Ánh mắt của Tiêu Diệp như bốc hỏa, gắt gao dán chặt lên người Triệu Hướng Hải.
Nội tâm hắn điên cuồng gào thét: Đã chia tay rồi! Không nhất thiết phải nhìn chằm chằm anh ta như thế, anh ta có ra sao cũng không liên quan đến mình!
Nhưng là...
Thậm chí hắn còn hoài nghi không biết có phải xương cổ với tròng mắt của mình sinh bệnh hay không, tại sao cổ lại không thể nhúc nhích, mắt cũng sống chết không dời khỏi nam nhân kia?
Triệu Hướng Hải mặc một thân âu phục màu xám bạc đi vào trong hội trường, giày da bóng loáng, cả người tinh thần đều sáng láng, tóc tai được xử lý tạo hình đôi chút rồi định hình lại, thật sự rất anh tuấn mê người.
Tiêu Diệp nhìn anh, trái tim trong lồng ngực điên cuồng nảy lên mãnh liệt.
Khi Triệu Hướng Hải vừa quay đầu qua, thời điểm anh vừa bắt gặp ánh mắt nóng rực của Tiêu Diệp, Tiêu Diệp chợt kinh hãi.
Hắn nhìn khuôn mặt Triệu Hướng Hải, điều duy nhất hắn nghĩ đó chính là....Tên nam nhân này con mẹ nó thật sự đã khiến hắn gầy đi nhiều như vậy!
Tiêu Diệp nhíu chặt mày, hô hấp có chút nặng nề.
Triệu Hướng Hải nhìn thấy ánh mắt không chút nào che giấu của Tiêu Diệp thì liền sửng sốt cứng đờ người.
Anh vốn dĩ muốn trực tiếp tránh đi, bởi vì hai người hiện tại cũng không phải một cặp đôi chung giường chung gối nữa, cũng không cần thiết phải có quan hệ hữu nghị gì. Nhưng là xung quanh đây có cả nhóm trai gái nhìn chằm chằm vào hai người bọn anh như thể chỉ cần bọn anh có chút bất hòa là bọn họ giống như chó ngửi thấy mùi xương, lao vào cắn xé dèm pha không buông tha một chi tiết nào.
Triệu Hướng Hải trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, sau đó đến bên nhân viên tạp vụ lấy một ly champagne, bước đến trước mặt Tiêu Diệp khẽ cười một tiếng: "Tiêu tổng, chào ngài."
Sắc mặt Tiêu Diệp bỗng tái nhợt, đè giọng nói một tiếng: "......Anh gọi tôi là cái gì?"
"Tiêu tổng." Triệu Hướng Hải lặp lại một lần nữa rồi mới hạ giọng xuống: "Người khác đều đang chờ xem trò hay của chúng ta, hiện tại tôi với cậu đã chia tay nhưng vẫn là bạn bè, không bằng thể hiện tự nhiên một chút, đỡ bị biến thành đề tài cho người khác bàn tán sau lưng."
Tiêu Diệp nghe Triệu Hướng Hải nói, nhưng trong lòng lại bị hai tiếng "Tiêu tổng" này đâm thật sâu, trái tim cũng co rút đau đớn.
Tiêu tổng......
Hiện tại hai người bọn họ cư nhiên đã xa lạ đến mức xưng hô với nhau như vậy!
Hai người bọn họ đã từng ngủ trên cùng một chiếc giường, đắp chung một ổ chăn. Bọn họ đã từng thân mật như vậy, mãnh liệt như vậy mà cọ ra chiều sâu chiều dài. Đêm đến, ở nơi thân mật riêng tư đó, bọn họ đã nói với nhau vô số loại lời nói cợt nhả thô tục, thậm chí vô số lần nhìn thấy bộ dáng chân thật nhất của đối phương.
Nhưng hiện tại, bọn họ đứng dưới ánh đèn lóa mắt, giơ chén rượu mang theo vẻ lịch sự lễ phép của giới kinh doanh mà gọi nhau hai tiếng Tiêu tổng, Triệu tổng không thể nào xa lạ hơn.
Cuộc sống này thật nực cười.
Sắc mặt của Tiêu Diệp căng chặt, tận lực đè nén cảm xúc không cho nó bộc phát ra. Hắn giơ ly champagne, lạnh lùng cụng nhẹ vào ly của Triệu Hướng Hải, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Chào, Triệu tổng."
Người xung quanh nhìn bộ dáng của bọn họ, lại nghe cách xưng hô của hai người mà thở dài than ngắn tản đi, trong lòng mọi người đều khẳng định một điều, hai người này thật sự đã tách ra rồi.
Chính là cái loại cho dù có bị keo 502 dính chặt cũng nhất quyết không quay về.
Nhưng ở nơi mà không ai nhìn thấy, ngón tay Tiêu Diệp hung hăng siết chặt vào lòng bàn tay, siết đến mức móng tay đều chuyển thành màu trắng.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều ngồi xuống.
Cũng không biết là do ban tổ chức vô tình, hay là cố ý hùa theo đám quần chúng quát quái mà sắp xếp vị trí của Triệu Hướng Hải và Tiêu Diệp ở sát cạnh nhau.
Diệp Đình nhìn thấy cũng chỉ biết xấu hổ đến ê răng, lén lút hỏi Tiêu Diệp: "Muốn đổi chỗ không?"
Tiêu Diệp hơi cảm động trước sự tận tình của Diệp Đình, nhưng vẫn lạnh nhạt cự tuyệt hắn.
Tiêu Diệp nói: "Như cậu nói, tôi với anh ta đã chia tay, hiện tại cũng chỉ là bạn bè. Những việc trước kia nên quên thì cũng đã quên, hiện tại đổi vị trí lại càng giống như cố tình."
Diệp Đình nghe xong chỉ cảm thấy tên ngốc này nghĩ một đằng nói một lẻo, bậy bạ bịa ra một cái lý do ngu người để lừa hắn.
Rõ ràng ngay từ đầu đã không muốn đổi!
Tiêu Diệp ngồi bên cạnh Triệu Hướng Hải, đôi mắt nhìn Chủ tịch Liên đoàn Doanh nghiệp đang phát biểu trên sân khấu, nhưng đôi khi vẫn không tự chủ được mà chú ý động tĩnh của Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải rất gầy, gương mặt lại góc cạnh. Hai chân thon dài của anh vắt chéo nhau, giày da đen bóng cùng với quần tay bó sát càng làm tăng lên khí chất quyến rũ trưởng thành của anh.
Hội trưởng trên đài còn đang phát biểu, Triệu Hướng Hải nghe một lúc xong lại cầm lấy điện thoại xem tin nhắn, buông xuống không bao lâu lại tiếp tục cầm lên.
Anh ấy nhắn tin với ai?
Tiêu Diệp nhịn không được mà lặng lẽ liếc một chút.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện hai chữ Tống Tu, khiến hắn hận không thể đập cho bản thân một cái để cái gì cũng không nhìn thấy, ánh mắt của hắn cũng ngày càng trở nên thâm trầm.
Triệu Hướng Hải nhắn tin với Tống Tu, có phải thường xuyên nhắn tin như vậy không?
Tiêu Diệp gắt gao cắn chặt môi không nói lời nào, trái tim dường như bị một bàn tay bóp chặt lấy, đau đớn đến khó chịu.
Sau khi Triệu Hướng Hải chia tay với hắn, vậy mà vẫn còn liên hệ với Tống Tu.
Chẳng lẽ bọn họ đang ở bên nhau?
Con mẹ nó không thể nhanh thành đôi như vậy đúng không?
Tính đến hiện tại thì mới chia tay hắn hai tháng thôi đó!
Ý niệm trong đầu này cùng với sự nghi vấn mãnh liệt cứ đấu đá lung tung trong đầu Tiêu Diệp. Thật lâu sau hắn rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn, lạnh mặt, cố gắng duy trì vẻ mặt cà lơ phất phơ không quan tâm sự đời, dò hỏi: "Anh với Tống Tu quan hệ tốt nhỉ?"
- ------------------------------------------
Zine: Cứ không nhắc là không zote vậy đó hả:< Dỗi 3 ngày chưa hết nhe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT