Lý Vân Tịch trừng mắt, ôm lấy cánh tay của Lâm Trác Úy rồi quát lên: “Anh muốn làm cái gì?”
Trương Dương sững người.
Anh ta đã quên mất, Lâm Trác Úy bây giờ không còn là tên bán hàng rong lúc trước có thể để cho anh ta mặc sức nhào nặn nữa.
Vợ của người ta là Lý Vân Tịch! Là con rể của nhà họ Lý!
Trương Phú nhìn thấy sắc mặt giận dữ của ông chủ nhà Lý Hữu Phú thì nhảy dựng lên, rồi gõ vào đầu của anh ta.
“Cái thằng vớ vẩn này, con muốn làm cái gì? Ngồi xuống ăn cơm, con to gan lắm rồi đấy!”
Trương Dương tức giận nhưng không dám nói, trừng mắt nhìn Lâm Trác Úy, nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Trác Úy tức chết người ta không đền mạng, cầm đôi đũa lên rồi gấp một miếng thịt dê cho vào miệng, dùng vẻ mặt bình thản nhìn anh ra.
Đầy tính khiêu khích!
Có gan thì anh cứ ra tay, nhưng có hậu quả gì thì xin hãy tự gánh lấy.
Lý Tình kéo lấy Trương Dương, ra hiệu cho anh ta đừng làm loạn, nếu không thì thực sự sẽ gặp rắc rối. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Trương Dương nặng nề thở ra một hơi rồi lại ngồi xuống, cười vui vẻ: “Tôi đi lấy cơm!”
Nói xong, anh ta lạnh lùng hừm một tiếng rồi chán nản bỏ đi lấy cơm.
Lâm Trác Úy liếc nhìn Lý Vân Tịch, vẻ mặt cảm động.
Trong thời khắc quan trọng… Bà xã vẫn khá bảo vệ anh.
Với thân phận là bạn gái cũ, Lý Tình nhìn Lâm Trác Úy, rồi lại nhìn Lý Vân Tịch, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cô ấy thế nào cũng không ngờ được, Lâm Trác Úy trước kia còn giống như con chó giữ nhà, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh cô ấy. Bây giờ lại có thể cá chép hoá rồng, hóa thành con rể của nhà họ Lý?
Chén cơm này thực sự rất ngon miệng mà!
Haiz!
Cái này chính là không so sánh sẽ không đau lòng mà!
Lại nhìn sang Lý Vân Tịch, cô ấy cảm thấy vô cùng tự ti.
Trong suốt cả quá trình, chỉ có mình Lý Cảnh Điềm đã luôn đảo mắt qua lại, cô ta liên tục nhìn lấy Lâm Trác Úy rồi lại nhìn lấy Lý Tình.
Khẽ gật đầu, biểu cảm như thể đã bừng tỉnh ngộ ra.
E rằng… Mối quan hệ của họ rất không đơn giản, bên trong chắc có trò mèo gì đấy.
“Ha ha ha… Ông chủ Lý, nghe nói gần đầy Quan Sơn Hồ của ông rất tốt đấy. Nhà đã được mở bán chưa?”
Trương Phú thực sự có chút xấu hổ vì chút việc xen ngang vừa rồi nên chủ động tìm đề tài để nói.
“Mở bán rồi đấy! Ông Trương, có hứng thú mua hai căn nhà không?”
Lý Hữu Phú là một doanh nhân, sẽ không bao giờ từ bỏ tất cả cơ hội có thể kinh doanh.
Trương Phú ha hả cười lớn: “Nhà cửa thì thôi đi! Tôi đấy, chỉ muốn làm thêm vài cửa hàng mặt tiền để tiếp tục hợp tác mở siêu thị với anh đấy.”
“Chuyện này cũng không tệ…”
Khi hai người nói chuyện thì toàn bộ đều là nói về chuyện kinh doanh.
Từ đầu đến cuối, Trương Dương cũng không quay trở lại, chỉ là giữa chừng gọi điện nói rằng anh ta gặp được vài người bạn cũ, không muốn ăn cơm nữa nên đã qua đó trước.
Trương Phú cũng biết đứa con trai này tính tình nóng nảy, nếu tiếp tục ở lại đây thì bữa cơm này cũng sẽ ăn không yên, cho nên cũng không nói gì nhiều và liền đồng ý.
Một bữa cơm thế là đã ăn xong rồi mạnh ai nấy đi về nhà.
Trên đường về nhà, Lý Cảnh Điềm không khỏi nói rằng: “Lâm Trác Úy, ha ha ha… anh và cái người tên Trương Dương này rốt cuộc có thù hận gì chứ? Tôi thấy anh ta hình như nhìn anh rất không vừa mắt đấy.”
“Chuyện này…”
Lâm Trác Úy không ngờ cô ta sẽ hỏi như vậy, liếc nhìn Lý Vân Tịch một cái rồi anh đành cười và nói:
“Không có! Chúng tôi trước đây đã xảy ra một mẫu thuẫn, anh ta nói rằng tôi bán thuốc giả. Ha ha ha…”
Anh đương nhiên sẽ không nói sự thật, nếu không thì không biết Lý Vân Tịch sẽ nghĩ anh như thế nào.
Không ngờ rằng, Lý Cảnh Điềm lại chế nhạo và trực tiếp giễu cợt nói: “E rằng không đơn giản như thế nhỉ? Sao tôi thấy cô vợ của Trương Dương cứ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ sao sao ấy nhỉ?”
“…”
Sau khi dứt lời thì mọi người đều liếc nhìn Lâm Trác Úy.
Ai mà ngờ được anh lại mèo khen mèo dài đuôi, tỉnh bơ nói một câu: “Chà, ai bảo tôi lại trông đẹp trai thế chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT