họ y như người lùn, hình ảnh đẹp đến không muốn tưởng tượng."

"Việc này không có biện pháp, đám đó mang giày vào liền thành người hai mét..." Mễ Nhạc cũng rất bất đắc dĩ, ưu thế bẩm sinh như vậy thật sự nghịch thiên.

Hai người bàn chuyện công việc thì có đám người đến chào hỏi, Cung Mạch Nam cũng ở đó.

Tả Khâu Minh Húc nhìn Cung Mạch Nam, cười ha hả chào hỏi.

"Phó ban không gia nhập câu lạc bộ kịch hả?" Một nữ thành viên câu lạc bộ hỏi.

"A, tớ còn muốn đến công ty huấn luyện, không có thời gian tham gia." Tả Khâu Minh Húc trả lời.

"Giỏi thật đó, đã có công ty đến ký hợp đồng, đâu giống tụi này tiền đồ như nào còn chưa biết." Thành viên B cảm thán.

"Mễ Nhạc mới thật sự giỏi ấy!" Tả Khâu Minh Húc cười ha hả trả lời.

"Tả Khâu với Cung Mạch Nam của chúng ta vẫn luôn có cảm giác couple nha." Thành viên C đột nhiên cảm thán một câu.

"Hả?" Tả Khâu Minh Húc cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Mễ Nhạc buông đồ vật trong tay nhìn về phía bọn họ.

"Tên đẹp! Cùng với phong cách không giống với người thường tụi mình." Thành viên C trả lời.

"Đúng đúng đúng, chính là giống kiểu nam nữ chính trong Mary Sue." Một người khác phụ họa.

Tả Khâu Minh Húc cười cười rồi không thèm để ý đến, trực tiếp trả lời: "Tôi đã đổi tên, thời điểm sửa cũng là lúc kiểu tên này sử dụng rộng rãi, tôi lúc đó rất trẻ trâu, liền sửa lại, có điều Tả Khâu thật sự là họ của tôi."

"Vậy tên thật là gì?" Thành viên C tò mò hỏi.

"Tả Khâu Minh, liền thêm một chữ vào." Tả Khâu Minh Húc cùng không e dè, trực tiếp trả lời.

"Cung Mạch Nam, tên thật cũng là họ Cung sao? Hay là cũng đổi tên vậy?" Thành viên B nhìn về phía Cung Mạch Nam hỏi một câu.

Thành viên C cùng thành viên B liếc mắt với nhau một cái, dường như dùng ánh mắt nói chuyện.

Cung Mạch Nam không trả lời.

Tả Khâu Minh Húc cười ha hả, hỗ trợ giải vây: "Cái họ Cung này cũng nhiều mà, rất phổ biến."

Nhưng thật ra Cung Mạch Nam chưa từng nói đến vấn đề tên của mình.

Kỳ thật Cung Mạch Nam cũng đổi tên.

Cũng là sửa cùng lúc với Tả Khâu Minh Húc.

Ban đầu bọn họ đã tính đi trên con đường nghệ thuật này, nhập học sơ trung đã sửa trước rồi.

Tả Khâu Minh Húc tên thật là Tả Khâu Minh, ít nhất còn là họ Tả Khâu.

Cung Mạch Nam thật ra không phải họ Cung, mà là họ Vương, tên Vương Dào Dật, tra tên trong danh sách chỉ thấy duy nhất cái tên độc quyền này.

Bọn họ học chung trường cấp hai, khi đó loại tên này rất phổ biến, sau này khi họ ký hợp đồng làm nghệ sĩ, cả hai lấy tên đã sửa này.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Cung Mạch Nam cùng Tả Khâu Minh Húc, hai cái tên này thật sự quá là... sến.

Mễ Nhạc muốn nói gì đó, nhưng sợ rằng nếu nói ra, cậu sẽ gián tiếp thừa nhận rằng Cung Mạch Nam đã sửa họ.

Cũng may, chủ đề này đã bị những người khác cắt ngang.

Đồng Dật và Lý Hân đến câu lạc bộ kịch, nhìn thấy họ ngay lập tức thân thiết chào hỏi: "Tiểu Nhạc, Tiểu Minh!"

Tả Khâu Minh Húc vừa nghe liền cười: "Tên tôi đã sến, mấy người gọi càng thêm hủy diệt cái tên này."

Nói xong liền đi theo bọn Đồng Dật nói chuyện.

Mễ Nhạc đi theo bên cạnh lắng nghe.

Những người của câu lạc bộ kịch nhanh chóng rời mắt, chú ý đến Đồng Dật và Lý Hân.

"Họ cao ghê!"

"Đúng vậy, hai mét hơn quá."

"Chủ tịch Mễ và Tả Khâu trông có vẻ thấp hơn."

"Tôi nhớ không lầm chủ tịch Mễ cao một mét tám lăm, còn Tả Khâu cũng cao một mét tám ba."

"Đồng Dật... anh ấy với chủ tịch Mễ nghe đồn có couple."

"Quá là đẹp trai."

"Đúng vậy, quá đẹp trai, không biết anh ấy có bạn gái không."

"Đừng thương nhớ, chúng ta đã có chủ tịch."

Sau đó, một nhóm nữ sinh bắt đầu ồn ào.

Cung Mạch Nam nhìn họ vài lần, sau đó nói: "Đừng mơ mộng, làm chính sự đi."

"Chúng tôi đã lên kế hoạch sân bóng rổ, thời gian tuyên truyền cũng không có vấn đề gì." Tả Khâu Minh Húc nhìn vào bảng biểu trong tay, quay đầu nhìn Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc hỏi: "Các cậu..."

Cậu nhìn thấy danh sách những người tham gia thi đấu, hai mét mốt, hai mét, Đồng Dật, một mét tám, còn có một cái tên Mễ Nhạc không quen thuộc.

Cái đội hình này... quá khiến người sợ hãi.

Đồng Dật cười hì hì nhìn Mễ Nhạc liếc mắt nhìn một cái, gọi: "Chủ tịch Mễ ơi ~"

"Nghe."

"Chúng tôi hy vọng có một đội cổ động viên."

"Bên đội thể dục của các cậu không có hả?"

Đồng Dật lắc đầu.

Mễ Nhạc nhìn thấy biểu cảm hèn hèn của Đồng Dật, liền biết đội bóng chuyền muốn ngắm gái.

Nhưng điều này cũng không phải là một yêu cầu vô lý, cậu gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng sắp xếp."

Đợi Mễ Nhạc hết bận, Cung Mạch Nam hỏi Mễ Nhạc: "Đợt phỏng vấn thứ hai, cậu có muốn tới tham gia không?"

"Cũng được, đổi nội dung đi."

"Phỏng vấn cái gì?"

"Đối diễn, cũng tới lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn cùng chỉ số thông minh rồi."

Trận đấu bóng rổ giữa khoa thể dục và khoa nghệ thuật trong sự kiện "Biểu Diễn Hữu Nghị" chính thức bắt đầu.

Thành viên đội bóng chuyền dường như cố ý tăng khí thế mà mặc đồng phục, chính là áo thun lần trước Mễ Nhạc đã gặp qua, "Chỉ cần thắng lợi, không cần hữu nghị" và "Ta là hữu nghị" in hoa.

Cái áo thun này ở trước ngực có con số, số một là Đồng Dật.

Năm chàng trai đứng ở sân bóng dường như khí thế càng tăng hừng hực.

Nhưng sau khi họ đứng ổn định, nhìn thấy đội cổ động viên của khoa nghệ thuật giơ biểu ngữ, tức khắc cảm thấy bên bọn họ chỉ có một đám anh em kém xa âm vô cực.

Đối diện là một nhóm thần tượng giới trẻ, đội bọn họ chỉ là một nhóm nhỏ tập trung những con người bình thường.

Bọn họ vốn mong đợi những em gái xinh đẹp của đội cổ động viên, nhưng nhìn thấy đội cổ động hùng hậu của khoa nghệ thuật, còn có một người đơn độc cổ vũ cho khoa nghệ thuật cố lên, tâm tình bọn họ liền phức tạp.

Một mét tám khó chịu mà nhìn một hồi, quay đầu lại hô một câu: "Diệp Hi Nhã!"

Thật ra là bọn họ không có ai cổ vũ đúng không?

Diệp Hi Nhã đang theo bè nhóm đứng chung một chỗ si mê đu idol: "A a a a, Mễ Nhạc quá là đẹp trai!"

"Trái tim thiếu nữ đều muốn nhảy ra ngoài rồi."

"Một hồi tớ phải đến đưa nước cho Mễ Nhạc."

Nghe thấy một mét tám kêu cô, Diệp Hi Nhã lập tức quay đầu lại đi hỏi: "Cái gì?"

Giọng nói này có khác gì một thằng đàn ông đâu.

"À... Không có việc gì, không có việc gì." Một mét tám lúng túng, bên bọn họ hình như có người của đối phương phái tới làm mật thám.

Trong lòng một mét tám không thoải mái, liền giống như chó con ra vẻ nhìn về phía Mễ Nhạc mà nhe răng.

Mễ Nhạc cùng Tả Khâu Minh Húc nhìn một mét tám: "..."

Thứ này xem yakuza lớn lên hả gì? Bệnh trẻ trâu lâu như vậy vẫn chưa khỏe hả?

"Bọn này sẽ cố gắng hết sức để không làm cậu thua quá khó coi." Một mét tám tự cho mình là đẹp trai nói với Mễ Nhạc. Bên người Mễ Nhạc có một đội cổ động viên hùng hậu như vậy, hắn tưởng ra vẻ ngầu lòi như vậy sẽ rất đẹp trai.

Nhưng kết quả của hành động hay ra vẻ này khiến rất nhiều nữ sinh khoa nghệ thuật tức giận, thầm mắng từ đâu xuất hiện một thằng trẻ trâu lại dám khoe khoang trước mặt nam thần của bọn họ.

Trong nháy mắt không khí liền giương cung bạt kiếm.

"Ồ, cảm ơn à." Mễ Nhạc trả lời.

"Thua thì đừng khóc quá thảm."

"Vậy nếu chúng tôi thắng thì sao?" Mễ Nhạc lại hỏi.

Một mét tám như nghe thấy câu chuyện cười, lập tức cười to nói: "Dựa vào mấy người các cậu? Khó lắm à nha."

"Nếu không thì chúng ta đánh cuộc, nếu bọn tôi thắng, cậu phải chạy vòng quanh trường học ba vòng, gọi Mễ Nhạc ba ba."

"Phắc?" Một mét tám không nghĩ tới Mễ Nhạc cũng có loại phòng cách này, vì thế tiếp tục hỏi: "Nếu các cậu thua thì sao?"

"Tôi giới thiệu bạn gái cho cậu."

Một mét tám nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy điều kiện này rất mê người.

Bên người Mễ Nhạc, em gái này còn đẹp hơn em gái kia, tùy tiện chọn một người đều khiến hắn cực kỳ hài lòng!

Vì thế đồng ý: "Được, đừng nghĩ các cậu sẽ dễ thắng chúng tôi."

Chờ một mét tám đi rồi, Tả Khâu Minh Húc hỏi Mễ Nhạc: "Giới thiệu thiệt hả?"

"Đến lúc đó cậu giả gái đi xem mắt."

"..." Trâu bò đánh nhau, Tả Khâu Minh Húc gặp kiếp nạn thứ tám mốt.

Mễ Nhạc cùng Tả Khâu Minh Húc thay đồng phục bóng rổ, nhìn phía đối diện không nhịn được than ngắn thở dài: "Cái quỷ gì đây, y chang tường đồng vách sắt."

"Bọn họ là đội bóng chuyền, được huấn luyện lâu rồi sẽ có thân thể phản xạ tốt, cho nên ở phương diện này chúng ta y như quan văn đấu với quan võ."

"Chính là phương diện vóc dáng hả?"

Mễ Nhạc trầm mặc một hồi, thở dài một hơi.

Tả Khâu Minh Húc cũng thở dài theo.

Đội bóng chuyền kia có khác gì đám ma quỷ thân cao đâu!?

Đến khi trận đấu bóng rổ thật sự bắt đầu, Mễ Nhạc mới chính thức cảm nhận vấn đề to lớn khi đối diện với đám người thân cao này.

Chỉ cần bên bọn họ ném vào rổ, đối diện liền xuất hiện ba người chắn bảng bóng rổ, hai mét mốt đứng ở giữa, hai mét đứng một bên, Đồng Dật đứng một bên.

Khi bắt bóng, bọn họ sẽ "bang" mà chụp lấy nó rồi ném, tiếp theo một mét tám nhanh nhẹn nhận bóng.

Cũng không phải nhận bóng kiểu bình thường, mà là nhận bóng theo tư thế của một vận động viên bóng chuyền, tiếp bóng bằng cả hai tay rồi chuyền nó cho hai mét mốt.

Hai mét mốt là tay truyền hai, nâng cầu lên truyền cho người khác, cứ luân phiên chuyền bóng cho nhau, cho đến khi Đồng Dật nhảy lên úp rổ.

Đó thực sự là một cú úp rổ tuyệt vời.

Thân cao, tốc độ nhanh, sức bật đủ, tư thế úp rổ vô cùng đẹp mắt.

Mỗi lần như thế giống như đều hận không thể chụp luôn cái rổ.

Phương pháp chơi của họ rất nhanh, rất mạnh mẽ, quan trọng nhất là rất kỳ lạ, hoàn toàn không phải là phương pháp chơi thông thường.

Phương pháp chơi của họ, thật sự rất khó chịu.

Bóng được chuyền đi, "bang" liền bị đánh ra ngoài.

Ném bóng vào rổ, "bang" và nó bị đánh ra xa, còn không có lấy một lần rebound.

"Tớ đi......" Tả Khâu Minh Húc bị làm cho có chút khó chịu.

Phương pháp chơi này giống như đang trêu chọc họ, các thành viên của khoa nghệ thuật bị chơi đến không biết xoay xở như thế nào.

Các thành viên của khoa thể dục thì ồn ào nhốn nháo, cuối cùng thì trận đấu cũng tạo ra hiệu ứng giải trí, đội bóng chuyền này đánh thực sự rất ghê tởm.

Các thành viên của khoa thể dục cười đến vui sướng khi người gặp họa, các thành viên của khoa nghệ thuật tức giận đến không thở được, họ hét lên cố lên, đội cổ vũ cũng hăng hái cổ vũ.

Mễ Nhạc vỗ bóng rổ nhìn đối diện, nhìn thấy Đồng Dật đứng đối diện, mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Sự đối đầu này thực sự khiến cho mọi người phải hét lên chói tai.

Mễ Nhạc đã quen với điều này, Đồng Dật cũng rất bình tĩnh, nhưng các thành viên khác của đội bóng chuyền thì có chút bận rộn. Vì đột nhiên có một nhóm người chạy như điên đến, cầm bảng tiếp ứng trong tay, sau đó bắt đầu cổ vũ cho Đồng Dật.

Trong nhóm còn có hai chàng trai, hét còn hăng say còn hơn các cô gái, nội dung đều giống nhau: "Đồng Dật! Đồng Dật em yêu anh! Yêu đến trái tim đập bình bịch!"

Đồng Dật nhanh chóng nhìn thoáng qua sau đó hỏi Mễ Nhạc: "Cậu mướn diễn viên quần chúng à?"

"Thật sự không phải." Mễ Nhạc nghe xong đều có chút buồn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play