Edit: may

Vu Thần nửa đường gặp phải hắn, cũng không có gì kinh ngạc, hỏi, "Quay xong?"

"Quay xong."

Vu Thần gật đầu.

"Anh thì sao?" Lăng Thanh hỏi anh, "Anh và Tần Nhạn Dư nói xong rồi?"

Hắn nói tới chỗ này, Vu Thần nhìn ánh mắt hắn không tự chủ cụp xuống.

Lăng Thanh có chút không rõ, ngay sau đó liền nghe Vu Thần hỏi, "Tại sao không nói cho tôi?"

"Nói cho anh cái gì?"

"Tần Nhạn Dư." Vu Thần nghiêm túc nói, "Tại sao không nói cho tôi, cô ta ở trường quay phim ghim cậu?"

Lăng Thanh nở nụ cười, không để ý lắm, "Cũng không phải chuyện gì lớn, không cần thiết."

"Lăng Thanh, lúc trước tôi nói qua, cậu có thể nói cho tôi, có lẽ cậu không cần sự giúp đỡ của tôi, nhưng tôi biết nhiều hơn, đối với cậu chắc là sẽ không có hại."

"Cậu tại sao, không muốn nói cho tôi biết chứ?"

Lăng Thanh nhìn ánh mắt nghiêm túc, không tự chủ trừng mắt nhìn.

Đối với hắn mà nói, loại chuyện nhỏ này, không có cần thiết nói cho Vu Thần. Có lẽ cũng không phải là bởi vì đây chỉ là một việc nhỏ, mà là bởi vì, đây là công tác, hắn không cho là, cũng không có cái nhận thức phải nói cho Vu Thần.

Lăng Thanh là một người rất độc lập.

Trong quá trình trưởng thành của hắn, hắn chưa từng có người nào để có thể dựa.

Cha mẹ trong lúc hắn còn thiếu niên cũng đã ly dị, hai người đều không muốn hắn, vẫn là hắn bà nội thấy hắn còn nhỏ, đau lòng hắn, nhận hắn ở cùng nhau.

Nhưng bà nội tuổi tác quá lớn, bà quá già rồi, Lăng Thanh lo lắng cho bà còn không kịp, làm sao có khả năng để bà vì chính mình lo lắng.

Cho nên từ nhỏ hắn gặp chuyện chính mình làm chủ, không dựa vào bất luận người nào, cũng không tìm kiếm những người khác trợ giúp.

Chính hắn làm tốt mỗi một chuyện, đúng rồi, hắn vui vẻ; sai rồi, hắn tiếp thu giáo huấn, lần sau không tái phạm.

Hắn vẫn luôn là như vậy, hắn cũng không có muốn đem chuyện này nói cho người khác biết.

Nói cho người khác thì thế nào? Để đối phương giúp mình giải quyết sao?

Vậy tại sao không tự mình giải quyết đâu?

Rõ ràng chính hắn là có thể giải quyết.

Lăng Thanh nhìn Vu Thần, trong chớp mắt ấy, đột nhiên phát hiện, bọn họ kỳ thực, đối với đối phương còn chưa đủ biết rõ.

Đối với hắn mà nói, hắn có thể đem Thư Đồng cùng Lăng Bạch ôm sai sự tình nói cho Vu Thần, đồng thời bảo Vu Thần giúp hắn tìm kiếm tung tích của Thư Đồng, bởi vì đây là chuyện trong cuộc sống.

Trong cuộc sống của hắn là có cả Vu Thần, cho nên Vu Thần sẽ hỏi, hắn cũng sẽ không chút nào che giấu.

Nhưng Tần Nhạn Dư làm khó dễ là hắn ở trong công tác gặp phải sự tình, hắn cũng không có đem Vu Thần phân chia đến công việc của mình bên trong.

Lại như Vu Thần sẽ không nói cho hắn, anh ngày hôm nay gặp khách hàng, ký thỏa thuận gì giống nhau.

Hắn cũng không cảm thấy, hắn tất yếu nói cho Vu Thần, hắn ngày hôm nay thấy diễn viên nào, cùng đối phương xảy ra chuyện gì. Hắn cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng Vu Thần lại không cho là như vậy. Anh muốn biết thêm là có bao nhiêu h q chính mình, mỗi một kiện, bất kể là trong cuộc sống vẫn là trong công việc.

"Tôi không phải không nguyện ý nói cho anh." Lăng Thanh đem anh kéo đã tới một góc, ôn tồn giải thích rõ, "Tôi chỉ là không có cái nhận thức này."

"Tôi cảm thấy đây là công việc của mình, trong công việc gặp phải chuyện, tôi tự mình giải quyết, lại như anh cũng sẽ không ở nhà cùng tôi thảo luận công việc giống nhau."

"Cho nên, tôi mới không cùng anh nói."

Vu Thần nghe vậy, cầm tay hắn, anh kỳ thực càng muốn ôm Lăng Thanh, thế nhưng đây dù sao cũng là trường quay phim, kiêng kỵ đến thân phận diễn viên của Lăng Thanh, anh chỉ có thể làm hành động khác.

"Này không giống nhau." Anh chậm rãi nói, "Tần Nhạn Dư là nghệ nhân công ty, cô ta bắt nạt cậu, không thích hợp, cậu nên nói cho tôi."

"Về phần những người khác, về công, cậu là nghệ nhân của công ty, tôi thân là ông chủ, lẽ ra nên vì cậu làm chủ; về tư, cậu là người của tôi, tôi thân là lão công của cậu, càng cần phải vì cậu làm chủ."

"Công việc của chúng ta tính chất, là không giống nhau hiểu không?"

Là thế này phải không?

Lăng Thanh cảm thấy cũng không phải đi.

Vậy theo cách nói này, Vu Thần ở trên công việc gặp phải vấn đề khó giải quyết, cũng nên tới tìm hắn.

Hắn thân là chồng Vu Thần, chẳng lẽ không nên vì anh làm chủ, giúp anh giải quyết sao?

"Được rồi." Lăng Thanh thuận theo, "Vậy sau này tôi gặp lại chuyện như vậy, tôi sẽ nhớ nói cho anh, đồng dạng, trong công tác anh gặp phải chuyện gì, anh cũng phải nói cho tôi."

"Được." Vu Thần không có ý kiến.

Anh nhìn đôi mắt Lăng Thanh, ôn nhu mà nghiêm túc nói, "Lăng Thanh, cậu có thể tín nhiệm hơn cùng ỷ lại tôi một ít."

Lăng Thanh sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười.

"Tôi đã hoàn toàn tín nhiệm anh." Hắn nói.

Hắn ở thế giới này, giao lưu sâu nhất cũng chính là Vu Thần, tín nhiệm nhất cũng là anh.

"Cho nên, cậu cũng có thể thử ỷ lại tôi." Vu Thần nói.

Lăng Thanh không tự chủ trừng mắt nhìn, lông mi của hắn rất nhẹ, dày đặc đen kịt, như là một cái tiểu câu tử, ôm lấy tâm tình của người khác.

Hồi lâu, hắn mới thấp giọng đáp, "Tôi hiểu rồi."

Mặc dù có chút khó, mà cũng không phải hoàn toàn không thể thử nghiệm.

"Chỉ là, có thể sẽ hơi chậm một chút." Hắn nói.

"Không sao." Vu Thần ngữ điệu ôn nhu, anh nói, "Tôi có thể chờ, thời gian của chúng ta còn rất dài."

Lăng Thanh dương con ngươi nhìn anh, Vu Thần cười với hắn, mùa thu ánh nắng rơi trên mặt của hắn, thoạt nhìn đặc biệt khiến người động lòng.

Bọn họ xác thực còn có thời gian rất dài.

Tần Nhạn Dư khóc xong đang chuẩn bị đi phòng hóa trang bổ trang, rất xa liền thấy Lăng Thanh cùng Vu Thần chính sóng vai hướng khu nghỉ ngơi đi đến.

Lăng Thanh tựa hồ là đang nói cái gì, Vu Thần hơi nghiêng đầu, rất nghiêm túc lắng nghe.

Tần Nhạn Dư yên tĩnh nhìn, đột nhiên ý thức được cái gì cúi đầu nhìn lại.

Cô nhìn Lăng Thanh rộng lớn cửa tay áo, có thể nhìn thấy bên cạnh theo sát Vu Thần áo che gió màu đen ống tay áo.

Bọn họ tự nhiên là đang nắm tay!

Tần Nhạn Dư khó tin!

Vu Thần sẽ cùng hắn nắm tay, vẫn là ở trước mặt mọi người.

Vu Thần thật...thật thích hắn sao?

Lăng Thanh cùng Vu Thần nắm tay không bao lâu liền buông lỏng ra, dù sao trường quay nhiều người phức tạp, bọn họ cũng chỉ dám ngắn ngủi thân mật một chút.

Lăng Thanh thu hồi tay của chính mình, cảm thụ lòng bàn tay còn dư nhiệt, nghĩ đến mới vừa hai người nói xong chuẩn bị đi trở về, Vu Thần lần thứ hai giả vờ lơ đãng kéo hắn lại.

Cái gì cũng không nói, liền cùng anh đi về phía trước. Chuyện này cũng thật là ngây thơ, Lăng Thanh nghĩ, hắn còn tưởng rằng học sinh tiểu học luyến ái mới nóng lòng dắt tay, không nghĩ tới Vu Thần người lớn như vậy, dĩ nhiên cũng nóng lòng.

Thật không hổ là người mới trong chuyện tình cảm, tiểu tử vắt mũi chưa sạch rơi vào mối tình đầu.

Liền... Cũng thật đáng yêu.

Lăng Thanh yên lặng cười cười, liếc trộm Vu Thần hai mắt, muốn hôn.

___________Bọn reup là
c.hó_______________

Tần Nhạn Dư ngồi ở trên ghế, yên tĩnh mặc cho chuyên gia trang điểm bổ trang.

Chuyên gia trang điểm không hiểu cô làm sao đột nhiên khóc thành như vậy, hỏi, "Tần tỷ chị là mới vừa quay xong cảnh khóc sao?"

Tần Nhạn Dư "Ừ" một tiếng.

Chuyên gia trang điểm cảm khái nói, "Tần tỷ chị thật là lợi hại, tôi không có cách nào nói khóc liền khóc."

Tần Nhạn Dư không nói gì, cô không có lời nào muốn nói, cũng không có lời nào để nói.

Cô nhìn gương, nhìn trong gương đôi mắt sưng tấy chính mình, không khỏi lại nghĩ tới Vu Thần.

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, Vu Thần nói ra câu nói kia.

Cô không tự chủ khó chịu.

Thế gian này nhiều người như vậy, chỉ có Vu Thần, là cô hy vọng có thể vĩnh viễn ngăn nắp xinh đẹp, tươi đẹp loá mắt xuất hiện ở trước mặt anh.

Chỉ có Vu Thần, là cô sẽ để ý, mà không hy vọng bị anh chán ghét.

Nhưng bây giờ, cô lại chặt chẽ vững vàng bị Vu Thần chán ghét.

Tần Nhạn Dư không để ý mất đi quảng cáo đại ngôn, thế nhưng cô quan tâm Vu Thần đối với cô ra sao .

Cô không muốn để cho Vu Thần chán ghét mình.

Chuyên gia trang điểm nhìn cô âm thầm khóc, liền vội vàng khuyên nhủ, "Tần tỷ ngài đừng khóc, ngài vừa khóc, chúng ta trang điểm cũng không cách nào bù đắp."

"Đúng vậy, " trợ lý bên cạnh đưa giấy cho cô, "Tần tỷ ngài còn có cảnh diễn sao? Ngài hoặc là chậm lại ?"

Tần Nhạn Dư cười khổ một tiếng, tiếp nhận khăn giấy, đè xuống con mắt của chính mình.

Cô là còn không có diễn, cô diễn lâu như vậy đối với Vu Thần thầm mến, kia có thể dễ dàng như vậy đi ra đâu?

Nhưng là cô không đi ra còn có thể thế nào?

Vu Thần trong mắt căn bản không có cô, anh thích một người khác, anh thích không phải mình.

Tần Nhạn Dư nước mắt không ngăn được chảy, anh không hiểu, rõ ràng là cô đi tới, tại sao, không phải cô và Vu Thần ở cùng nhau đâu?

Có thể rất nhanh, cô liền tìm đến đáp án, bởi vì cô chưa bao giờ cảm thấy chính mình xứng với Vu Thần.

Cô thích Vu Thần, lại cũng cảm thấy được chính mình không xứng với Vu Thần, cô nhìn Vu Thần, tưởng tiếp cận, liền không dám tới gần.

Cho nên cô giấu chính mình thầm mến, cho tới bây giờ đều không có nói cho Vu Thần.

Tần Nhạn Dư nhìn trong gương, cô lần thứ nhất sinh ra một nghi vấn, nếu như Vu Thần biết, sẽ như thế nào?

Nếu như Vu Thần biết đến, cô đối với Lăng Thanh hết thảy hành động, đều là bởi vì thầm mến, anh còn chán ghét như vậy chính mình sao?

Tần Nhạn Dư dường như gặp được một đám yếu ớt ngọn lửa trong đêm đông, ngọn lửa rất nhỏ, nhưng đủ để cho cô một phần hi vọng.

Cô lau khô nước mắt, đứng lên, thấp giọng nói, "Trước tiên không bổ trang."

Chuyên gia trang điểm nghe vậy, chỉ có thể khuyên cô, "Như vậy cũng tốt, nhanh đến giờ ăn cơm, Tần tỷ chị trước tiên đi ăn cơm, điều chỉnh một chút tâm tình của mình, chúng ta buổi chiều lại bổ trang."

"Ừm." Tần Nhạn Dư gật đầu.

Cô đi ra phòng hóa trang, về tới khách sạn.

Cô không có thay quần áo, yên tĩnh một lúc, mới bấm tháng máy, đi xuống lầu tìm Lăng Thanh gian phòng.

Lăng Thanh cùng Vu Thần mới vừa cơm nước xong, đang chuẩn bị buổi trưa nghỉ ngơi một hồi, liền nghe đến tiếng gõ cửa.

Lăng Thanh không tự chủ ngó ra cửa nhìn một chút, dự định đứng dậy.

Vu Thần đè lại hắn, hôn hắn một chút, hỏi, "Ai vậy?"

"Không biết." Lăng Thanh thành thực, "Không có hẹn gì buổi trưa nha."

"Vậy cũng không cần sửa lại, chúng ta nghỉ ngơi."

Lăng Thanh cười đẩy anh ra, ngồi dậy, "Vẫn phải là , tôi đi mở cửa, xem xem rốt cục chuyện gì."

Vu Thần cũng chỉ đành ngồi dậy, nhìn hắn đi ra ngoài.

Lăng Thanh mở cửa, mới phát hiện là Tần Nhạn Dư.

Hắn kinh ngạc nói, "Có việc?"

"Vu tổng ở nơi này sao?" Tần Nhạn Dư nhẹ giọng nói.

"Chị tìm anh ấy có việc?"

Tần Nhạn Dư gật đầu, cô cúi đầu, nhưng là đuôi mắt cũng có thể nhìn ra cô rõ ràng đã khóc, cô nói, "Tôi có lời muốn cùng Vu tổng nói."

Lăng Thanh mở cửa, để cho cô đi vào, sau đó đến phòng ngủ.

"Là Tần Nhạn Dư, cô ấy nói có lời muốn cùng anh nói."

Vu Thần không quá muốn gặp, "Nói cho cô ta, tôi đã nói xong, để cho cô ta đi thôi."

"Anh đi gặp một chút đi."

Lăng Thanh đến gần anh, hạ thấp giọng để sát vào bên tai nói, "Tần Nhạn Dư thích anh."

Vu Thần cả kinh, khó tin nhìn hắn.

Lăng Thanh nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, phút chốc nở nụ cười.

Vu Thần càng không muốn thấy Tần Nhạn Dư.

"Cậu nói thật chứ?" Anh hoài nghi nói.

"Chính xác trăm phần trăm, không phải thì vì sao sẽ nhằm vào tôi."

"Chẳng lẽ không phải vì đang hồng, cho nên như thế sao?" Vu Thần nói năng hùng hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play