Những lời này khiến cô gái tóc dài và cô gái béo tức giận đến mức đau cả gan!

Trên đời này thực sự không có ai ăn bám phụ nữ mà lại nói một cách quang minh chính đại như vậy.

Họ cũng không dám nói gì mà?

Đây là chuyện gia đình của nhà họ Lý có được không hả?

Họ chỉ có thể than phiền, rốt cuộc cô cả Lý Vân Tịch sao lại nghĩ quẫn đến như vậy?

Muốn có vóc dáng thì có vóc dáng, muốn có nhan sắc thì có nhan sắc, muốn có gia thế thì có gia thế, nhưng tại sao lại tuyển một gã trơ trẽn mặt dày như vậy làm con rể chứ?

Sau mấy ngày kế tiếp, hoặc là bởi vì sự lười biếng của Lâm Trác Úy, hoặc là bởi vì sự ngưỡng mộ ghen tỵ những người khác.

Dù sao thì...

Có rất nhiều đơn khiếu nại được đặt trên bàn làm việc của chủ tịch Lý Hữu Phú.

Ông ta vô cùng tức giận, nhanh chóng gọi cho con gái Lý Vân Tịch đến phòng làm việc của mình, chỉ vào bàn với một đống thư khiếu nại dày cộm ở trên bàn. Ông ta không ngừng than vãn: “Con xem đi... Con xem kỹ một chút! Lâm Trác Úy muốn làm cho tập đoàn Thịnh Thế sụp đổ thì mới cam tâm sao? Đây là con rể cái gì chứ? Kiếp trước bố mắc nợ cậu ta hay sao?”

Lý Vân Tịch với vẻ mặt hoài nghi, sau khi cô đi tới cầm lấy đơn khiếu nại xem một chút thì chân mày liền nhíu chặt lại. Cuối cùng, cô thở dài một tiếng:

“Bố, bố cũng quá phóng đại rồi, một nhà kho mà có thể làm cho tập đoàn Thịnh Thế sụp đổ sao?”

“Ơ kìa, con gái ngoan của bố! Bây giờ công ty có rất nhiều người lên tiếng không hài lòng, người ta nói rằng chúng ta dùng chủ nghĩa thân hữu, làm vậy là lừa gạt mọi người. Như thế này rất dễ mất lòng người khác đấy!” Lý Hữu Phú thật sự đau đầu với “người con rể ăn bám” này.

Lý Vân Tịch cũng đau đầu, cô nhíu mày bất lực nói: “Hay là vậy đi! Bố cứ chuyển anh ấy ra ngoài làm việc, như vậy mắt không thấy thì tâm không phiền nữa.”

“Chuyển đi?”

“Vâng! Để anh ấy đi chạy nghiệp vụ đi.”

“Được! Đây chính là con nói nha.”

Lý Hữu Phú không phản đối, ông ta lập tức nhấn điện thoại trên bàn và gọi cho trưởng phòng nhân sự.

Việc đầu tiên là sắp xếp cho Lâm Trác Úy nhanh chóng đi ra ngoài chạy nghiệp vụ.

Trưởng phòng nhân sự cũng chính là cái người mập mạp hôm đó.

Sau khi nghe thấy sự sắp xếp này, ông ta dường như cảm nhận được điều gì đó.

Thì ra ở nhà họ Lý, người con rể này cũng không được thích sao?

Chạy nghiệp vụ là ý gì?

Trời nắng nóng như vậy phải đi ra ngoài phát tờ rơi, lôi kéo khách hàng đến xem nhà. Mỗi ngày còn đặt chỉ tiêu là phải dẫn bao nhiêu người đến, nếu không thì phải trừ tiền lương.

Sau khi người mập mạp nghe ông chủ nói rằng không cần quan tâm đến thân phận của anh, muốn làm thế nào thì làm thế nấy, cứ đối xử với anh như bình đẳng như lẽ thường.

Ông ta lập tức hiểu ngay, bây giờ ông ta cũng không cần phải bị kẹp đuôi mà e dè khiêm tốn nữa.

Không nói thêm lời nào nữa...

Lâm Trác Úy được chuyển đến bộ phận kinh doanh.

Vì đã được ra lệnh hết lần này đến lần khác nên người hiểu rõ tình hình cũng không được phép nói ra thân phận của Lâm Trác Úy.

Kết quả...

Lâm Trác Úy cũng như những nhân viên bình thường, mỗi ngày anh đều phải dãi nắng dầm mưa.

Không những thế, bởi vì lời dặn dò của người mập mạp mà thậm chí trưởng phòng kinh doanh đó còn yêu cầu ác hơn.

Lâm Trác Úy rất bất lực, mỗi ngày anh cứ như một kẻ ngốc, đứng dưới ánh nắng mặt trời cầm tờ rơi, kêu lên một cách yếu ớt: “Này... đây là căn nhà mới của Quan Sơn Hồ! Chỉ cần tiền cọc ba mươi vạn thì có thể nhận được một căn nhà trong công viên Thấp Địa.”

Kết quả...

Từ sáng đến tối đi qua đi lại, tổng cộng anh chỉ phát được mười tờ rơi.

Phần lớn họ đều không thích nóng nực và đều tìm một vật gì đó để quạt cho mát thôi.

Lâm Trác Úy rất khó chịu, công việc này thực sự không phù hợp với mình.

Anh cả Từ Xuân Bảo đang ở đâu, anh phải xin giấy phép kinh doanh và cần có thời gian để làm trang bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play