Triệu Hướng Hải cầm lấy thuốc mỡ nhìn qua một cái, là thuốc mỡ chữa vết thương trầy xước.
Tối hôm qua anh dây dưa cùng Tiêu Diệp, Tiêu Diệp vừa say vừa điên cuồng đè anh xuống, như một con chó hoang ngoài đường cắn vào da trên vai anh đến chảy máu.
Răng của tên khốn này cũng thật sắc.
"Không cần đâu." Triệu Hướng Hải không muốn nhận đồ của hắn: "Cậu lấy về đi."
Tiêu Diệp chau mày, bá đạo mạnh mẽ đem thuốc mỡ trực tiếp đút vào túi của Triệu Hướng Hải, không cho phép anh lấy ra, trầm thấp nói: "Nhớ thoa cho kĩ."
Sau đó, hắn cúi người, miễn cưỡng cười cười nhìn Tiêu Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, cha đi đây."
"Dạ, cha đi đường cẩn thận." Tiêu Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay.
Tiêu Diệp đứng thẳng dậy vừa định rời đi thì bỗng thoáng thấy sự mong đợi của Nhạc Nhạc.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, do dự một hồi rồi mới dừng lại, xoay người, vươn tay đỡ lấy sau đầu Triệu Hướng Hải, cúi người về phía trước, trong nháy mắt thả đã ra: "Hôn chào buổi sáng, không được quên. "
Dứt lời, hắn không nói gì nữa, xoay người bước nhanh ra khỏi cửa như đang trốn tránh điều gì đó.
Triệu Hướng Hải đứng yên tại chỗ, giữa chân mày lại hơi hơi nhảy lên.
"Mới vừa tỉnh." Dương Gia Lập bên kia có sột soạt ngồi dậy: "Tối hôm qua, cảm ơn Hải ca đã cứu em."
"Việc nhỏ, không cần khách khí." Triệu Hướng Hải trầm ổn mà nói: "Tủ lạnh có sẵn đồ ăn. Lấy ra tới quay lại một chút rồi ăn lót bụng, cẩn thận không đói."
Dương Gia Lập nghẹn giọng, ừ một tiếng: "Hải ca, anh hôm nay...... có bận không?"
"Không bận lắm, làm sao vậy?"
"Em nghĩ chiều nay sẽ đến văn phòng anh một chuyến." Giọng cậu có vẻ mệt mỏi, lại kèm thêm một tia nặng nề
Triệu Hướng Hải nghe được cậu nói liền hiểu ý, Dương Gia Lập là có chuyện muốn nói với anh gấp.
Vừa đúng lúc anh cũng muốn hỏi Dương Gia Lập một chút xem những năm nay cậu rốt cuộc đã làm cái gì, bè gật đầu: "Được, cậu đi ăn chút đi, chiều rồi qua đây gặp tôi."
Dương Gia Lực vâng một tiếng rồi cúp máy.
Triệu Hướng Hải mím môi, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh yên lặng lái xe, không lâu sau đã đến trường của Tiêu Nhạc Nhạc.
"Nhạc Nhạc, cặp sách này." Triệu Hướng Hải vẫn giống như mọi ngày, lui tới lui xuôi dặn dò bé, mở cửa xe cho bé: "Ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, đi học ngoan, buổi tối ba ba tới đón con, được không?"
Triệu Hướng Hải ngồi ở ghế lái, nhìn thân ảnh Tiêu Nhạc Nhạc chậm rãi bước vào cổng trường.
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang định đóng cửa xe, ai ngờ Tiêu Nhạc Nhạc bỗng nhiên xoay người, bước nhanh về phía trước cửa xe Triệu Hướng Hải: "Ba ba, chờ đã."