Tên này dám nguyền rủa chị gái của cô ta chỉ có thể sống được ba ngày thôi sao?

Lý Cảnh Điềm không kìm nổi sự tức giận, lấy chân giẫm nát tờ một trăm nghìn đồng vừa rơi xuống.

“Cái đồ rác rưởi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này! Một trăm nghìn đồng này dù cho chó cũng không cho anh! Mau cút đi! Cút ngay lập tức!”

“Ha ha...” Lâm Trác Úy cười một cách bình thản.

Anh chắp tay một cái rồi xoay người, bất chấp trời mưa bỏ đi.

Khuôn mặt Lý Cảnh Điềm tối đi, tức giận nhìn theo bóng lưng anh.

Ngay lúc đó, một chiếc xe Buick lái đến đây.

Sau khi cửa xe mở ra, có một ông lão từ trên xe bước xuống.

Đúng lúc ông ta nhìn thấy Lâm Trác Úy, hai người nhìn thoáng qua đối phương rồi đi lướt qua nhau.

So với những lời nói lạnh lùng mà anh nhận được thì ông lão này nhận được đãi ngộ trái ngược!

Ông ta chính là người mà mọi người đều hướng đến - Trần Biển Thước!

“Bố, mẹ, bác sĩ Trần đến rồi!” Lý Cảnh Điềm lớn miệng hô. Cô ta vừa dứt lời thì một nhà mấy người đều chạy ra. Trương Luân nhanh chóng chạy ra trước, vội vàng bắt tay Trần Biển Thước, nhiệt tình chào hỏi: "Bác sĩ Trần, ông để tôi mong chờ mãi, cuối cùng thì ông cũng đã tới rồi." Anh ta không nhắc gì đến người nhà họ Lý, thể hiện ra rằng ông ta vì anh ta nên mới đến đây.

Trần Biển Thước không nói gì nhiều, ông ta khẽ gật đầu, chỉ hỏi một câu: “Bệnh nhân ở đâu?”

“Ở bên trong, ở bên trong, bác sĩ Trần, ông mau vào trong đi.”

Cả nhà bọn họ cẩn thận dẫn người vào bên trong.

Sau đó...

Trần Biển Thước bắt mạch cho Lý Vân Tịch, lại xem đồng tử, kiểm tra đầu lưỡi.

Cuối cùng ông ta chốt lại là bị cảm lạnh!

Bây giờ thú vị rồi, Lâm Trác Úy nói là hàn độc, ông ta lại nói là cảm lạnh!

Trong Trung y, có một cái gọi là khí lạnh. Khí lạnh xâm nhập khiến cơ thể bị cảm lạnh, vào ngày hè nắng to còn có thể bị bệnh sốt rét!

Lý Hữu Phú nôn nóng hỏi, bệnh này phải chữa làm sao?

Trần Biển Thước rất bình tĩnh nói sẽ chữa trị chỉ với ba ngày uống thuốc.

Ông ta kê đơn thuốc xong bảo bọn họ đi bốc thuốc.

Sau đó, ông ta còn nói mình còn muốn đi bệnh viện Trung y, có tình trạng gì khác thì hãy gọi lại cho ông ta.

Tiếp đó ông ta vội vàng chào tạm biệt.

Cả nhà họ Lý tiễn ông ta ra ngoài.

Sau đó bọn họ lấy thuốc, bảo người làm trong nhà là Tiểu Như nhanh chóng đi sắc thuốc cho Lý Vân Tịch uống.

Bận rộn đến tận nửa đêm, sau khi nhìn thấy Lý Vân Tịch uống thuốc xong khuôn mặt bắt đầu trở nên hồng hào, không còn cảm thấy lạnh nữa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Để Lý Vân Tịch ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, mọi người đi ra ngoài.

Sau đó...

Nhìn thấy Trương Luân, Trương Mẫn tiến lên, ánh mắt kia đúng là ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy ưng.

“Trương Luân, vất vả cho cháu quá! Nếu không phải cháu tìm thần y tới, Vân Tịch nhà chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi!”

Trương Luân cười đáp: “Đây là chuyện cháu nên làm thôi, chú, dì, cháu sẽ luôn bảo vệ cho Vân Tịch.”

Nghe xong lời này, Trương Mẫn cười không khép được miệng.

Bà ấy cũng họ Trương, nếu xét về quan hệ họ hàng thân thích thì cũng được tính là cô họ xa của Trương Luân.

Bà ấy đẩy Lý Hữu Phú một cái, nói: “Trước đây ông nói rằng, nếu bệnh của Vân Tịch được chữa khỏi thì sẽ gả con bé cho cháu nó. Hữu Phú, giờ Trương Luân đã làm được rồi.”

Nghe những lời này, Lý Hữu Phú hơi ngẩn người rồi bật cười ha ha nói: “Được, được, được, chờ đến khi Vân Tịch khỏe lại thì chú sẽ cho hai đứa kết hôn ngay lập tức!”

Dứt lời, Trương Luân vui mừng quá rỡ nói to: “Cô! Chú! Còn có Cảnh Điềm nữa! Sau này nhất định cháu sẽ chăm sóc tốt cho Vân Tịch!”

Trương Mẫn trừng mắt nhìn anh ta một cái, giả vờ tức giận nói: “Giờ còn gọi cô chú à?”

Trương Luân phản ứng kịp, sửa lại ngay lập tức: "Bố! Mẹ!”

“Phải rồi, vậy mới đúng!” Trương Mẫn cười vui vẻ.

Đáng tiếc…

Chưa cười được bao lâu!

“A!”

Ở trong phòng, Lý Vân Tịch kêu la một tiếng thảm thiết.

Điều này dọa cả nhà bọn họ sợ chết khiếp rồi, đã có chuyện gì xảy ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play