Hôm qua còn khoác lác rằng chắc chắn sẽ bán được nhà mà hôm nay đã trực tiếp bỏ việc rồi.
Haiz! Chỉ giỏi khoa môi múa mép chứ chẳng làm được điều gì có ích cả.
Lý Vân Tịch cười khổ và lắc đầu, trong lòng có chút phiền muộn, mình lúc đó có phải đã chọn nhầm người rồi hay không?
...
Vậy Lâm Trác Úy đang ở đâu?
Tại bàn mạt chược ngay bây giờ!
Anh không phải đang đánh bài mà là đang làm phiền người mẹ nuôi bà cụ Từ, kéo lấy tay của bà ấy và nói:
“Mẹ nuôi à! Mẹ hãy làm việc tốt giúp đỡ con đi mà! Đi mà, giúp đỡ con đi!”
Bà cụ Từ đánh con nhị văn ra ngoài rồi trợn trắng mắt: “Trác Úy à! Đâu cần phải phiền phức đến thế? Chẳng phải chỉ là một căn nhà thôi sao! Lát nữa kêu anh Bảo của con mua giúp con mười căn.”
“Như vậy thì làm sao được chứ ạ? Mẹ nuôi à! Con nhất định phải dựa vào khả năng của chính mình. Nếu anh Bảo mua cho con thì không phải con vừa là kẻ ăn bám vợ mà lại ăn bám luôn anh cả sao ạ.”
“Chuyện này...”
Bà cụ Từ bất lực, nhìn lấy những người bạn trên bàn mạt chược và hỏi rằng: “Các chị em già, mọi người cũng nghe thấy rồi, sao sao? Giới thiệu một người đi nào.” Bạn của người giàu thì đương nhiên cũng là người giàu!
Những bà cô già này đưa mắt nhìn nhau rồi ngay lập tức bắt đầu thu thập ý kiến.
“À, cô con gái của nhà buôn gạo Hồ Hải Nhai là một cô béo. Cô ấy muốn giảm cân nhưng lại không thể chịu khổ được. Chị Từ, nếu đứa con trai nuôi của chị có thể giúp giảm cân thì nói không chừng có thể đi thử đấy.”
Một bà cô già với mái tóc uốn xoăn đã lên tiếng.
Lâm Trác Úy vui mừng khôn xiết: “Có thể! Có thể! Châm cứu để giảm cân là tốt nhất đấy.”
“Vậy được! Để mẹ giúp con liên hệ với Hồ Hải Nhai.” Mẹ nuôi nói làm là làm, bà ấy liền lấy điện thoại ra gọi điện.
Nhưng Lâm Trác Úy liền vội vàng kêu dừng lại, châm cứu giảm cân không phải là giả! Nhưng mấu chốt là hiệu quả chậm, anh nhất định phải bán ra được một căn nhà trong ngày hôm nay.
“Hay là tìm Trương Minh của cửa hàng 4S, vợ của ông ta bị bệnh Gout, tình nghĩa vợ chồng sâu nặng lắm đấy!”
“Với cả Chu Phú Quý, ông chủ cơ sở vật liệu xây dựng, bố của anh ta ho mãi mà chữa trị nhiều năm cũng không khỏi!”
Sau khi nghe xong những lời này thì Lâm Trác Úy lập tức quyết định: “Vậy thì Chu Phú Quý vậy! Mẹ nuôi, mẹ giúp con giới thiệu với ạ.”
“Được! Không thành vấn đề.”
Bà cụ Từ vô cùng chiều chuộng đứa con trai nuôi này, chủ yếu là vì anh biết nịnh nọt. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, anh đã luôn xoa bóp chữa bệnh cho bà ấy, khiến cho bà Từ rất thích đứa con trai này.
Không nói thêm gì nữa liền liên hệ thẳng với Chu Phú Quý!
Ngay khi nghe thấy là bác sĩ do mẹ của Từ Xuân Bảo giới thiệu thì Chu Phú Quý không nói thêm gì nữa, liền cho Lâm Trác Úy thử xem.
Thế còn tiền chữa bệnh tính như thế nào?
Lâm Trác Úy nói rất dứt khoát, mua một căn nhà ở chỗ tôi là được rồi!
Chu Phú Quý choáng váng, còn có kiểu yêu cầu tiền chữa bệnh như thế sao?
Điều này thì đơn giản!
Bố của anh ta đã chữa trị ở bên ngoài mãi cũng không khỏi, trong những năm nay tới lui cũng đã tốn hàng trăm nghìn nhân dân tệ.
Nếu Lâm Trác Úy có thể trị khỏi thì một căn nhà có là gì chứ?
Mua căn nhà về cũng là của mình, tương đương với khoản tiền hàng chục nghìn nhân dân tệ để thuê Lâm Trác Úy mà thôi.
Anh ta tỏ ý không thành vấn đề!
Lâm Trác Úy không nói thêm gì nữa liền chạy đến gặp Chu Phú Quý, cuộc gặp gỡ này khiến cho chủ cơ sở vật liệu xây dựng lớn này phải ngẩn người.
“Ơ, anh không phải là con rể nhà họ Lý sao? Sao vậy? Phải tự mình ra ngoài nhận việc làm sao?”
Câu nói này khiến cho Lâm Trác Úy dở khóc dở cười, không còn cách nào khác mà! Ai bảo mình là con rể ở nhờ chứ, anh cũng phải sinh sống mà.
Không nói năng gì nữa, anh liền bắt đầu!
Kết quả, anh đã giúp bố của Chu Phú Quý kiểm tra một loạt. Lúc còn trẻ, ông ta là một công nhân xây dựng, trường kỳ làm việc trong công trường. Hơn nữa, ông ta còn thích hút thuốc lá, nên trong phổi có rất nhiều cặn bẩn.
Điều này cũng dễ xử lý!
Lâm Trác Úy châm cứu cho ông ta rồi kê thêm ít thuốc.
Loại thuốc này sau khi nấu xong thì không phải để uống mà là để hít!
Khi hít khói thuốc này, phải khiến ông cụ dù thế nào nữa cũng phải cố nhẫn nại.
Bên Lâm Trác Úy tăng sức ép, không ngừng phun thứ gì đó vào trong lỗ mũi của ông ta...
Khiến cho ông cụ khó chịu đến mức nước mắt giàn giụa, cuối cùng thực sự không thể chịu đựng được nữa. Ông ta liền đẩy Lâm Trác Úy ra, liên tục ho lên dữ dội và oẹ một tiếng, ngay lập tức nôn ra tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT