Rất nhanh, Cố Giai Mính đã thu được một bản khen ngợi, khen cậu có cống hiến kiệt xuất với đời sau của Yêu tộc, hy vọng sau này cậu không ngừng cố gắng, tiếp tục cống hiến.
Cố tiểu yêu mơ mơ màng màng:???
Cậu đang đóng phim mà, có làm cái gì đâu, sao có cống hiến được? Còn là vì đời sau của Yêu tộc?
Không phải phát sai rồi chứ?
Cố Giai Mính nghi hoặc nhìn vài lần, xác định phía trên viết chính là tên của mình, lúc này mới cẩn thận thu hồi. Nếu viết tên của cậu, vậy sẽ không sai, cho dù viết sai cậu cũng sẽ không trả về, đến trong tay cậu chính là của cậu, hừ! ╭(╯^╰)╮
Mặc tổng ẩn sau công danh tiếp tục trông con.
————
Không quá mấy ngày, Mặc tổng đã mua xe RV cho Cố Giai Mính, một chiếc RV kiểu gia đình xa hoa, thân xe rộng hai mét sáu, dài 8 mét, thiết kế bên ngoài dày nặng, phía trước có trang trí trên diện tích lớn, ở giữa là một con hồ ly nhỏ màu bạc ngồi trong đó, anh khí bức người, cực đánh vào thị giác! Cố Giai Mính còn chưa đi lên xem, chỉ cần một con hồ ly này, đã giành được hảo cảm của cậu!
Đẹp! Muốn!
Mấy người Bùi Bằng cũng đều đi theo vây xem, vừa thấy con hồ ly trong xe, tức khắc hiểu đây là cố ý thiết kế, vì có thể khiên Cố Giai Mính thích, Mặc tổng đúng thật là hao tổn tâm huyết.
Một người lớn như vậy, lại thích động vật nhỏ, không nghĩ tới Cố Giai Mính còn có loại "Trái tim thiếu nữ" này.
Người đưa xe tới là quản gia Buck được Mặc tổng tin cậy, đối phương rất tận chức tận trách giới thiệu cách sử dụng xe này cho Cố Giai Mính, mở cửa xe liền phát hiện nội thất trong nhà cần có đều có, quả thực chính là khách sạn di động năm sao.
Dưới chân là thảm, phía dưới thảm là gạch men sứ, đỉnh đầu và bốn phía là trần nhà và mặt tường thuộc da cao cấp, ghế ông chủ xa hoa có bốn cái, còn có một cái bàn tròn nhỏ, thỏa mãn yêu thích đánh bài với người ta của Cố Giai Mính.
Phòng khách còn có TV 32 inch, sô pha, tủ quần áo, tất cả vật dụng hàng ngày trong tủ chứa đồ đều là hàng giá cả xa xỉ. Quan trọng chính là, ở trên chúng nó có hồ ly nhỏ! Cực kỳ giống Mặc Trạch Dương khi còn nhỏ, siêu dễ thương, siêu đáng yêu!
"Ngài ấy nói thấy hồ ly nhỏ thực đáng yêu, nên làm cho ngài một bộ, không biết ngài thích hay không, nếu không thích thì nói để ngài ấy bảo người sửa."
Buck còn chưa nói xong, Cố Giai Mính đã gật đầu như giã tỏi, "Thích thích, không cần sửa, như vậy khá tốt!"
Lão Buck có lễ nói: "Phu nhân thích thì tốt, ngài ấy nhất định sẽ rất vui."
Khóe miệng Cố Giai Mính ngừng lại, hai kẻ này ở trong nhà của cậu, cứ kêu cậu là phu nhân, không có một chút áy náy sao?
THôi, xem ở việc hồ ly nhỏ rất đáng yêu, tha thứ bọn họ.
Ở phòng ngủ, có một cái TV 15 inch, còn có giường đôi xa hoa, thỏa mãn sự yêu thích tùy ý lăn lộn của Cố Giai Mính. Quan trọng chính là, trên giường còn có gối ôm hồ ly, bốn bộ hồ ly nhỏ, siêu đáng yêu!
Cố Giai Mính vui vẻ nhào lên, ôm lấy cái gối ôm nhỏ đó, cảm động suýt khóc, hồ ly nhỏ này thật sự giống Mặc Trạch Dương, khi nhớ con trai có thể ôm một cái để giải khát. Hành động vô tình này của Mặc Uẩn Tề có thể nói là vô cùng có tình người.
"Phu nhân, muốn xem thử phòng bếp không?" Buck nheo mắt, lúc này cũng ý thức được, bản thể của Cố Giai Mính là chỉ hồ ly.
Trong phòng bếp có lò vi ba, tủ lạnh, quầy ướp lạnh, bàn ăn đầy đủ hết, trước đó quản gia Buck đã nhét đầy tủ lạnh theo ý của Mặc tổng, đồ bên trong cũng đủ Cố Giai Mính ăn một tuần. Cố Giai Mính rất vừa lòng với sự cẩn thận của đối phương, vậy mà một nửa đều là thịt gà, "Mặc Uẩn Tề càng ngày càng hiền huệ."
Nghe cậu nói xong, quản gia Buck cười mà không nói, biểu tình chính là: Ngài nói đúng, làm quản gia tuyệt không sẽ sửa lời nói sai lầm của ngài, càng sẽ không tranh luận.
"Trên xe có bộ thu tín hiệu âm thanh và vệ tinh, nếu ngài muốn video với ngài ấy hay cậu chủ nhỏ, bây giờ lập tức có thể."
Cố Giai Mính cảm nhận được mấy tiếng hít thở chung quanh, ngạo kiều quay đầu, cao lãnh hừ một tiếng, "Tôi vì sao phải chủ động gọi điện thoại cho anh ta?"
Sau này người khác hỏi cậu xe này ở đâu ra, cậu sẽ nói công ty khen thưởng, không muốn nhắc đến anh ta hừ!
Quản gia Buck trước khi đi dò hỏi hai lần, "Phu nhân thật sự không có chuyện gì nữa?"
Cố Giai Mính sờ cằm, vốn dĩ không có gì, bị hỏi như vậy đột nhiên cảm thấy hình như mình thật sự đã quên chuyện gì, nhưng làm sao cũng nghĩ không ra. Nhận xe quản gia Buck đưa tới rồi, Cố Giai Mính xua tay bảo đối phương về nhà trước, "Hẳn là không có, trên đường chú ý an toàn."
Lão Buck bất đắc dĩ cười cười, "Ngài có bằng lái không?"
Cố Giai Mính:!!!
Cậu không có thật!
Đi đường toàn bay không, sao phải lái xe gây ô nhiễm môi trường?
"Ngài ấy biết ngài không có bằng lái, đã sắp xếp trợ lý Giả đi huấn luyện, chạng vạng hắn có thể trở về, trước khi hắn về, ngài đừng bởi vì tò mò mà khởi động chiếc xe này." Lão Buck giơ tay đưa tới trước người Cố Giai Mính, lòng bàn tay mở ra, là một con chip làm thành chìa khóa.
Cố Giai Mính cạn lời, cối cùng Mặc Uẩn Tề nuôi cậu thành thứ gì vậy, sao cậu cứ cảm thấy mình giống một con yêu tinh phế vật. Tay nắm chặt chìa khóa, khóe miệng Cố Giai Mính hơi hơi gợi lên, đáy mắt dần dần nổi lên ý cười thỏa mãn.
Kỳ thật cảm giác này, cũng không tệ!
Ý thức được mình suy nghĩ cái gì, Cố Giai Mính đột nhiên xù lông, tức giận ngồi xổm trên mặt đất bứt cỏ, vậy mà cậu lại thấy vui sướng vì một hành động tri kỷ của nhân loại, có phải cậu thật sự hết thuốc chữa không? Làm một con yêu, cậu lại bại ở trên người nhân loại thú hai chân!
Tưởng tượng thọ mệnh ngắn ngủi đến đáng thương của nhân loại đó, tưởng tượng đến sau này không có Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính đột nhiên uể oải, trở mặt nhanh hơn cả đóng phim, ủy khuất nhấp miệng, lại bứt cỏ một hồi, sau đó đấm một quyền trên mặt đất, đứng lên tìm nơi gọi điện thoại, đấm mặt đất thành một cái hố to như vậy!
Bạch Vũ chờ hơi thở của Buck không còn nữa, lúc này mới dám lộ diện, nhìn hành động của Cố Giai Mính, thật cẩn thận hỏi Bùi Bằng: "Anh Bùi, anh Mính làm sao vậy?"
Bùi Bằng tấm tắc vài tiếng, "Nhờ người thương trong nhà, có cái miệng, nên gọi điện thoại chăng?"
Cả người Bạch Vũ cứng đờ, tưởng tượng đến đế giày hung tàn của Mặc, toàn thân chuột trăng nhỏ đều không tốt, bây giờ càng thêm bội phục Cố Giai Mính, thần tượng của cậu quả nhiên ghê gớm, cùng yêu tinh hung tàn yêu sinh ra nhãi con.
————
"Ta có lẽ không được, trái tim ta không chịu ta khống chế, ngươi cảm thấy ta còn có thể cứu chữa sao?"
"Nếu không ngươi thi pháp cho ta đi, kê thuốc?"
"Thật sự không được ngươi tính một quẻ cho ta, xem chuyện này có cách giải quyết hay không?"
"Ngươi có tính ra Mặc Uẩn Tề không phải người không?"
"Ngươi không phải bán tiên nhi sao? Ngươi không phải cái gì cũng có thể tính sao? Lần trước ngươi không ra khỏi nhà đã biết lão Vương cách vách lại tới, sao ngươi không thể tính cho ta?"
Cố Giai Mính ngồi ở trên cỏ, dựa lưng vào đại thụ, che lại di động lén lút gọi điện thoại. Kỳ thật lần này Bùi Bằng đoán sai rồi, cậu cũng không phải gọi cho Mặc Uẩn Tề, mà là gọi người bạn nhân loại tốt nhất của cậu, cha nuôi của Mặc Trạch Dương, Đổng Hân.
Ông chủ Đổng nghe cậu lải nhỉ xong, từ lời cậu nói đã biết yêu tinh nhỏ Cố Giai Mính đã động chân tình với con người Mặc Uẩn Tề rồi, tình căn đã bổ (sung) xong, có thể là chân tình.
Bây giờ tình cảm và lý trí đang xé rách nhau, nhưng nếu đã hỏi lời này, vậy chứng tỏ trước đó đã từng rối rắm, bây giờ tình cảm đã chiếm thượng phong, tới chỗ hắn dò hỏi chỉ muốn một câu ủng hộ thôi.
"Ngươi bình tĩnh một chút, nghe ta nói!" Thanh âm trong điện thoại thanh âm tựa như một dòng suối trong lành, dòng suối này tưới lên đầu Cố Giai Mính, giong điệu thong thả ung dung, nhưng lời nói ra lại không hề dịu dàng.
Cố Giai Mính nháy mắt liền bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nghe đối phương nói.
"Ta đã sớm nói với ngươi, thuận theo tự nhiên là được, mấy thứ ngươi suy xét vốn không quan trọng! Người là mẹ của con người sinh, yêu là mẹ của yêu tinh sinh, người và yêu đều là mẹ sinh thế nên con mẹ nó sao không thể yêu nhau? Theo ý ta thí cứ oanh oanh liệt liệt yêu càng càng ngày mãnh liệt hơn, ít nhất có thể để lại cho mình chút ký ức." Có lẽ là nghĩ tới mệnh cách của mình, trăm năm cô độc, số không có con trai, ai dính lên thì người đó xui xẻo, vì thế có nhà cũng không dám về, mỗi lần về nhà thấy ba mẹ hắn đều sợ liên lụy bọn họ, ông chủ Đổng mới đột nhiên bùng nổ.
Cố Giai Mính còn chưa mở miệng hỏi chuyện, đã nghe đầu bên kia điện thoại phanh một tiếng, trên thực tế tính tình của ông chú Đổng rất không tốt đang đập đồ đạc, sét đánh ầm ầm, Cố Giai Mính nhanh chóng dời điện thoại ra xa lỗ tai, từ chối chấp nhận tàn phá.
Đập nát đồ xong sau đó ông chủ Đổng giống như giảm bớt tính tình dữ tợn của hắn, thanh âm lại trở về dòng suối mát lành, giọng nói sạch sẽ bình tĩnh thả dịu dàng, "Kỳ thật sau khi hai người đi rồi, ta có tính mệnh cho hai người, liễu ám hoa minh hựu thôn(?), hiểu không?" Thanh âm này rất thích hợp tẩy não, Cố Giai Mính cảm thấy mặc kệ hắn muốn bao nhiêu tiền cậu đều nguyện ý đưa, cam tâm tình nguyện bị hắn bắt lấy.
(?): Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: trước để chỉ vẻ đẹp non xanh nước biếc, sau chỉ đến hoàn cảnh tốt đẹp xuất hiện bất ngờ.
Ánh mắt Cố tiểu yêu sáng lên: "Nói như vậy Mặc Uẩn Tề thật sự không phải người?!"
Đối diện trầm mặc vài giây, lười dây dưa đề tài này với cậu, "Chờ ngươi bận xong thì đưa tiền xem bói lại đây cho ta, đừng quên dẫn con nuôi của ta đến, ngươi tới hay không không sao cả, nó tới là được."
Sau trực tiếp ngắt điện thoại.
Cố Giai Mính trừng mắt, nhân loại thú hai chân này tuyệt đối là nhân loại keo kiệt nhất cậu từng gặp, tính tình còn lớn nữa, cằn nhằn lải nhải, nói trở mặt là trở mặt, đây mới là yêu tinh hay biên hóa đó, sự tồn tại của ông chủ Đổng chính là tẩy trắng cho yêu tinh bọn họ!
Vốn không bằng yêu tinh thành thục ổn trọng như hắn, hừ! ╭(╯^╰)╮
Ở chỗ ông chủ Đổng "Biết được" Mặc Uẩn Tề có lẽ thật sự không phải người, sợi dây buộc chặt trong lòng Cố Giai Mính tức khắc lỏng không ít, buổi tối còn chủ động gọi điện cho Mặc tổng gọi, lý do chính là: "Tôi thử tín hiệu có dùng được không."
Mặc tổng khẽ cười một tiếng, sủng nịch hỏi: "Kết quả thí nghiệm thế nào?"
Cố Giai Mính ngồi ở trên nóc xe ngẩng đầu nhìn trời, không để ý nói: "Còn dùng được." Giọng điệu làm bộ làm tịch lại không ngăn được khóe miệng khẽ nhếch lên, ý niệm người yêu không thể yêu nhau trong lòng Cố Giai Mính dần dần lỏng ra một chút, giống như là món đồ bị phong ấn cuối cùng phá vỡ một cái khe, tình cảm đè tận đáy lòng cuối cùng cũng không đè được nữa, điên cuồng trào dâng. Cảm giác này khiến Cố tiểu yêu không ý thức được tình huống của mình, bị tình cảm nắm mũi nhỏ.
Cảm giác mỗi ngày trò chuyện như vậy cũng không tồi, tâm tình cực tốt.
Quan hệ chỉ có thể dừng ở mỗi ngày gọi điện thoại thôi, không thể gần nữa! Trong lòng cậu vẫn hiểu rõ.
Vốn dĩ nhân viên đoàn phim muốn đến tham quan siêu xe của Cố Giai Mính sau khi nhìn thấy tươi cười trên mặt cậu, tất cả đều có mắt đi về, con lớn như vậy mà tình yêu vẫn cuồng nhiệt, chậc chậc ~
Ba tháng kế tiếp, đoàn phim lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngoại cảnh, cuối cùng đã quay xong hết ngoại cảnh. Từ mùa xuân quay đến cuối mùa thu, 《 Đại Dực vương triều 》 quay hơn nửa năm cuối cùng đóng máy.
Trong ba tháng này Mặc Uẩn Tề dẫn Mặc Trạch Dương tới thăm ban, số lần nhiều đến nổi một bản tay cũng đếm không hết. Hắn vẫn luôn chạy qua chạy lại như vậy, khiến người trong giới gần như đều biết đây là "Bí mật" chưa được công khai, ngại Mặc Uẩn Tề nên không có công khai tỏ vẻ gì cả, tất cả mọi người có mắt nhìn đều giả ngu.
Nhân viên công tác trong đoàn phim ban đầu trải qua khiếp sợ, sau lại kinh ngạc, đến cuối cùng đã tập mãi thành quen, mười ngày nửa tháng Mặc tổng không tới thăm ban bọn họ mới cảm thấy không quen.
Sau khi mọi người trong đoàn phim trải qua nửa năm hợp tác, đều bị ảnh đế bình dân Cố Giai Mính gom fan, đợi Cố Giai Mính trở về công bố tin tức, khiến người bên ngoài khiếp sợ thành kẻ ngốc, sau đó bọn họ liền cười lạnh: Đây không phải tin lớn, có gì mà khiếp sợ, ha hả!
Mặc Trạch Dương càng gom được vô số fan, yêu anh Mính càng yêu Tiểu Trà Bao, đây mới là Trà Diệp Bao danh xứng với thực, Cố Giai Mính cảm thấy địa vị mình khó giữ được, nếu được hoan nghênh đến mức có một hàng dài hò hét, vậy bây giờ Mặc Trạch Dương đứng thứ nhất.
Sau khi đoàn phim đóng máy, Vương đạo tìm một khách sạn ngay tại chỗ, hào phóng bao hết, nói với mọi người: "Hôm nay chúng ta không say không về, ai cũng không thể thiếu! Cố Giai Mính, cậu cũng không cho chạy! Đêm nay tôi có việc muốn nói với cậu!"
Cố Giai Mính dang định trộm đi trở về:!!!∑(°Д°ノ)ノ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT