Cô gái nhỏ đó rất đẹp, cũng rất đáng yêu.

Các ông lão, các bà lão đều nhìn cô ấy, ấn tượng đầu tiên của họ với cô ấy cũng tốt hơn nhiều.

Đường Trang Nam rất tức giận, quát to: “Cô gái nhỏ, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy. Cô cũng không đi hỏi thử xem, mấy năm nay Trại Hoa Đà tôi vào Nam ra Bắc, chưa bao giờ lừa gạt người khác!”

“Ha ha ha... Buồn cười! Ông nội tôi là Trần Biển Thước, còn có thể gạt người sao?”

Người tới chính là Trần Nhược Liễu, sau khi cô ấy nói ra tên họ và gia thế của mình, các ông, các bà ai cũng kinh vi thiên nhân*.

*Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó.

“Trần Biển Thước?”

“Chính là giáo sư Trần mà bình thường hay xuất hiện trong chương trình hỏi đáp dưỡng sinh trên TV ấy hả?”

“Không thoát được rồi! Tôi nói mà bảo sao trông cứ kì kì.”

“Mẹ nó, mấy tên lừa đảo chết tiệt này, lại còn chữa khỏi chân cơ đấy! Chân cậu bị gãy đúng không? Đợi chúng tôi đánh gãy chân cậu rồi lại chữa trị thêm lần nữa nhé!”

Trong lúc nói chuyện, một đám người đi tới chặn hai người kia lại.

Đường Trang Nam sợ đến tè cả ra quần!

Lại nhìn tên ăn xin bị què, lúc gặp nguy hiểm thì giỏi thật đấy. Giờ phút này, chân không què nữa, có thể chạy, có thể đi, còn có thể nhảy nhót nữa.

Nếu không phải khắp nơi đều là người vây xem náo nhiệt, có khi không bắt được tên nhãi này đâu.

Vừa ấn được người tên này xuống, mọi người đều muốn dạy dỗ anh ta.

Không ngờ tới...

Tên này “á” một tiếng liền bắt đầu co giật!

Sau đó, miệng sùi bọt mép, cơ thể run rẩy liên tục, ra sức co giật.

“Ôi, mẹ nó cậu lại lừa người đấy hả? Lừa bịp đúng không? Tôi còn chưa đụng vào cậu!”

“Chuyện này... nhìn có vẻ không giống giả vờ!”

Mọi người bắt đầu luống cuống, Đường Trang Nam vội vàng kêu lên: “Cậu ấy bị động kinh!”

Mọi người xung quanh bị dọa sợ, không ai dám chịu trách nhiệm, vội vội vàng vàng nhao nhao tránh xa.

Trần Nhược Liễu đứng một bên nhìn thấy, kêu lên: “Tất cả tránh ra!”

Cô ấy chạy tới, cầm một cành cây nhét vào miệng tên ăn mày.

Sau đó...

Nhặt cây châm trên đất lên, châm vào vài huyệt đạo trên người anh ta.

Vừa châm, cô ấy còn vừa lẩm bẩm trong miệng: “Tôi chỉ muốn châm vào tam tiêu*, chí bảo, huyệt chỉ thận, lập tức sẽ ngừng động kinh!”

*Tam Tiêu: cách gọi của Đông Y, thượng tiêu là lưỡi, thực quản, tim phổi; trung tiêu là dạ dày; hạ tiêu là ruột non, ruột già, thận và bàng quang.

Dứt lời, quả nhiên người đang nằm trên mặt đất ngừng co giật.

Hơn nửa ngày sau...

Tên ăn mày từ từ tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh.

Trần Nhược Liễu thở dài một hơi, vỗ vỗ tay đứng dậy, cười nói: “Được rồi! Anh này, sau này đừng đi lừa người khác nữa! Chẳng qua hôm nay người vạch trần mấy người là Trần Nhược Liễu tôi đây, nếu lần sau bị lính tuần bắt được, mấy người sẽ thật sự xong đời đấy.”

Câu nói của cô ấy khiến tên ăn mày vừa xấu hổ vừa tức giận không thôi.

Anh ta đỏ mắt, chân thành nói xin lỗi: “Cô à! Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã bị động kinh! Lừa người cũng chỉ vì để kiếm tiền chữa bệnh. Tôi... Tôi... Tôi thực sự không có gì để báo đáp cô cả! Tôi xin dập đầu hai cái với cô!”

Nói xong, tên ăn mày trực tiếp quỳ xuống, bịch bịch dập đầu hai cái.

Quần chúng vây xem xung quanh nhao nhao vỗ tay, ai ai cũng khen Trần Biển Thước có một cô cháu gái tài giỏi!

Trình độ y thuật rất cao siêu!

Đường Trang Nam và tên ăn mày ỉu xìu nghe mọi người chỉ trích.

Mọi người coi Trần Nhược Liễu là nữ thần, không ai là không khen ngợi cô ấy, còn nói y thuật của Trần Biển Thước quả nhiên đứng đầu trong giới Trung y.

Trần Nhược Liễu dựa theo quy tắc giang hồ, hai tay ôm quyền lần lượt hướng từng người để cảm ơn.

Đến khi nhóm người giải tán hết, lúc này cô ấy mới cảm thấy thỏa mãn, nhìn về cửa hàng của Lâm Trác Úy ở phía bên kia.

Thật đúng là khiến người khác tức chết mà...

Từ đầu tới cuối, tên nhóc này để sách lên mặt, ngủ ngon lành ở đằng đó.

Trần Nhược Liễu vô vùng không vui!

Tên nhóc này có thái độ gì vậy? Lẽ nào không thấy biểu hiện vừa rồi của mình sao?

Cô ấy trực tiếp đi tới, vỗ xuống bàn một cái: “Ê! Anh chính là Lâm Trác Úy, người đã thắng ông nội tôi phải không?”

Lâm Trác Úy không trả lời, cũng không nhúc nhích, chỉ thờ ơ nói một câu: “Sao tôi nhớ tam tiêu, chí bảo, huyệt chỉ thận là để chữa bệnh phụ khoa?”

Anh vừa dứt lời, Trần Nhược Liễu liền cứng đờ cả người, trong nháy mắt khuôn mặt tươi cười lập tức trở nên trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play