Trong lòng Lý Vân Tịch rất hụt hẫng.
Đương nhiên...
Cô ta cũng chẳng có tư cách gì để ép người ta tới cứu mình cả.
“Lâm Trác Úy! Dù thế nào đi chăng nữa, thì tôi vẫn mang ơn anh! Nếu anh thật sự không cần tiền thì...”
Lý Vân Tịch vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa qua: “Nếu anh ở thành phố Giang Lâm có gặp phải khó khăn gì thì có thể đến tìm tôi, tôi nhất định giúp anh giải quyết.”
Lâm Trác Úy đứng đó nhìn tấm danh thiếp trong tay cô ta, chép miệng.
Tục ngữ nói rất đúng, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, huống chi người ta còn mang quà tới tặng nữa?
“Được, vậy tôi cảm ơn trước.”
Lâm Trác Úy trả lời rồi vươn tay nhận lấy tấm danh thiếp.
Tâm trạng lo lắng bồn chồn của Lý Vân Tịch cuối cùng cũng bình tĩnh lại, liền tạm biệt rời đi.
Lâm Trác Úy nhìn tấm danh thiếp trong tay, cười tự giễu, nhét vào trong túi rồi về nhà ăn cơm tối.
...
Mặt khác, sau khi Trần Biển Thước về tới nhà, nhớ tới chuyện ngày hôm nay, nửa ngày vẫn chưa hồi thần lại được. Ông ta mãi vẫn không hiểu được, Lâm Trác Úy nhìn trông trẻ tuổi mà sao lại có bản lĩnh như vậy?
“Ông ơi!”
Đúng lúc này, một giọng nói nũng nịu vang lên.
Chân mày đang nhíu chặt của Trần Biển Thước ngay lập tức giãn ra, cả khuôn mặt tràn đầy nét cười: “Nhược Liễu à, sao vậy? Lúc ông không ở đây, con có chăm chỉ đọc sách y học không thế?”
Chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, tinh nghịch đứng đó, mỉm cười ngọt ngào: “Đương nhiên! Hì hì, con đã học thuộc lòng hết tất cả sách y học rồi.”
Trần Nhược Liễu sinh ra trong một gia đình Trung y truyền thống, đời đời đều làm nghề này.
Giống với sự mong đợi của ông nội Trần Biển Thước dành cho ông ta năm đó vậy, Trần Biển Thước cũng rất kỳ vọng vào cô cháu gái này của mình.
Vậy nên ông ta vẫn quản lý cô ấy rất nghiêm, dù tuổi còn nhỏ nhưng cô ấy đã có tiếng tăm vang dội trong ngành và được xem như là người nối nghiệp của Trần Biển Thước.
Nếu là ngày thường, Trần Biển Thước có lẽ sẽ còn muốn tiếp tục nói chuyện với cô cháu nhỏ này, kiểm tra cô ấy.
Nhưng hôm nay...
Trần Biển Thước nhìn Trần Nhược Liễu, nhìn ngang nhìn dọc đều thấy không ổn.
Cuối cùng, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, thở ngắn than dài một hơi, không nói gì cả.
Trần Nhược Liễu cũng ngơ ngác nhìn ông, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ông ơi, ông sao thế ạ? Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy ông?”
Trần Biển Thước vào phòng, ngồi xuống ghế sô pha thở dài nói: “Nhược Liễu! Hôm nay ông gặp được một cậu thanh niên, y thuật rất cao siêu! Bệnh mà ông nội không cách nào chữa được mà cậu ta lại chữa được hết.”
“Gì cơ ạ?”
Trần Nhược Liễu nghe ông nói, ngạc nhiên há hốc miệng.
Phải biết rằng trong lòng cô ấy hình tượng của ông nội vẫn luôn rất to lớn, giống như là thần tượng vậy.
Nhưng bây giờ...
Đam Mỹ SắcBệnh mà ông nội chữa không khỏi lại có một người thanh niên có thể chữa khỏi ư?
“Cậu ta là con nhà thế gia sao?”
“...”
Trần Biển Thước thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu.
Trần Nhược Liễu cảm thấy khó hiểu.
“Cậu ở bán hàng rong ở vỉa hè đường Thạch Nham!”
“ ‘Bác sĩ chân đất’ sao?”
“Đúng vậy!”
Sau khi Trần Biển Thước nói xong lời này, Trần Nhược Liễu ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người.
Sao có thể chứ?
Một bác sĩ thuộc gia đình Trung y có tiếng, còn đường đường là Trần Biển Thước mà lại thua bởi một “bác sĩ chân đất”?
Hơn nữa, theo như lời kể của ông nội người này còn rất trẻ nữa?
Ngay lúc này, Trần Nhược Liễu cảm thấy tam quan của mình loạn hết rồi.
Trần Biển Thước thở ngắn than dài, không nói gì nữa phất tay.
“Bảo ông mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước!”
Trần Nhược Liễu bĩu môi, lẩm bẩm: “Sao ông nội có thể thua được? Tên kia chắc chắn là đã giở trò gì rồi chăng?”
“Đúng rồi! Ông nội bảo tên đó bán hàng rong ở vỉa hè đường Thạch Nham? Mình muốn đến đó xem thử xem! Hừ!”