Trần Nhược Liễu tiến lên, vẻ mặt cô nghiêm túc tìm hồi lâu, cô là người nhanh nhất tìm ra.
Cô chỉ một cái vào cái trứng nhô ra sau đó nói một câu: "Chính là cái này!"
Không lâu sau có một giám khảo đi tới lấy cái trứng gà ra.
Sau khi lấy ra thì giơ lên trước mặt mọi người, ý bảo trong tay ông ta là cái trứng gà này.
Sau đó ông ta lấy cái muỗng đập cái trứng ra. Mọi người nhìn vào ai nấy đều thán phục.
Quả thật bên trong đó là một con gà con!
Bốp bốp bốp bốp!
Mọi người xung quanh ai nấy đều vỗ tay.
Tất cả mọi người đều khen Trần Nhược Liễu thật giỏi giang, không hổ là cháu nội của Trần Biển Thước.
Sau đó...
Hai ba người tiếp theo lấy trứng gà ra, nhưng lúc đập vỡ ra thì nào lòng đỏ nào lòng trắng rơi đầy đất.
"Bị loại!"
"Bị loại!
"Loại!" Hết người này đến người khác bị đánh rớt.
Chàng trai da ngăm Bộ Bình Phàm tìm hồi lâu cũng tìm được một cái.
Lúc đập trứng gà, vẻ mặt anh ta thật là căng thẳng, trán anh ta mướt cả mồ hôi.
Cuối cùng...
Một con gà con rơi ra.
Anh ta nặng nề thở phào một hơi.
Tất cả những thanh niên tới học nghề dường như là bị đánh rớt gần hết, chỉ còn lại một hai người thật sự xuất sắc.
Từ đầu tới đuôi Lâm Trác Úy không hề nhúc nhích cái nào, chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Đến cuối cùng chỉ còn lại một mình anh ta.
Trần Nhược Liễu che miệng cười thầm, cô càng ngày càng khẳng định tên nhóc này chắc chắn có hiểu chút ít cơ bản về Trung y, trùng hợp là am hiểu về trị liệu hàn độc àm bọn họ lại không biết thôi.
Điều này giống như khi làm bài thi, có một câu hỏi mà không phải ai cũng biết nhưng chỉ có một mình anh ta làm được!
Người ta thì làm được chín mươi điểm, còn anh ta chỉ biết làm có mỗi một câu, chỉ đạt được mười điểm.
Thế mà có người còn dám nói y thuật của mình còn giỏi hơn Trần Biển Thước cơ à?
"Bạn thí sinh này có thể nhanh tay lên một chút được không? Nếu đây là một bệnh nhân chắc người ta đã chết từ đời nào rồi!"
Giám khảo Dương Mậu vừa nói xong làm cho mọi người cười vang cả lên.
Lâm Trác Úy tiến lên một bước, lướt tay qua đống bột rồi chỉ bừa: "Tôi không chọn, chắc là trứng này đi!"
Anh nói xong câu đó làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau đó...
Tất cả mọi người phá lên cười ha ha.
Anh ta đang thử vận may à?
Ôi chao, nếu như mà anh ta nói chính xác thì đúng là "mèo mù vớ phải cá rán" rồi còn gì.
Dù sao những người phía trước đều lựa chọn phải trứng gà bình thường cả rồi, còn lại cái này thì khả năng cao là trứng gà đã được ấp.
Dương Mẫu khinh thường nhìn thoáng qua anh, đi tới lấy ra cái trứng gà.
Anh ta không tin có người lại may mắn như thế!
Nếu thật sự có thể lấy ra trứng gà ấp rồi thì còn gọi gì là kiểm tra trung y nữa? Không lo đi mua vé số cũng uổng!?
Kết quả là...
Cái muỗng vừa gõ cái bộp, vỏ trứng vỡ ra.
Bên trong là cục lông xù, tất cả mọi người ai nấy trên há hốc, tròn mắt nhìn.
"Ôi đệt! Không phải vậy chứ!"
"Người anh em! Đỉnh thật đấy! Chọn đại như vậy mà cũng có thể may mắn chọn trúng."
"Tối nay cậu nên đi mua vé số đi!"
Dương Mậu cảm thấy hơi căm tức, trung tâm y học cổ truyền quốc gia mà lại chọn trúng một học sinh may mắn, đúng là mất mặt quá.
Chủ yếu là Lâm Trác Úy làm kiểm tra lý thuyết chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, đến bài thi chọn trứng gà lại lần lữa đến khi chỉ còn lại mình cậu ta nên đương nhiên tất cả mọi người ai cũng khinh thường anh.
Nhưng yêu cầu sát hạch đã nói ra rồi, bọn họ không thể làm trái được.
Cứ thế...
Lâm Trác Úy trở thành học sinh của trung tâm y học cổ truyền quốc gia.
Bên kia...
Sau khi kết thúc kiểm tra, bọn họ đi trở xuống.
Bên này, nhân viên của trung tâm y học cổ truyền quốc gia tới dọn dẹp những thứ còn lại.
Trứng gà còn nguyên được lấy ra để ăn, trứng gà ấp rồi đương nhiên không thể lấy.
Nhưng cuối cùng lúc lựa trứng gà ra thì một nhân viên bất ngờ phát hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT