Sau mười bảy quả trứng lần lượt chết oan, cuối cùng Tiêu Diệp cũng làm ra được một đĩa trứng chiên. Hắn đưa trứng ra chiếc đĩa sứ, sau đó để xuống bàn.
Tiêu Nhạc Nhạc ngồi trên ghế, nhìn thoáng qua ciếc đĩa sứ trên bàn, khẽ chu miệng: "Cha, đây là thành phẩm sao?
Tiêu Diệp bình tĩnh ừ một tiếng: "Thế nào, nhìn không được sao?"
"Sao có thể." Tiêu Nhạc Nhạc lúng túng xua xua tay, theo bản năng không dám để cho Tiêu Diệp vào phòng bếp lần nữa, liền nhanh miệng trái lương tâm mà nói: "Cha, cha đã làm cực kỳ cực kỳ tốt á!"
Nhưng mà Tiêu Nhạc Nhạc lại nhìn thoáng qua đĩa trứng chiên của Tiêu Diệp trên bàn, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
Tay nghề của baba vẫn tốt hơn, tay nghề cũng miễn bàn. Baba chiên trứng cực kỳ nhanh, trứng gà sau khi chiên vừa mềm mềm nộn nộn, thơm ơi là thơm. Còn cha....vẫn là thôi đi.
Nhớ lại cảnh trứng gà trong chảo bị hung hăng lăng nhục ngược đãi, khiến người ta không thể xuống đũa được!
Tiêu Nhạc Nhạc ghé vào bàn, đôi mắt chớp chớp hai cái, trong lòng vô cùng nhớ nhung baba bé.
Tiêu Diệp liếc mắt nhìn Tiêu Nhạc Nhạc một cái, ho khan một tiếng: "Nhạc Nhạc, vừa rồi con gọi điện cho baba sao?" Tiêu Nhạc Nhạc nâng mí mắt lên dạ một tiếng.
"Baba nói thế nào?" Tiêu Diệp khẩn trương nói: "Ba con ra ngoài với ai, đi làm gì, khi nào về?"
"Con không hỏi mấy cái đó." Tiêu Nhạc Nhạc lắc lắc đầu: "Con chỉ bảo baba mau trở về."
Tiêu Diệp thất vọng à một tiếng, lại tiếp tục trầm mặc.
Tiêu Nhạc Nhạc đang muốn thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy cánh tay của Tiêu Diệp, kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Baba, ba xem cánh tay ba kìa!"
Tiêu Diêp nâng tay lên nhìn.
Da trên cánh tay ửng đỏ một mảng, hẳn là vừa rồi dầu trong nồi bắn ra khiến hắn bị bỏng.
Tiêu Diệp nhíu mày, vừa rồi hắn vẫn luôn chú ý trứng trong chảo, hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn trên tay. Hiện tại nhìn mới phát hiện vết bỏng trên da, không hiểu sao lại có chút đau đớn.
"Con đi lấy thuốc cho cha." Tiêu Nhạc Nhạc từ trên ghế nhảy xuống, chạy về phòng vài bước, sau đó mới ngượng ngùng quay đầu: "Cha, thuốc ở đâu vậy?"
"Ở......"
Tiêu Diệp vừa nâng ngón tay lên thì đột nhiên nhận ra, hắn vốn cũng không biết hòm thuốc đặt ở đâu!
Trước đây đều là Triệu Hướng Hải một tay xử lý tất cả những đồ đạc trong nhà, vất vả chiếu cố hai cha con hắn, cái gì cũng lo lắng, chăm sóc cho cha con hắn cực kỳ tốt, vậy nên hai cha con hắn đều an nhàn đến mức không biết hòm thuốc trong nhà đặt ở chỗ nào!
Tiêu Nhạc Nhạc chậm rãi trở về chỗ: "Cha cần con gọi điện cho baba không?"
"Baba nói khi nào về?" Tiêu Diệp cau mày.
"Baba bảo sẽ lập tức về."
"Vậy đừng gọi." Tiêu Diệp thu hồi ánh mắt, an tĩnh ngồi trên ghế, nhìn đĩa trứng hắn phí tâm làm ra, rồi lại nhìn cánh tay ửng đỏ của mình: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, cha chờ baba trở về."
"Thật xin lỗi." Triệu Hướng Hải vừa đi vừa ngại ngùng xin lỗi Quan Trường Phong: "Tôi không biết sẽ phát sinh ra chuyện này, xin lỗi cậu, đành phải kết thúc bữa cơm rồi."
Quan Trường Phong yên lặng đi bên cạnh Triệu Hướng Hải, không để ý mà cười nói: "Không sao, Hải ca, chuyện con gái anh vẫn quan trọng hơn. Anh về nhà trước đi, tôi đưa anh về."
Triệu Hướng Hải lắc đầu: "Tôi lái xe tới."
"Anh quên rồi sao." Quan Trường Phong dừng chân: "Hải ca, anh uống cũng không ít rượu đâu."
Triệu Hướng Hải hơi chớp mắt, áp bàn tay chạm lên khuôn mặt đỏ hồng nóng bừng vì uống rượu, cười khổ một tiếng: "Thật đúng là, vậy phải phiền cậu lai tôi về rồi."
"Rất sẵn lòng."
Quan Trường Phong mỉm cười, mở cửa xe ra: "Lên xe đi."
Triệu Hướng Hải ngồi lên ghế phụ, nặng nề thở một hơi.
Quan Trường Phong một bên khởi động xe, một bên nhìn sườn mặt của Triệu Hướng Hải: "Hải xa, không có việc gì đi? Anh say sao?"
"Không say." Triệu Hướng Hải cười nói: "Hơi say chút thôi, đầu cũng hơi choáng, nhưng không có gì nghiêm trọng."
"Vậy là tốt rồi." Quan Trường Phong mở đèn xe: "Vậy anh dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, tôi lái xe ổn định một chút, anh mở mắt liền về đến nhà rồi."
Triệu Hướng Hải khẽ ừ một tiếng, nhắm hai mắt lại. Xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ xe, lướt đi trên đường quốc lộ.
"Trường Phong." Triệu Hướng Hải nhắm mắt lại nói: "Lần này không tính là một bữa trọn vẹn, lần sau tôi lại mời cậu lần nữa, đừng cự tuyệt đấy nhé."
Quan Trường Phong nhìn đường cái phía trước, khóe môi hơi cong lên: "Được."
Xe ở trong bóng đêm chạy một hồi lâu, hai người cả đường cũng không nói gì.
Chờ đến khi đến cửa biệt thự, Quan Trường Phong mới dừng xe: "Hải ca, tới rồi."
Bên cạnh không có tiếng trả lời.
Quan Trường Phong nghiêng đầu liền thấy Triệu Hướng Hải mệt mỏi dựa lưng vào ghế, ngủ thật sâu.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt anh thật sự rất rõ ràng. Mí mắt nặng nề rũ xuống, môi mím lại thành đường thẳng. Khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng anh tuấn, lộ ra vẻ thành thục ổn trọng, khiến cho người ta muốn hung hăng chà đạp, muốn nghe nam nhân phóng túng rên rỉ khóc lóc cầu xin trên giường.
Quan Trường Phong nhìn, bỗng dưng phát hiện tim mình đập càng lúc càng nhanh. Không gian chật hẹp bên trong xe khiến tâm tình hắn lập tức táo bạo hơn hẳn.
Hắn chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, lầu một của biệt thự vẫn còn sáng đèn, hẳn là đang có người chờ đợi. Hắn thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Triệu Hướng Hải mê người trước mắt.
"Hải ca." Hắn lại gọi một tiếng, thậm chí còn dùng tay vỗ nhẹ lên bả vai Triệu Hướng Hải: "Hải ca, anh tỉnh chưa?"
Triệu Hướng Hải vẫn không phản ứng, vẫn trầm mặc mơ ngủ như cũ.
Quan Trường Phong khẽ nuốt nước bọt, lặng lẽ nhìn lên.
Biệt thự vẫn còn sáng đèn, mà trong xe, Quan Trường Phong lại chịu đựng tim mình đập nhanh liên tục, nhìn Triệu Hướng Hải ngủ say mà hắn cắn chặt răng. Cơ hội để hắn muốn làm gì thì làm, nhưng hắn lại không đủ can đảm. Một lúc sau hắn nhắm mắt lại, ngừng thở rồi cúi đầu.
Sau đó, hắn to gan hôn lên khóe môi của Triệu Hướng Hải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT