Vào ban đêm, Lý Vân Tịch gọi đến thoại đến hỏi Lâm Trác Úy đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà ăn tối? Đi mời mọc khách hàng cũng không cần phải mời đến nửa đêm, đêm hôm khuya khoắt như thế này chứ?
Lâm Trác Úy ăn ngay nói thật, trả lời anh về nhà thăm bố mẹ.
Lý Vân Tịch bất ngờ, trách anh sao về nhà thăm bố mẹ chồng lại không gọi cô cùng đi với?
Lâm Trác Úy cảm thấy ấm lòng, chỉ nói nhà nhỏ các thứ, sau này lúc dọn nhà xong thì sẽ dẫn cô về.
Cúp điện thoại xong, Lâm Trác Úy nhìn đồng hồ thì thấy đã mười hai giờ đêm rồi.
Anh lật người, chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng dưng...
Anh ngửi thấy mùi thuốc lá rất là gay mũi.
"Vọng, văn, vấn, thiết" rất là quan trọng trong trung y cho nên khứu giác của Lâm Trác Úy rất nhạy bén.
Anh nghi hoặc mở cửa ra rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Khi anh bước ra khỏi phòng, nhìn về gian phòng khách chật chội.
Lúc này, bố anh Lâm Sử Chung đang ngồi quay lưng lại với cửa chính, một mình hút thuốc lá hết hơi này đến hơi khác. Thỉnh thoảng ông ấy còn thở than, bóng lưng kia trông rất là thê lương.
Ông ấy rất ít khi hút thuốc vì mẹ anh Tiếu Cúc không thích mùi thuốc lá.
Cho nên ông ra khỏi phòng hút thuốc, lại sợ người trong nhà ngửi được nên mở thêm cửa thông gió.
Lâm Trác Úy biết bố anh có tâm sự nên anh yên lặng đi tới ngồi bên cạnh Lâm Sử Chung, cười cười:
"Bố à! Đêm hôm khuya khoắt rồi mà bố còn chưa ngủ được à?"
Lâm Sử Chung liếc nhìn cậu con trai bên cạnh, cười cười, trả lời: "Đúng vậy! Bố già rồi nên giấc ngủ không sâu."
Lâm Sử Chung gật đầu lia lịa nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt.
"Bố đang suy nghĩ gì thế? Bố có gì phiền lòng ạ?"
"Bố ấy hả, bố đang nhớ đến ông cố của con, cũng chính là ông nội của bố."
"Chuyện này...?"
"Con biết trước kia nhà họ Lâm làm nghề gì không?" Lâm Sử Chung hỏi lại anh.
"Chẳng phải trước đây bố đã nói với con, ông cố con tức ông nội bố vốn dĩ là làm nông sao? Chân lấm tay bùn!”
"Đúng thế! Bố còn nhớ ông nội bố kể quê cũ của chúng ta không may! Đầu tiên là giặc ngoại xâm vào thôn, sau lại bị nạn ôn dịch. Trong thôn có rất nhiều người phải chết đi. Ông nhìn từng người từng người hàng xóm láng giềng nằm xuống nhưng ông lại bất lực. Cuối cùng trong làng, chỉ còn lại duy nhất ông con là người còn sống." Lâm Sử Chung than thở nói.
Lâm Trác Úy gật đầu: "Con biết! Sau đó ông cố lại bắt đầu học Trung y, ông muốn cứu được nhiều người hơn, không muốn cái bi kịch này tiếp tục tái diễn."
"Con ơi, con có biết một người "chân lấm tay bùn" ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết thì khi học Trung y có biết bao nhiêu khó khăn không?"
"Bố..."
Lâm Trác Úy đã hiểu ra vì sao hôm nay bố anh lại khó chịu như vậy.
Ông cố khó khăn mới đi tới được con đường này.
Ông nội của Lâm Trác Úy cũng học Trung y, cha của Lâm Trác Úy cũng theo Trung y, nhưng đến đời anh lại chạy đi kinh doanh bất động sản.
Đây không phải là chặt đứt hương khói thì là gì?
"Trác Úy! Bố là bố của con, chỉ cần con sống tốt là được. Những lời này bố không nên nói!"
"Bố, con không hề từ bỏ Trung y, cho dù con đi bán nhà nhưng con vẫn luôn nghiên cứu."
Lâm Trác Úy bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh không thể làm gì khác hơn là cho bố anh uống trước một viên thuốc an thần, rồi nói gì thì nói sau.
Lâm Sử Chung mỉm cười gật đầu, cuối cùng ông mở miệng nói: "Bố nói cho con tin tức tốt này! Trung y sắp được chuẩn hóa rồi, sắp được phát triển tinh hoa của dân tộc rồi. Trung tâm y học cổ truyền quốc gia của thành phố Lâm Giang sắp được mở rồi, đang công khai tuyển sinh."
"Cái này..." Trung tâm y học cổ truyền quốc gia.
Lâm Trác Úy há hốc cả mồm, sau đó nói: "Con không cần phải đi học!"
"Không phải, con nghe bố nói xong cái đã."
Lâm Sử Chung thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Học tập ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia tròn ba năm, dựa trên nguyên tắc truyền thừa, vượt qua được bài sát hạch sẽ được chứng nhận bác sĩ. Qua năm năm tiếp nữa con có thể nhận được chứng chỉ hành nghề Trung y."
Nói xong ông đứng dậy, vỗ vỗ vào bả vai của Lâm Trác Úy.
"Con tự cân nhắc xem là có nên đi hay không nhé!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT