Đau quá...

Khi Triệu Hướng Hải vừa lấy lại ý thức thì trên lưng đã có một trận đau đớn đánh úp lại.

Anh cắn chặt răng, híp chặt mắt, vừa định duỗi tay ôm lấy eo thì tay đã bị người khác nắm lấy.

"Hải ca, đừng nhúc nhích." Tiêu Diệp thấp vọng nói: "Sau lưng anh đang bôi thuốc, không thể đụng vào."

Triệu Hướng Hải khẽ mở mắt nhìn sang phía bên cạnh.

Tiêu Diệp ngồi ở bên mép giường, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy lo lắng. Triệu Hướng hải ăn đau liền nhíu mày: "Tôi bị sao vậy?"

"Anh bị người ta đẩy ngã, eo bị thương nên ngất đi." Tiêu Diệp vừa nói, vừa nén đau xót trong lòng: "Trợ lý Vương đưa anh đến viện, hiện tại không sao rồi, anh đừng lo."

Triệu Hướng Hải bỗng sửng sốt, ánh mắt ngước nhìn về phía trợ lý Vương đang đứng bên cạnh.

Trợ lý Vương cười khổ một tiếng: "Triệu tổng, lúc ấy hiện trường quá hỗn loạn, ngài...."

Triệu Hướng Hải cố xua tay, ho khan hai tiếng. Lúc này cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng tay cầm giấy tờ kiểm tra cùng một y tá từ ngoài bước vào trong phòng. Bác sĩ thấy Triệu Hướng Hải đã tỉnh dậy thì liền nhướn mày nói: "Cậu tỉnh rồi."

Triệu Hướng Hải còn chưa kịp trả lời, bác sĩ đã nhanh chân bước đến bên giường bệnh, nhìn thoáng qua lưng anh. Triệu Hướng Hải lúc này nằm ngửa, trên thân cũng không che chắn gì.

Bác sĩ cau mày: "Trước hết cậu đừng nói chuyện, tôi ấn cho cậu mấy chỗ, cảm thấy đau thì nói cho tôi."

Triệu Hướng Hải gật gật đầu.

Bác sĩ đưa giấy tờ cho y tá, sau đó duỗi tay ấn vào bên hông của Triệu Hướng Hải: "Chỗ này có đau không?"

Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu: "Không đau."

Ông bèn thay đổi chỗ, ấn xuống một cái nhưng chưa kịp nói gì thì Triệu Hướng Hải đã trắng xanh cả mặt, đau đớn kêu lên một tiếng: "Đau..."

Tiêu Diệp đứng ở bên cạnh cũng hoảng hết cả người. Hắn quỳ xuốn trước giường bệnh, lo lắng nhìn anh: "Hải ca, anh nắm lấy tay em đi, nếu đau thì cứ siết lấy tay em này."

Triệu Hướng Hải nâng mí mắt nhìn hắn một cái nhưng vẫn không động đậy.

Ngược lại bác sĩ lại bật cười: "Bạn trai cậu thật sự rất săn sóc."

Triệu Hướng Hải sửng sốt: "Bạn trai?"

"Đúng vậy." Bác sĩ cười cười: "Vừa rồi lúc cậu còn hôn mê, tôi có hỏi xem ai là người nhà của cậu thì chỉ có cậu ta đứng dậy, nói là bạn trai cậu."

Sắc mặt của Triệu Hướng Hải hơi cứng đờ, nhìn khuôn mặt chột dạ của Tiêu Diệp, thật lâu sau mới rời mắt đi.

"Được rồi." Bác sĩ dừng tay, đứng lên: "Tình huống hiện tại tôi cũng hiểu rồi. Người nhà ra ngoài với tôi một chút, tôi có vài điều cần dặn dò."

Dứt lời ông xoay người bước đi.

Tiêu Diệp lén lút liếc mắt nhìn Triệu Hướng Hải một cái, khẽ cắn môi: "Hải ca, tôi ra ngoài một chút."

Triệu Hướng Hải cúi đầu một lúc rồi mới thấp giọng nói: "Ừ."

Chờ đến khi Tiêu Diệp rời đi một lúc, Triệu Hướng Hải mới thả lỏng cả người, nằm trên giường bệnh, trán nhỏ cũng đổ đầy mồ hôi lạnh lộ rõ tia ốm yếu. Trợ lý Vương lén lút nhích lại gần: "Triệu tổng, ngài không sao chứ?"

"Vẫn ổn." Triệu Hướng Hải chịu đựng trận đau đớn trên lưng: "Tôi bị thương nghiêm trọng lắm sao?"

"Bác sĩ nói không quá nghiêm trọng." Trợ lý Vương không chắn chắn nói: "Nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không biết nữa. Nếu không chút nữa đợi Tiêu tổng trở lại ngài hỏi ngài ấy một chút?"

Vừa nói đến Tiêu Diệp, Triệu Hướng Hải liền nhăn mày lại: "Sao cậu ta cũng ở đây?"

"Là tôi gọi Tiêu tổng tới đây." Trợ lý Vương rụt cổ về: "Nhưng tôi cũng chỉ nói với Tiêu tổng là ngài bị thương, không biết được hắn lại dùng đúng mười phút để đi từ công tu tới bệnh viện, tính ra dùng hỏa tiễn cũng không nhanh như vậy."

Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không nói lời nào.

Trợ lý ương vẫn còn lẩm bẩm nói: "Tôi cũng không gặp Tiêu tổng quá nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiêu tổng thất thố như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play