Lúc đó, khi Lâm Trác Úy nghe xong lời này thì lập tức nghẹn họng.
Anh ngượng ngùng mỉm cười rồi đáp lời: "Mẹ nuôi! Con vẫn chưa có suy nghĩ này đâu."
"Như vậy sao dược? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. Con đã không còn nhỏ nữa, nên tìm một cô vợ rồi đấy! Có nhìn trúng con gái nhà ai không? Mẹ giúp con nói một tiếng?"
"Chuyện này..."
Lâm Trác Úy thật sự rất ngại nói ra.
"Sao vậy? Mẹ nuôi là người từng trải! Ha ha... Vừa nhìn liền biết được con đã thích ai đó rồi! Con gái nhà ai vậy?"
"Mẹ nuôi! Được rồi, chuyện này mẹ đừng bận tâm nữa, mẹ cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi!"
Lâm Trác Úy đỡ bà cụ Từ tới ngồi lên giường bệnh: "Ngày mai con lại đến thăm mẹ!"
"Được rồi, được rồi! Dù sao thì con và anh con cũng đều giống nhau, chê bà già ta đây càm ràm phiền phức." Sau khi bà cụ Từ nằm xuống vẫn oán trách một câu.
"Đâu có! Mẹ cũng là vì tốt cho chúng con thôi. Đúng rồi! Ngày mai con sẽ chuẩn bị cho mẹ một nồi canh bổ dưỡng, sau khi uống xong đảm bảo sắc mặt mẹ sẽ càng thêm hồng hào, trẻ ra thêm mấy chục tuổi. Đến lúc đó người ta còn nói mẹ nuôi là chị gái con đấy!"
"Ha ha... Thằng nhóc thối tha, con quả thật là biết ăn nói mà!" Lâm Trác Úy đi ra khỏi cổng bệnh viện, đang chuẩn bị quay về nhà. Lúc đi tới vị trí cách cổng khoảng hơn trăm mét, một chiếc Porsche 911 dừng lại ở đó.
Hai tay Lý Cảnh Điềm bắt chéo trước ngực, gương mặt lạnh như băng nhìn Lâm Trác Úy, dáng vẻ đó hệt như có ai thiếu nợ cô ta mấy trăm vạn vậy.
Nhưng không ngờ rằng, Lâm Trác Úy lại làm như không nhìn thấy gì, thẳng thừng bước qua người cô ta.
Lý Cảnh Điềm sững sờ, cô ta tức giận hét lên: "Này! Chẳng lẽ anh không nhìn thấy tôi đang ở đây à?"
"Có liên quan gì tới tôi?"
Lâm Trác Úy không mặn không nhạt hỏi một câu.
"Anh..."
Lý Cảnh Điềm tức giận đến mức giậm chân, bước nhanh về phía Lâm Trác Úy: "Anh thật sự mặc kệ sự sống chết của chị gái tôi hả? Chị ấy thật sự coi anh là bạn bè đấy."
"Ha ha ha..." Lâm Trác Úy lạnh lùng cười, căn bản khinh thường không thèm đáp lại.
Anh xoay người sang chỗ khác, cứ bước về phía trước như cũ.
Lý Cảnh Điềm thật sự nhức đầu!
Thằng cha này quả thật là đồ súc vật mà.
Vừa tham tiền lại vừa cứng đầu, cho anh ta tiền thì anh ta không lấy, uy hiếp anh ta thì uy hiếp chẳng được.
Không còn cách nào, cô ta giậm chân: "Anh thắng rồi! Chị gái tôi sẽ kết hôn với anh."
Lâm Trác Úy lập tức dừng lại nơi đó.
Lý Cảnh Điềm hận đến ngứa răng, cô ta thật muốn một cước đá chết tên thối tha thích bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này.
"Cô đang nói cái gì?" Lâm Trác Úy thản nhiên hỏi.
"Tôi nói! Mục đích của anh đã đạt được rồi. Gia đình tôi đã bàn bạc với nhau, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho chị gái tôi, chị ấy lập tức sẽ gả cho anh." Hôm nay Lý Cảnh Điềm đến đây là có mục đích.
Lâm Trác Úy đứng ở bên đó vô cùng khinh thường: "Ha ha..."
"Anh cười là có ý gì?"
Lý Cảnh Điềm chất vấn.
"Thật xin lỗi, lời của cả một nhà tiên nhân các cô nói ra, ngay cả một dấu chấm câu tôi cũng sẽ không tin!"
"Anh có là người không hả? Lấy tính mạng người khác ra để uy hiếp, khăng khăng muốn người ta gả cho anh?"
"Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi!"
"Anh có ý gì?"
"Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cảm kích không tương đương với việc lấy thân báo đáp. Tôi cũng đã ngộ ra rồi! Cho nên... Xin nhà họ Lý các cô đừng tiếp tục đến quấy rầy tôi nữa!"
Sau khi nói xong lời này, Lâm Trác Úy thẳng bước rời đi không hề quay đầu lại.
Lý Cảnh Điềm ngây ngốc đứng sững tại chỗ, cả một hồi lâu cũng không cảm nhận được gì.
Rất lâu sau đó...
Cô ta đã tức giận đến mức sắc mặt chuyển sang màu gan heo, cô ta lập tức hét lên: "Anh có ý gì vậy hả? Ý của anh là anh không muốn kết hôn với chị gái của tôi nữa, cho dù chị ấy đồng ý gả cho anh, anh cũng sẽ không cứu chị ấy nữa hay sao hả?"
Đáng tiếc, Lâm Trác Úy không hề đáp lại, anh cứ như thế xoay người bước đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT