Trong phòng bệnh nhỏ bé, ánh đèn chiếu sáng bao trùm lên cả căn phòng.

Tiêu Diệp nằm trên phòng bệnh, liên tục thở ra hít vào vô số lần, nhưng vẫn không thể nào áp chế được trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Trong lòng điên cuồng trào dâng cảm giác vui sướng, khóe môi nâng lên cười như mỹ nam hồi xuân.

(Mãnh nam hồi "trinh":))))

Một lần nữa hắn lại đưa mắt nhìn cánh cửa phòng tắm.

Ở sau cánh cửa đó, Hải ca của hắn đang trần trụi tắm rửa.

Điên cuồng hối hận, điên cuồng theo đuổi lâu như vậy, hiện tại hắn rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mà gọi bốn chữ "Hải ca của tôi".

"Chúng ta cuối cùng cũng trở lại như ban đầu." Tiêu Diệp nhìn cửa phòng tắm, trong ánh mắt điên cuồng bắn ra tia lửa nóng cùng nhu tình, hắn lẩm bẩm: "Hải ca, từ nay về sau em nhất định không cô phụ anh lần nào nữa."

Vài phút sau, tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại.

Cửa phòng mở ra khiến hơi nước bên trong tỏa ra khắp nơi.

Triệu Hướng Hải đã thay xong quần áo ngủ, ngáp một cái rồi ngồi xuống bên cạnh giường của Tiêu Diệp: "Sao em còn chưa ngủ?"

"Chờ anh." Đôi mắt của Tiêu Diệp tỏa sáng, nặng nề vỗ lên vị trí bên cạnh mình: "Mau mau, nằm ở đây này."

Triệu Hướng Hải hôm nay đã bận rộn cả ngày, vốn dĩ đã mệt không chịu được, nghe thế liền gãi đầu, trực tiếp nằm xuống giường. Vừa mới nằm xuống anh đã cảm nhận được bên người có một khối thân thể nóng rực, Tiêu Diệp chẳng biết từ khi nào đã bám sát lấy anh.

Vừa mở mắt, tên cún ngốc Tiêu Diệp này dùng ánh mắt rực sáng như lang sói nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, tưởng chừng một giây nữa sẽ nhào tới nuốt anh vào bụng.

"Làm gì thế?" Triệu Hướng Hải nói.

"Nhìn anh." Tiêu Diệp trầm giọng, hắn duỗi đôi bàn tay run rẩy sờ lên khuôn mặt lạnh nhạt của Triệu Hướng Hải: "Hải ca, cảm ơn anh đã nguyện ý cho em một cơ hội, về sau em nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt."

Triệu Hướng Hải bật cười, lắc đầu nói: "Lời này cậu đã nói gần nghìn lần rồi. Được rồi, tôi hiểu rồi, về sau sẽ xem hành động thực tế của cậu. Trời không còn sớm nữa, mau ngủ thôi."

Dứt lời, anh nhắm mắt tỏ vẻ muốn đi ngủ.

Tiêu Diệp lại dính xát vào người Triệu Hướng Hải, bàn tay trong chăn ôm lấy vòng eo thon gầy của anh, nghiêng đầu nhẹ nhàng rựa lên vai anh, bất mãn lẩm bẩm:"Gầy thành như vậy, mỗi lần ôm em lại đau lòng."

Triệu Hướng Hải yên lặng đẩy đầu Tiêu Diệp sang một bên: "Về sau anh ăn nhiều hơn một chút, thịt tự nhiên sẽ có lại thôi."

Tiêu Diệp nặng nề suy nghĩ một hồi, càng thêm khẩn trương mà dính sát vào người Triệu Hướng Hải, hít một hơi thật sâu như thể đánh hơi mùi của anh rồi mới thở dài thỏa mãn. Triệu Hướng Hải vừa định nhắm mắt, lại thấy Tiêu Diệp cứ cọ tới cọ lui bên người mình, anh còn nhận ra có thứ gì đó bên dưới cọ vào bắp đùi mình một cái. Anh quay đầu, lạnh lùng nói:"Đây là hưng phấn quá độ?"

Tiêu Diệp ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Đây...cái này là phản ứng tự nhiên, em đâu thể không chế được..."

"Bây giờ mới là ngày đầu tiên chúng ta quay lại, không, mới quay lại chưa đến 3 giờ." Triệu Hướng Hải nhướn mày: "Anh chưa nghĩ đến việc sẽ làm chuyện đấy vào lúc này, nên em mau thu liễm một chút đi!"

"Oan em quá." Tiêu Diệp hốt hoảng giải thích: "Em cũng không phải một dâm ma, chỉ là lâu rồi không giải quyết nên xảy ra phản ứng sinh lý thôi. Hải ca, anh yên tâm, hiện tại em cũng không có tâm tư kia, anh nguyện tha thứ cho em, nguyện ý bên em một lần nữa là em đã thỏa mãn rồi."

Triệu Hướng Hải nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn liền thả lỏng chân mày.

Anh nghiêng người sang mộ bên, nhắm mắt lại: "Biết rồi, ngủ đi."

Nhưng anh vừa nhắm mắt lại không được bao lâu liền cảm giác móng vuốt của Tiêu Diệp lại duỗi tới, cào nhẹ lên eo anh một cái. Triệu Hướng Hải phiền muộn mở mắt ra: "Lại làm gì nữa?"

"Ôm ngủ." Tiêu Diệp lặng yên nhìn Triệu Hướng Hải, giọng tha thiết. Triệu Hướng Hải không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đánh lên móng vuốt của hắn.

Tiêu Diệp vẫn bất khuất duỗi tay tới: "Hải ca, ôm ôm."

Triệu Hướng Hải cắn chặt răng: "Tiêu Diệp, em không buông đúng không. Sao em..."

Anh còn chưa nói xong, nam nhân bên cạnh đã dịch người lại, đem Triệu Hướng Hải ôm vào trong lồng ngực, buồn bã nói: "Cái gì em cũng không làm, em chỉ muốn ôm anh ngủ thôi."

"Đừng đẩy em ra được không?" Tiêu Diệp khổ sở nói: "Chia tay anh lâu như vậy, đến tận bây giờ em mới có thể an tâm ngủ ngon.

Triệu Hướng Hải nghe hắn nói xong. trong lòng liền mềm nhũn. Anh thở dài, không đẩy hắn ra nữa.

Tính đến giờ thì tên ngốc này cũng đã hôn mê suốt nửa năm, coi như cho hắn nếm chút ngon ngọt đi. Nghĩ vậy, Triệu Hướng Hải cũng ổn định tinh thần, tùy ý để Tiêu Diệp ôm vào trong ngực. Đêm đen bao trùm mọt vật, âm thanh cũng dần im lặng.

Trần Lê trở về nhà, trông nhà vẫn chống vắng như ban đầu. Cậu cười nhún vai, lại có chút bất đắc dĩ.

Đoạn Nghị không trở về nhà đã là một điều hết sức bình thường, không có gì đáng giật mình.

Cậu vào phòng bếp nấu một ít đồ ăn lót dạ, rồi trở về phòng khác, từ trong túi lấy ra một tờ đơn ly hôn, trịnh trọng đặt ở trên bàn. Sau đó, cậu ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra gửi cho Hải ca một tin nhắn cảm ơn. Hải ca đã giúp cậu rất nhiều, phần ân tình này cậu nhất định sẽ trả lại.

Gửi xong tin nhắn, Trần Lê lười nhác dựa vào sô pha, mở TV lên rồi nhàm chán lướt vài kênh hài kịch.

Cậu ngẩn ngơ nhìn màn kịch trong TV thật lâu.

Chờ đến khi cậu hoàn hồn lại thì đã là 1 giờ sáng. 1 giờ sáng, người mà cậu gọi là chồng còn chơi đùa ở bên ngoài. Trần Lê thở dài, lấy điện thoại gọi cho hắn một cuộc.

Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nhận, đầu dây bên kia chuyền đến từng bước chân, âm nhạc điên cuồng chói tai cùng từng trận cười hớn hở ái muội của đám nam nữ.

"Anh có nghe thấy tôi nói không?" Trần Lê lạnh nhạt nói.

Tiếng ồn ào chói tai bên kia yếu dần đi, hẳn là Đoạn Nghị đã chạy ra một chỗ yên tĩnh mới bắt điện thoại. Đoạn Nghị cười nói: "Bảo bối sao thế?"

"Khi nào về nhà?" Sắc mặt Trần Lê đạm nhiên như cũ.

"Nhớ anh rồi?" Giọng nói của Đoan Nghĩ cũng vẫn ôn nhu như mọi ngày: "Đợi một lát anh sẽ về ngay. Bảo bối không cần chờ anh muộn vậy đâu, em ngủ trước đi nhé."

- ---------------------------------------------------------------------------------------

Zine: Chào mọi người, sau một thời gian vắng bóng thì Zine cũng được tự do rồi đây. Dạo này thi thố nhiều quá nên không đăng chương mới cho mọi người được, mong các nàng thông cảm nhé.

Yêu các nàng nhiều <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play