Editor: Nhiên

Beta: Trúc Phu

"Chủ động hẹn gặp quỷ anh mẹ nó, cậu không sợ cô ta quá yêu con trai, giết cậu diệt khẩu sao?"

Giọng của mèo đen vang lên từ trong túi vải màu xám, trong đó có một chút trêu chọc khó che giấu.

Bạch Vong Xuyên rũ mắt cười cười, cũng không trả lời.

Chẳng qua là vừa lấy thẻ sinh viên chưa trả lại cho Trương Thiến rồi quay lại thư viện, sau đó lên lầu, đến gần nơi cậu vừa mới nói tới trong tin nhắn, cũng là nơi nó vừa mới gặp quỷ anh, tìm một cái bàn cho người đọc sách, ngồi xuống một bên.

Việc tiếp theo là chờ đợi.

Cậu muốn chờ cô gái kia đến, nếu có thể thương lượng rõ ràng, có cô ta ở đây, hồn phách của đứa trẻ cũng dễ dàng siêu độ.

Tuy rằng đối phương vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu, nhưng giác quan thứ sáu của Bạch Vong Xuyên nói cho cậu biết, cô sẽ đến.

(Anh nhà còn có cả giác quan thứ 6:))

Bây giờ đã gần giữa trưa, nhưng vì trong thư viện có quá nhiều tủ sách và hơi dày đặc, nên lúc này, cảm giác trong thư viện vẫn là một màu xám xịt và u ám.

Kế bên chỗ Bạch Vong Xuyên chọn là một dãy cửa sổ sát đất, ít nhất cũng có thể mang một chút ánh sáng vào, làm cho nơi này không có vẻ quá " Tách biệt với thế giới".

Cậu không muốn đọc sách, nên dù có ngồi ở đây, cũng chỉ là bỏ qua tòa nhà cao tầng xa ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.

Cũng may, không có nhiều người đọc loại sách này, cậu ngồi ở chỗ này cũng không cản trở người khác. Ngay cả cậu ngồi trên cái bàn dài đủ cho mười người, ngoài cậu ra cũng chỉ có một học sinh đeo kính, nghiêm túc lật xem cuốn lịch sử thật dày trong tay.

Cậu vốn nghĩ rằng mình chờ một lát, người nhận được tin nhắn sẽ quay lại gặp cậu. Không nghĩ tới mặt bàn trước mặt bị người gõ hai cái, Bạch Vong Xuyên ngước mắt lên, lại phát hiện người này lại là Khúc Mặc.

Cậu chớp mắt, có chút kinh ngạc.

Dừng lại một lát, cậu nở một nụ cười chuyên nghiệp. Cậu nói, " Anh vẫn chưa đi."

" Vốn định rời đi," Khúc Mặc nói thật " Nhưng tôi mới phát hiện ra rằng cậu đang ở đây, vì vậy tôi muốn đến xem một chút."

Bạch Vong Xuyên nghiêng đầu " Xem tôi làm gì."

Khúc Mặc nhún vai. Không có trả lời, chỉ hỏi: " Cậu không đi sao? sao cậu lại quay lại?"

Bạch Vong xuyên cười " Tôi có hẹn."

Khúc Mặc " Ồ" một tiếng rồi, ngồi xuống đối diện cậu, không có ý định rời đi.

Bạch Vong Xuyên càng nhìn anh càng khó hiểu.

Khúc Mặc nói: " Muốn hỏi cậu một Chuyện, nếu người cậu hẹn còn chưa tới, vậy chúng ta nói chuyện trước? Tôi hứa sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của cậu."

Bạch Vong Xuyên lập tức hiểu ra.

Tóm lại là người này rốt cuộc tin tưởng lời cậu nói, bắt đầu lo lắng cho thứ trong bụng của mình.

Cậu từ trước đến nay chưa bao giờ từ chối khách hàng có thể trả một khoản tiền lớn, vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy hoàn toàn đủ thời gian, cậu lập tức làm cho nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn một chút, gật đầu: " Được rồi, anh có gì muốn hỏi, tôi sẽ trả lời hết."

Có lẽ bởi vì tiếng nói chuyện của hai người bọn họ có chút lớn so với thư viện yên tĩnh, nam sinh ngồi chung bàn với họ nhíu mày, liền cầm sách ngồi sang bàn khác.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Khúc Mặc và Bạch Vong Xuyên theo bản năng nhìn thoáng qua hướng nam sinh rời đi. Trên mặt Bạch Vong Xuyên có chút xấu hổ không được tự nhiên, Khúc Mặc cũng chỉ có thể kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười có phần cứng ngắc, sau đó nói: " Ít nhất... chúng ta không có bị ai làm phiền?" . Truyện Xuyên Nhanh

Bạch Vong Xuyên trả lại cho hắn một nụ cười tương tự không mấy đẹp đẽ.

Cũng chỉ có thể như vậy.

Sau khi nói chuyện lạc đề hồi lâu, Khúc Mặc dường như cũng nhận ra mình nên nói điều gì đó hữu ích, anh ho nhẹ một tiếng và dẫn đến chủ đề anh quan tâm, chỉ ra hướng trong bụng mình nói: " Cái kia, Bạch tiên sinh. Cậu vẫn luôn nói trong bụng tôi có một cái, cái này... làm sao để lấy ra?"

Bạch Vong Xuyên biết anh muốn nói cái gì, nhưng trong lòng không khỏi có chút vui mừng khi nhìn thấy một người đàn ông hỏi mình như vậy. Suy nghĩ một hồi, cậu giải thích rõ hơn: " Chỉ là giúp anh phá thai thôi. Rất đơn giản. Khúc tiên sinh không cần quá lo lắng."

Khúc Mặc:?

Khuôn mặt vốn không được tốt của anh lúc đầu càng trở nên khó coi hơn.

Các cơ trên mặt co giật hai lần, anh do dự lặp lại lời nói: " Phá Thai."

" Chính là ý này, hiểu ngầm là được," Bạch Vong Xuyên xua xua tay, " Anh cứ yên tâm, phá thai không có quá đau. Hơn nữa tôi có thể cho anh dùng một chút phù chú, như vậy liền không cảm thấy đau đớn."

Khúc Mặc im lặng.

Một lúc lâu sau, mới từ kẽ răng phát ra hai từ: " Cảm ơn."

Đương nhiên, về giọng điệu, anh thực sự không muốn cảm ơn.

Nhưng Bạch Vong Xuyên không quan tâm đến anh.

Thậm chí còn cười toe toét nói: " Không có gì, chuyện này của anh không khó, chờ tôi giải quyết việc trong tay xong, tối nay hoặc ngày mai, anh có thời gian rảnh thì liên lạc với tôi, tôi giúp anh xử lý nó."

Khúc Mặc đã không biết nên nói gì với thái độ thoải mái vui vẻ này của cậu.

Suy nghĩ một chút, anh quyết định bỏ qua, tiếp tục đặt câu hỏi liên quan đến bản thân: " Vậy thì giúp tôi lấy thứ này, tôi cần chuẩn bị những đạo cụ gì?"

" Cái này..." Bạch Vong Xuyên gãi gãi đầu, " Nếu như anh cảm thấy nguy hiểm, cần chuẩn bị một chút, anh lấy chút máu chó đen. Đương nhiên, không cần quá nhiều. Bất quá bản thân tôi không thích phương thức này, quỷ hồn, nhất là quỷ anh, kỳ thật đều rất đáng thương, không cần phải đi ra liền giết chúng, có thể siêu độ là tốt nhất."

Khúc Mặc gật đầu đồng ý.

Nhưng đồng thời trong lòng anh cũng đang nghĩ.

Anh nhất định sẽ lấy máu chó đen rồi mới liên lạc với Bạch Vong Xuyên.

Suy cho cùng, lòng tốt có thể có, mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Anh không có tốt bụng đến mức lấy mạng nhỏ của mình ra đặt cược, đánh cược quỷ anh kia có nhân tính không.

Sau đó hai người lại tán gẫu vài câu, Khúc Mặc chuyển tiền tấm phù cho Bạch Vong Xuyên, rồi về nhà đốt lá bưởi tắm.

Sau khi anh ta rời đi, Bạch Vong xuyên lại bắt đầu nhìn phong cảnh. Kết quả, đợi đến hơn ba giờ chiều, cậu vẫn chưa thấy bóng dáng người nên tới.

Bạch Vong Xuyên cảm thấy hơi đói.

Nên cậu đã gọi cho ai đó.

Kết quả, cậu không ngờ rằng người đó bảo cậu gọi điện vào buổi chiều, vì vậy cậu vội vàng cúp máy.

Bạch Vong Xuyên không biết lý do trong đó, nhưng nghĩ lại hẳn là đối phương có việc. Lại xoa xoa cái bụng đã xẹp xuống của mình, cậu liền mang theo Nhị Hắc đi tìm thức ăn trước.

Sau đó, cái gọi là " Liên Lạc," này kéo dài đến 10 giờ tối.

Thư viện của trường sẽ mở cửa đến 12 giờ tối, vì vậy không có vấn đề gì vào lúc này.

Nhưng vốn dĩ bọn họ đến đây để đuổi quỷ, hiện tại gần đến giờ Tý, âm khí quá thịnh, Bạch Vong Xuyên không khỏi nghĩ đến những lời lúc ban ngày Nhị Hắc nói với cậu.

"Cậu không sợ cô ta quá yêu con trai, giết cậu diệt khẩu sao?"

Bạch Vong Xuyên cau mày.

Nhưng chỉ là một người phụ nữ và một đứa trẻ, cho dù muốn làm cái gì, thì cũng không phải là đối thủ của cậu.

Nghĩ như vậy, Bạch Vong Xuyên trả lời cho ai đó, nói rằng cậu đang đợi cô ở trong thư viện.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Vẫn là vị trí quen thuộc, vẫn là lối vào cửa quen thuộc.

Ngay khi bước chân vào thư viện, Bạch Vong Xuyên liền nhận ra có gì đó không đúng.

Nó quá yên tĩnh và lạnh.

Buổi trưa cậu cùng Khúc Mặc nói chuyện phiếm đã từng hỏi đối phương, người kia nói trường này là trường trọng điểm ở đây. Bạch Vong Xuyên tuy rằng chưa từng học đại học, nhưng cậu cũng biết, thư viện trong một ngôi trường như vậy, hẳn là trước khi đóng cửa sẽ không hoàn toàn trống trải.

Thứ hai, nhiệt độ này...

Lạnh lẽo khiến cậu rùng mình như " Động vật bị lạnh."

" Chúng ta tới đây giải quyết vấn đề một cách hòa bình, có cần ra tay tàn nhẫn như vậy không?"

Bạch Vong Xuyên lẩm bẩm, sau đó vẫy vẫy tay về phía trước.

Một đạo ánh sáng màu vàng nhạt từ lòng bàn tay bay ra, sau khi lao về phía trước khoảng ba bước, giống như đụng phải một khối thủy tinh trong suốt, theo " Rầm" một tiếng giòn tan, cả không gian run lên.

Giây tiếp theo, nhiệt độ tăng lên.

Cảnh tượng trước mắt chợt lóe lên, trong thư viện có thêm bóng dáng cúi đầu đọc sách hoặc chăm chỉ học tập.

" Quá đơn giản," Nhị Hắc ỷ vào khoảng cách với người đó, cùng việc nằm sấp trong túi của Bạch Vong Xuyên không kiêng nể gì nói một câu như thế. Nó nói " Nếu nó chỉ là một quỷ anh ở cấp độ này, thì nó chắc chắn không nên giết người."

" Nhưng trên người nó có tử khí, còn có mùi của bọn người Sở Tố và họ," Bạch Vong Xuyên nói. Đi về phía cầu thang, tiếp tục nói " Còn nhớ người chúng ta gặp phải ở góc phố mấy ngày trước, tôi nói cô ta không còn sống được bao lâu không?"

Nhị Hắc kêu " Meow meow" ra hiệu là nhớ.

Bạch Vong Xuyên nói: " Cô ta hẳn là bạn cùng phòng đã chết của Sở Tố." Lúc tôi đi ngang qua cô ta, cảm thấy mùi có chút quen thuộc, hiện tại so sánh, là từ trên người tiểu quỷ này không sai."

Nhị Hắc vỡ lẽ " Nhưng trên người cô ta cũng có mùi của hồn ma khác."

" Đó là tự nhiên," Bạch Vong Xuyên nói, " Nếu bạn làm quá nhiều việc bất chính, bạn sẽ chết, giống như những tội nghiệt trên người cô ta, bị bao nhiêu hồn ma quấn lấy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Kỳ thật cậu muốn nói cho Nhị Hắc biết, trên người, người phụ nữ kia có quá nhiều mùi của hồn ma. Ngoại trừ một người giống Sở Tố mới gặp ngày hôm qua, có cái quen thuộc nào nữa không, cậu trong nháy mắt đi ngang qua người thật là không có phát hiện ra.

Nhị Hắc ở trong túi cọ hai cái, không có trả lời nữa.

Đề tài đến đây, Bạch Vong Xuyên đã đi tới tầng hai. Ngước mắt lên, người cậu muốn tìm đã ngồi chờ sẵn ở cái bàn mà cậu ngồi sáng nay.

Nụ cười trên mặt cậu lại nhếch lên, cậu tăng tốc một chút.

Cô gái dường như nghe thấy được tiếng động, lúc quay đầu lại nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Chờ đến trước mặt người, Bạch Vong Xuyên mỉm cười nói: " Có vẻ như cô luôn biết về sự tồn tại của quỷ anh này, cũng biết được thân phận của nó. Đã như vậy, thay vì để nó tiếp tục hại người tổn hại đến âm đức, không bằng cô giúp tôi một việc, đưa nó đi vào luân hồi, cô nghĩ như thế nào? Trương Thiến tiểu thư."

- ---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play