Hôm nay Tiêu Diệp không gặp mặt tiểu minh tinh kia.
Triệu Hướng Hải chia tay hắn, người đàn ông đó thật sự chia tay hắn! Điều này khiến trái tim hắn trong phút chốc loạn thành một đoàn.
Phải, hắn thừa nhận rằng hắn đã chán Triệu Hướng Hải.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tách khỏi anh!
Hắn vừa cảm thấy mệt mỏi, lại tình cờ đụng phải một minh tinh nhỏ mới mẻ và thú vị như vậy, khiến trong lòng thầm lặng bấy lâu nay bỗng dấy lên một cơn sóng, khiến hắn nảy sinh ý nghĩ muốn yêu.
Chính là hắn cùng tiểu minh tinh kia cái gì cũng chưa làm, cũng chưa có hôn môi, mà Triệu Hướng Hải đã đã nhận ra hết thảy, quyết đoán đòi chia tay.
Trong lòng Tiêu Diệp rối bời, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó chèn ép trong lồng ngực, khiến hắn cáu kỉnh.
Hắn mở cửa với vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì..
"Cha! Cha về rồi!" Tiêu Nhạc Nhạc ngồi trên ghế sô pha, tay cầm sách truyện vui vẻ hét lên.
Tiêu Diệp nhìn khuôn mặt dịu dàng và nụ cười dễ thương của con gái, sương giá trên mặt cũng tan ra một chút.
Hắn gật đầu: "Nhạc Nhạc còn chưa ngủ?"
" Con đọc xong câu chuyện này liền đi ngủ." Tiêu Nhạc Nhạc giơ giơ quyển sách trên tay: "Còn một trang nữa là hết rồi."
Tiêu Diệp cởi áo gió màu đen treo sang một bên, thân mình cao lớn ngồi bên cạnh Tiêu Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc đang đọc truyện gì thế?"
"Truyện cổ tích." Tiêu Nhạc Nhạc xem đến mê mẩn: "Hoàng tử và công chúa đã trải qua bao khó khăn gian khổ, cuối cùng cũng ở bên nhau, hạnh phúc mãi mãi. Cha, họ sẽ hạnh phúc mãi mãi và hoàng tử sẽ luôn yêu thương nửa kia, phải không?"
Tiêu Diệp sửng sốt.
Những lời này như dao nhọn vô hình đâm vào tim hắn một chút.
Nhưng đối mặt Tiêu Nhạc Nhạc, hắn cái gì cũng không nói, chỉ sờ sờ đầu bé rồi thở dài: "Đúng vậy, hoàng tử cả đời sẽ chỉ yêu một người."
Tiêu Nhạc Nhạc lúc này mới yên tâm.
"Baba đâu?" Tiêu Diệp ho khan một tiếng, hỏi con gái.
"Trong phòng tắm ạ." Tiêu Nhạc Nhạc chỉ về hướng phòng tắm: "Baba đang tắm."
Tiêu Diệp gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Hắn mở cửa phòng tắm, cánh cửa không khóa, một làn sương nóng ẩm nhanh chóng phả vào mặt hắn.
Triệu Hướng Hải nằm trong bồn tắm, hai mắt nhắm lại.
Nước nóng làm ngập cơ thể gợi cảm của nam nhân, vạch ngang dòng nước vuốt ve hầu kết nhấp nhô của anh. Khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp với lông mi cong vút cùng sống mũi cao. Mái tóc hơi ướt lòa xòa trên trán, lộ ra vẻ tiều tụy, cấm dục.
Tiêu Diệp tức khắc nóng bừng.
Triệu Hướng Hải nghe được tiếng vang liền mở to đôi mắt có chút mệt mỏi.
Khi nhìn thấy Tiêu Diệp, ánh mắt anh xẹt qua một tia châm chọc: "Không đi hẹn hò?"
Tiêu Diệp không nói.
"Chúng ta đều đã chia tay, cậu tự do rồi." Triệu Hướng Hải cong lên môi, như một con huyết mã huyết trống cao quý khó thuần phục. "Với năng lực của cậu, tên nhóc kia hẳn phải lột sạch sẽ phục vụ cậu đến thoải mái chứ hả? Cậu không đi không phải đang cô phụ cậu ta sao? "
Tiêu Diệp lạnh mặt, đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Hắn cởi áo sơ mi, để trần thân trên rắn chắc lộ ra cơ ngực và cơ bụng đầy hormone giống đực, bước đôi chân dài tới bồn tắm, vươn cánh tay cường tráng ra sức ôm lấy cánh tay của Triệu Hướng Hải.
Tiêu Diệp nhìn thấy bàn tay của mình bị bẻ ra, trong lòng chợt thoáng qua một tia không vui.
Hắn không thích thái độ của Triệu Hướng Hải đối đãi với hắn như một người xa lạ, cực kỳ không thích.
Hắn bình tĩnh nói: "Tôi cũng muốn nói với anh một chuyện."
"Là về Nhạc Nhạc?" Triệu Hướng Hải không chút suy nghĩ, hừ nhẹ nói.
Tiêu Diệp gật gật đầu: "Anh muốn chia tay, cũng được. Nhưng Nhạc Nhạc......"
"Nhạc Nhạc là con tôi." Triệu Hướng Hải híp mắt quay đi: "Nhạc Nhạc là người Tiêu gia, không sai, nhưng con bé được tôi nuôi dưỡng, đó là con tôi."
"Cho nên, anh muốn thế nào?"
Triệu Hướng Hải trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên chỉ về phía sau: "Cậu đưa điếu thuốc cho tôi."
Tiêu Diệp nghe thấy anh muốn hút thuốc, ánh mắt tức khắc sắc bén, theo bản năng nói: "Không cho phép hút thuốc."
"Không cho phép? Cậu là ai?" Triệu Hướng Hải châm biếm nhìn hắn: "Nếu cậu là chủ tịch Hiệp hội Cai thuốc lá Trung Quốc, có lẽ tôi sẽ nghe lời cậu. Nhưng hiện tại, cậu dựa vào cái gì không cho phép?"
Tiêu Diệp nhìn bộ dáng Triệu Hướng Hải cùng hắn phân rõ giới hạn, hung hăng siết chặt nắm tay.
Triệu Hướng Hải cũng không rảnh quản hắn có tức hay không, ánh mắt nhìn về phía bức tường sứ Bạch Nghiễn, nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ, Nhạc Nhạc vẫn còn nhỏ, hiện tại là lúc con bé cần một mái ấm nhất. Nó từ nhỏ đã không có mẹ. Giờ chỉ còn hai người cha, vậy nên tôi không thể bỏ rơi con bé. "
Tiêu Dã hít sâu một hơi: "Sau đó thì sao?"
"Biệt thự này, là tôi cùng cậu mua." Triệu Hướng Hải ánh mắt thâm trầm nói: "Về sau, cậu và tôi phân phòng ngủ, nhưng ở trước mặt Nhạc Nhạc, con bé vẫn như cũ có một gia đình với hai người ba, hiểu chưa?"
Tiêu Dã vốn dĩ cũng không hy vọng Tiêu Nhạc Nhạc chịu tổn thương, đề nghị của Triệu Hướng Hải đương nhiên là tốt nhất.
"Còn nữa." Triệu Hướng Hải tiếp tục lên tiếng, giọng điệu lại mãnh mẽ hơn rất nhiều: "Về sau hai chúng ta, ai chơi theo ý người nấy. Cậu tìm người bên ngoài ái muội thì cũng đừng làm bẩn mắt tôi, tôi cũng sẽ không quan tâm. Nhưng cậu giấu người cho kĩ vào, đừng con mẹ nó lủng lẳng trước mặt Nhạc Nhạc."
Nói tới đây, Triệu Hướng Hải trở nên trịnh trọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Diệp: "Tiêu Diệp, tài lực cùng mối liên hệ của tôi chưa chắc đã thua cậu. Tôi nói trước, cậu hay người của cậu dám để cho Nhạc Nhạc chịu một chút tổn thương dù là nhỏ nhất, ông đây không ngại kiệt sức mà chỉnh chết đôi cẩu nam nam các người!"
Tiêu Diệp nhìn ánh mắt sắc bén cùng thái độ ác liệt của Triệu Hướng Hải, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia nóng nảy.
Như bị thôi thúc, hắn nháy mắt dùng tay bóp lấy cằm Triệu Hướng Hải, không nghĩ ngợi gì liền cúi đầu hôn anh một cách mãnh liệt, giống như trừng phạt.
Triệu Hướng Hải bất ngờ, vung lên đấm mạnh vào bắp thịt của hắn: "Con mẹ nó đừng có lại đây, ghê tởm!"
Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi bồn tắm, đi đến bên cạnh dùng khăn khô lau khô người, quấn một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo rồi quay lại nhìn vẻ mặt u ám không cam lòng của Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp giống một con báo lớn, hung ác nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải.
"Cậu động dục liền tự nghĩ cách giải quyết đi." Triệu Hướng Hải nới lỏng áo choàng tắm, rõ ràng là một người đàn ông rất thành thục, nhưng lại có sức cám dỗ và khí sắc khiến người ta không thể dời mắt:"Về sau thân thể này, cậu cũng không thể ** nổi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT