Gia đình của Lý Vân Tịch, ai nấy đều mặt đỏ tía tai và không tìm được lời để đáp lời.

Đặc biệt là Lý Cảnh Điềm và Trương Mẫn, họ là người xấu hổ nhất.

Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Lý Vân Tịch bước ra nói chuyện và giúp mọi người giải vây.

Suy cho cùng thì một bên là chồng của mình, một bên là người nhà của mình. Phải duy trì mối quan hệ giữa hai bên, để mọi người đều hoà thuận, đúng không?

“Được rồi! Được rồi! Lâm Trác Úy đã lập công lớn, đã bán ra ba căn nhà trong ngày hôm nay, hay là cả nhà đi ra ngoài ăn một bữa để ăn mừng nhé?”

Lời đề nghị này của cô đã có được Lý Hữu Phú hùa theo.

Lý Cảnh Điềm và Trương Mẫn vừa rồi có hơi mất mặt nên bây giờ chỉ có thể cười trừ phụ họa theo.

Trong chốc lát thì mọi người đã cùng nhau đến một nhà hàng, gọi một nồi lẩu rồi cùng nhau ngồi ăn.

Cũng thật trùng hợp…

Khi họ ngồi xuống chưa được bao lâu thì có ba người đến ngồi xuống ở bàn bên cạnh và cũng là ngồi ở bên đó.

Hai bên gia đình trợn to mắt nhìn nhau, còn Lâm Trác Úy thì lúng túng hơn bao giờ hết. Bởi vì…

Đây là gia đình người yêu cũ của anh.

Lúc này, Trương Phú, bố của Trương Dương dẫn theo con trai và con dâu cũng đến nhà hàng này để ăn cơm.

Kẻ thù gặp nhau thì đương nhiên sẽ vô cùng tức giận.

May mắn thay, Trương Phú và Lý Hữu Phú, một người là chủ nhà còn một người là khách thuê nhà, mối quan hệ giữa họ cũng khá tốt.

Khi hai người gặp nhau thì đương nhiên sẽ hỏi han một lúc.

“Ôi, là ông Lý à! Ha ha… Trùng hợp thật nhỉ? Không ngờ cũng có thể gặp nhau ở đây?” Trương Phú là một người đàn ông vừa thấp vừa mập, đúng ở đấy giống như một củ khoai lang sống vậy.

Nhất là cái mũi đỏ, đỏ au, dáng vẻ đó thực sự rất buồn cười.

Lý Hữu Phú đứng dậy và đi tới bắt tay với ông ta: “Ông Trương, chúng ta đúng là có duyên mà, đến đây cũng có thể gặp được nhau.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chính xác là vậy đấy! Ha ha… Nếu đều đã là người quen thì hay là chúng ta ghép lại thành một bàn đi, thế nào? Tôi mời anh bữa ăn này.”

“Chuyện này… Chuyện này sao mà được?”

Sau khi Trương Phú nói xong thì Lý Hữu Phú vẫn còn có chút ngại ngùng.

Nhưng Trương Mẫn vốn ham lợi thì lập tức đứng dậy rồi cười ha hả nói: “Phải đấy, phải đấy! Chúng ta cũng là bạn bè cả mà, gặp nhau ở đây chính là có duyên.”

Tất nhiên rồi, không ai trong gia đình bọn họ nhìn thấy được Lâm Trác Úy có chút lúng túng.

Có ma mới biết được giữa anh và Lý Tình đã xảy ra chuyện gì với nhau.

Trương Dương với vẻ mặt khinh bỉ chê cười, hoàn toàn không quan tâm và thản nhiên ngồi xuống. Anh ta còn nhìn Lâm Trác Úy đầy ẩn ý rồi lại nhìn sang Lý Tình.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Lý Hữu Phú và Trương Phú trò chuyện với nhau, đương nhiên là nói về chuyện công việc rồi.

Lúc này Trương Dương nhìn về phía Lâm Trác Úy, rồi liếc nhìn Lý Vân Tịch, cho đến bây giờ anh ta vẫn còn chút canh cánh trong lòng.

Một người đẹp xinh đẹp đến thế, tại sao lại gả cho một kẻ kém cỏi như vậy?

Đúng là muốn nghĩ váng đầu cũng không thể hiểu được!

“Ha ha… Anh Lâm Trác Úy, gần đây như thế nào rồi?” Trương Dương nâng ly rượu trong tay lên và tìm kiếm đề tài để nói.

Lâm Trác Úy sững sốt, không ngờ anh ta sẽ hỏi như vậy bèn thuận miệng đáp lại một câu: “À! Vẫn ổn đấy, ăn ngon, ngủ ngon…”

“Ha ha ha… thật sao? Không ra bán hàng rong nữa sao?”

Cái gã Trương Dương này đúng là quá xấu bụng, cố tình dùng cách này để làm bẽ mặt Lâm Trác Úy.

Ý chính là nói anh là một người bán hàng rong!

Lý Vân Tịch cau mày, thực sự có chút khó chịu.

Tên Trương Dương này sao vậy?

Vừa mới đến thì đã giẫm vào cái chân đau của người ta, cô vẫn còn ở đây đấy, mà lại chê bai chồng của cô như vậy?

Lý Hữu Phú cũng không vui, cho dù có nói như thế nào thì Lâm Trác Úy cũng là con rể của ông ta, cái tên này rốt cuộc là có ý gì?

Trương Phú ở bên cạnh rất xấu hổ, bèn đá chân con trai của mình ở dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh ta đừng nói năng lung tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play