Anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ốm yếu giống như “em gái Lâm” đang ngồi trên xe lăn, trên người quấn một chiếc chăn bông thật dày.
Tuy cô ta chỉ để lộ một phần gương mặt ra bên ngoài nhưng vẫn thể hiện được vẻ đẹp sắc nước hương trời khiến cho Lâm Trác Úy rung động.
Đây…
Đây là vợ của mình sao?
Quả nhiên lão A rất biết chọn mà.
Kết quả, cô ta phát hiện Lâm Trác Úy cứ luôn nhìn vào chị gái mình, cái bộ dạng xấu xa kia thật sự rất đáng giận.
Lý Cảnh Điềm trừng mắt, nói một câu: “Nhìn đủ chưa, cuối cùng là anh có chữa được không?”
“Việc này… Khụ… Khụ… Để tôi thử một chút xem sao.” Lâm Trác Úy ho khan vài tiếng.
Bác sĩ nào cũng như vậy, không thể nói ra một câu chắc chắn được.
Nếu như chữa trị không tốt hoặc không chữa được bệnh thì lỗi lầm sẽ rất lớn.
“Vậy anh còn ngẩn người ra làm gì? Mau xem bệnh đi!”
Lý Cảnh Điềm quát lớn. Lâm Trác Úy gật đầu, cười một cách đau khổ rồi đi qua.
“Cô gái xinh đẹp, tôi có thể bắt mạch không?”
Sau khi anh ta nói lời này, cô con gái đầu nhà họ Lý gật đầu đồng ý rồi nâng cánh tay đang run rẩy lên.
Tay của cô ta rất đẹp, vừa trắng vừa mịn màng, đặc biệt là năm ngón tay trắng muốt giống như năm cây hành lá trắng.
Lâm Trác Úy bắt mạch cho cô ta, sờ một chút, nhíu mày.
Lý Cảnh Điềm thấy vậy, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi một câu: “Thế nào rồi? Bệnh của chị tôi nghiêm trọng lắm sao?”
Lâm Trác Úy gật đầu.
Điều này làm cho tâm trạng nhà họ Lý chìm xuống đáy vực.
Nhưng ngay sau đó…
“Da tay hơi rạn nứt, cần bôi kem dưỡng da.”
Lời nói này của Lâm Trác Úy suýt nữa làm cho mọi người trong nhà nôn ra máu.
Tên nhóc này có biết chữa bệnh không vậy?
Không nghiêm túc gì hết!
Cô gái xinh đẹp ngồi trên xe lăn, khuôn mặt đỏ bừng, rút tay vào trong chăn tiếp tục run rẩy.
“Tôi hỏi là anh đã xem xong chưa, cuối cùng thì chị ấy bị bệnh gì?”
“Hàn độc!”
“Có chữa được không?”
“Việc này nói tốt thì chữa được, nói không tốt là rất khó chữa.”
Nửa câu đầu khiến cả nhà bọn họ vui mừng, nửa câu sau thì làm cho bọn họ buồn rầu.
Truyện Kiếm Hiệp“Lâm thần y, căn bệnh hàn độc này là như thế nào?” Lý Hữu Phú hỏi rõ ràng.
“Tôi rất khó để giải thích cho mọi người.”
Lâm Trác Úy nhìn bọn họ, nói một chút: “Để tôi lấy một ví dụ đơn giản đi! Mùa hè thường rất nóng, khi mọi người tắm nước lạnh thì lâu dần sẽ mắc các bệnh phong thấp hoặc bị cảm lạnh đúng không?”
“Cái này…” Lý Hữu Phú gật đầu.
“Tình trạng bây giờ rất nghiêm trọng! Đây là một loại hàn độc, xâm chiếm cơ thể, xâm nhập vào xương. Nếu lời tôi nói không sai, đã một thời gian dài cô ấy không đứng lên được, vào mỗi khi thời tiết trở trời, cả người sẽ rét run đúng không?”
Sau khi Lâm Trác Úy nói xong những lời này, cả nhà lại gật đầu lần nữa.
Xem ra tên nhóc này tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng có chút năng lực đấy!
Lý Cảnh Điềm vung tay áo, cô ta ghét nhất là phải nghe những lý thuyết sáo rỗng trong sách.
“Tôi không cần quá trình, tôi chỉ cần kết quả! Lâm Trác Úy, bệnh của chị gái tôi có chữa được không?”
“Có thể chữa trị.”
Lâm Trác Úy khẳng định nhưng lại nói thêm một câu: “Nhưng điều kiện đầu tiên khá rắc rối!”
Nghe những lời này, Lý Hữu Phú hơi giật mình một chút, sau đó nói: “Vị thuốc rất khó tìm sao? Lâm thần y, cậu cứ yên tâm! Tuy nhà họ Lý chúng tôi không quá giàu có sung túc nhưng vẫn có một chút tiền bạc và quan hệ, cậu cứ việc kê đơn thuốc đi!”
“Ông Lý, ông hiểu lầm rồi!”
Lâm Trác Úy nói đến đây, nhìn con gái đầu nhà họ Lý, cười nói: “Bệnh của cô ấy… Nên nói thế nào nhỉ? Việc này… Cô ấy phải kết hôn với tôi thì tôi mới có thể chữa bệnh cho cô ấy.”
Giọng nói của anh không lớn nhưng đối với người nhà họ Lý mà nói thì đó là một quả bom nặng nề giáng xuống.