Bản thân Triệu Bưu cũng không phải học trò của anh, vừa là thầy vừa là bạn, anh không muốn thu nhận học trò.
Với lại, Triệu Bưu ít nhiều cũng có chút nền tảng, còn Trương Linh Hạ cái gì cũng không, học cái gì chứ?
Kết quả...
Chuyện này chọc giận Trương Linh Hạ.
Nếu không nhận tôi là học trò của "Hội quán y học cổ truyền", vậy tôi tự xem như bà chủ.
Ba ngày đều đâm đầu chạy đến đây, mỗi ngày ở lì trong phòng không ra.
Thường xuyên lui tới, những người đến khám bệnh luôn phát hiện bên cạnh Lâm Trác Úy lúc nào cũng có một cô bé quây quanh anh.
Cũng không thấy vợ Lâm Trác Úy đâu, có người còn nhầm tưởng Trương Linh Hạ mới là bà chủ.
Cho nên...
Thật lâu sau đó, từng người đều dần gọi cô ấy là "bà chủ".
Một tuần sau...
Hội quán y học cổ truyền nghênh đón thời khắc huy hoàng nhất.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lâm Trác Úy vẫn cưỡi chiếc xe ba bánh của mình tới phòng khám như thường nhậ.
Còn chưa bước vào cửa, giao thông trước cổng đã bị ùn tắc, không thể di chuyển.
Lâm Trác Úy dứt khoác xuống khỏi xe, chỗ này cũng không xa, đi bộ qua là được.
Hay thật!
Ngay khi vừa tới liền nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce chắn ngang đường.
Trước cửa còn có rất nhiều xe vận tải, chắn hết cả khúc đường.
Hít hà...
Hít sâu hai hơi, Lâm Trác Úy ngửi thấy được mùi thuốc đông y.
Có khi nào là bố mình nhập hàng về không?
Ngay khi vừa qua đến, có một đám người nhìn thấy Lâm Trác Úy liền nhao nhao vọt tới.
Và sau đó...
Tiếng vỗ tay bốp bốp bốp bốp kéo dài hồi lâu.
Lâm Trác Úy ngơ ngác, đầu óc mù mờ.
"Có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Thần y Lâm! Tôi là Vương Thủy đây, thực sự rất cảm ơn cậu!"
Một người đàn ôn mặc đồ âu mang giày tây, tóc vuốt sau đầu tiến đến bắt tay Lâm Trác Úy: "Cậu đó, chữa hết ung thư cho tôi thật rồi."
Nghe xong lời này, những người xung quanh cũng xì xào với nhau.
"Quả đúng là thần y không phải thổi phồng mà!"
"Ngay cả ung thư thời kỳ cuối cũng chữa khỏi?"
"Đương nhiên, nếu không sao quan to quyền quý người ta lại chạy từ nơi xa xôi tới đây chứ?"
Lâm Trác Úy nhìn Vương Thủy, lúc này mới nhớ lại.
Trước đó, người này chính là chủ nhân của tờ chi phiếu trống.
Anh cười cười, nói: "Mời! Tôi tái khám lại cho ông."
"Được được..." Vương Thủy đáp lại.
Ngồi ở bên trong phòng khám, Lâm Trác Úy bắt mạch cho ông ta, lại quan sát một lúc: "Quả thật ung thư đã giảm phát triển lại. Ông còn phải uống thuốc, với lại... Tăng cường rèn luyện sức khỏe!"
"Được được được."
Vương Thủy lúc này trông giống như một đứa trẻ, bố mẹ nói gì là nghe theo thế ấy!
"Gần đây ông có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"
"Có nha! Thần y Lâm, cậu xem xem..."
Vương Thủy xắn ống quần và ống tay áo: "Sau khi uống thuốc của cậu, khắp người tôi xuất hiện rất nhiều lấm tấm đen này, liệu có ảnh hưởng gì không?"
"Ông là bị trúng độc!"
"Hả?"
Lâm Trác Úy thuận miệng nói một câu, Vương Thủy sợ hãi: "Tôi đang êm đang đẹp, sao tự dưng trúng độc?"
"Có gì lạ đâu, là tôi hạ độc ông mà."
"Này..."
"Khối u trong cơ thể của ông đã di căn rộng ra rồi. Bệnh đã vào thời kỳ cuối, phải hạ dược tính mạnh, những thứ tôi kê cho ông đều là độc dược! Lấy độc trị độc, để cho khối u của ông bị kiềm hãm lại..."
"..."
"Yên tâm! Bây giờ trên người ông chỉ là những đốm đen, sau này khi ông chết, mở nắp hòm ra sẽ thấy toàn xương đen."
Nói tới đây, Lâm Trác Úy cười cười: "Nhưng mạng của ông giữ lại được, trước loại bỏ khối u đã, sau đó mới tính đến chuyện giải độc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT