Bàn tay nắm lấy tay lái của Triệu Hướng Hải không ngừng run rẩy.
Nhạc Nhạc...
Con gái cưng của anh...
Trong đầu anh lúc này là một mảng hỗn độn, trái tim như bị tảng đá lớn đè nặng không thở nổi.
"Triệu tổng, ngài đừng nóng vội." Trợ lý Vương ngồi đằng sau không ngừng gọi điện thoại liên hệ khắp nơi, đôi lúc lại quay qua an ủi Triệu Hướng Hải vài câu: "Đội cứu viện đã tới rồi."
"Sao tôi có thể không vội được chứ!"
Triệu Hướng Hải nổi nóng, cứ nghĩ đến chuyện Nhạc Nhạc có thể đã xảy ra chuyện, trái tim anh như bị quả bom dội thẳng vào nổ đùng đoàng, khiến tâm trí anh đều bay cao đến chín tầng mây.
Vừa rồi khi còn ở trong nhà, thật ra anh có cảm nhận được sự đung đưa nhẹ. Anh vốn tưởng rằng đây chỉ là trận động đất nhỏ không tạo ra ảnh hưởng gì quá mức, cũng không có gì quá quan trọng để anh phải chú ý. Nhưng hiện tại xem ra nhà anh ở trong trung tâm thành phố nên chấn động đều nhẹ hơn rất nhiều. Mà ở phía ngoại thành - nơi gần kề với trận động đất nhất thì chấn động mang lại cực kỳ lớn!
Chiếc xe phóng vụt qua những con đường, hướng tới phía ngoại thành mà lao thẳng. Bóng đêm bao trùm lên mọi vật, gió mát thổi vù vù nhưng không thể làm giảm được cơn nôn nóng của anh.
Không biết bao lâu sau, không biết đã phải đi qua bao nhiêu con đường, trước mắt anh rốt cuộc cũng sáng lên đèn cảnh cáo, trong lòng Triệu Hướng Hải chợt căng thẳng.
Mấy nhân viên cứu hộ đứng trước dây chằng cảnh báo nôn nóng hô lên một tiếng: "Dừng xe, dừng xe lại!"
Triệu Hướng Hải phanh gấp một cái, dừng xe ngay trước đường lên núi.
"Đường phía trước gặp sự cố, các cậu không thể đi được đâu!" Một nam nhân nhíu mày hét lớn: "Núi có thể sụp bất cứ lúc nào, các cậu mau lùi xe rời khỏi đây ngay!"
Cách một đoạn xa có chiếc xe bus bị lật nghiêng, đuôi xe bùng lửa lớn, thân xe đã bị nghiền ép biến dạng. Một đội nhân viên cứu hộ đứng ở trước xe để cứu viện.
"Có đứa trẻ nào được cứu ra chưa?" Triệu Hướng Hải gắt gao lôi kéo áo của nam nhân, đôi môi đều đã run lên bần bật.
"Có mấy đứa trẻ được cứu ra đưa đến khu an toàn rồi." Nam nhân chỉ một hướng khác.
Triệu Hướng Hải ngước đầu liền nhìn thấy cách đây một đoạn có mấy đứa nhỏ co rúm lại một chỗ với nhau, mặt mày xám xịt hoảng hốt chưa ổn định được tinh thần. Anh lướt mắt nhanh chóng nhìn qua một lượt, lại không thể tìm thấy Tiêu Nhạc Nhạc.
"Con gái tôi không có ở đây, con bé không có ở trong đó!" Không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ quen thuộc của Tiêu Nhạc Nhạc, lửa nóng trong lòng Triệu Hướng Hải tỏa ra càng mạnh mẽ: "Con bé vẫn chưa được cứu ra bên ngoài!"
"Anh, anh đừng vội." Nam nhân kia vỗ vỗ vai Triệu Hướng Hải: "Không thể cứu nhanh như vậy được, xe cũng đã bốc lửa, hơn nữa lúc núi sạt lở, trên xe có vài người tự chạy thoát thân. Nói không chừng hiện tại bọn họ đang ở nơi an toàn chờ cứu viện."
Triệu Hướng Hải gắt gao nhíu mày thở ra một hơi nặng nề.
Anh muốn khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng anh phát hiện, cơ bản là anh không thể làm được.
Chỉ cần tưởng tượng đến viện giờ phút này, Nhạc Nhạc đang bị lạc trên đường núi, trên người con bé có khi còn chảy máu, khuôn mặt nhỏ cũng khóc lóc đến rối tinh rối mù là trái tim của Triệu Hướng Hải liền co rút đau đớn.
Con gái của anh...con gái cưng của anh!
Anh làm sao có thể bình tĩnh khi còn không biết con bé có được an toàn hay không?
Lúc này phía đằng sau cũng có thêm vài chiếc xe ào ạt lao tới, dừng trước dây chằng cảnh báo. Tất cả đều là gia đình của những đứa trẻ đang sốt ruột đi tìm con.
Hiện trường càng lúc càng nhiều người, ánh sáng màu lam chiếu lên từng khuôn mặt đang nôn nóng sợ hãi, khắp nơi vang lên tiếng cãi cọ ồn ào, cảnh giới cũng không ngăn được đám người đang nóng như lửa đốt. Đang lúc đội cứu viện lao lực duy trì giữ trật tự thì bộ đàm bỗng dưng vang lên một tiếng.
Triệu Hướng Hải ngừng thở, khẩn trương lắng nghe, chỉ thấy đôi phương hô to: "Xe cứu viện, xe cứu viện tới chưa!"
"Chưa tới!" Nam nhân cầm lấy bộ đàm hét lớn: "Vừa mới liên hệ, họ đang trên đường tới đây, phải chờ một lát nữa!"
"Mẹ nó, bảo bọn họ đi nhanh lên!" Người bên kia hiển nhiên đã gấp gáp không chịu nổi: "Có mấy đứa trẻ còn bị nhốt trong xe không ra được, chúng tôi muốn nâng xe, nhưng không đủ người!"
"Chờ không được thì cũng phải chờ, người không đủ thì không thể làm được!"
Đột nhiên, một nam nhân vừa đuổi tới gắt gao nắm chặt lấy vai của nhân viên cứu viện, tức giận nói: "Không phải chỉ là thiếu người thôi sao, nơi này nhiều người như vậy, các người không nhìn thấy sao?!"
"Các người còn chưa trải qua huấn luyện cứu viên, không thể tiến vào!" Đội trưởng đội cứu viện vẫn nghiêm túc phản bác lại: "Bên trong có rất nhiều nguy hiểm, người không liên quan không được vào!"
"Cũng chỉ là nâng xe lên thôi, chúng tôi hợp lực vào thì sao lại không được?" Triệu Hướng Hải cắn chặt răng, áp chế lại sự sốt ruột trong lòng, bình tĩnh nói: "Hiện trường cách đây cũng không xa, chúng tôi sẽ hoàn toàn nghe theo đội cứu viện an bài."
Đội trưởng đội cứu viện hơi cau mày, nhìn đám người đang bức bối nóng lòng trước mặt, lại nghĩ lại tình trạng hiện tại, không thể nhịn được mà gọi điện thoại xin chỉ thị của lãnh đạo,
Vài phút sau, hắn buông điện thoại xuống rồi đứng lên trên bậc hô lớn một tiếng: "Cứu viện đang rất cần người tới chi viện, sau khi thông qua phê duyệt khẩn cấp của cấp trên, tôi yêu cầu những người nguyện ý tham gia đứng bên cạnh tập hợp. Không được hoảng cũng không được loạn! Mọi thứ đều phải nghe theo sự an bài của đội cứu viện, bảo vệ tốt bản thân trước rồi tới cứu người!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT