"Đồ lưu manh! Tôi sẽ giết anh, anh đừng đụng vào tôi, Lý Vân Tịch này thề! Tôi nhất định sẽ giết anh!"
Lý Vân Tịch sợ hãi nên liên tục la to.
Nhưng không ngờ, rẹt một tiếng, quần áo đã trực tiếp bị kéo xuống.
Cô ta nhục nhã cắn môi, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt không nén được mà tuôn rơi: “Cứu mạng! Ai mau tới cứu tôi."
Đám người Lý Hữu Phúc ngoài cửa vẫn luôn chờ đợi, nghe thấy tiếng la của cô ta, họ vội vàng muốn mở cửa tiến vào xem tình hình thế nào.
Đáng tiếc, cửa phòng đã bị khóa trái!
Lý Cảnh Điềm liều mạng vỗ cửa, gân cổ lên mà gào: “Lâm Trác Úy! Tôi cảnh cáo anh, thứ lưu manh này đừng có làm bậy! Mở cửa mau! Bằng không chúng tôi không bỏ qua cho anh."
Lâm Trác Úy giơ một cây kim bạc lên, nhíu mày, mắng lại một câu: “Muốn cô ta chết thì các người cứ việc tông cửa đi! Xảy ra chuyện gì, tự mình phụ trách!"
Nói xong câu đó...
Quả nhiên người nhà họ Lý ngoài cửa không dám nhúc nhích.
Họ chỉ cảnh cáo Lâm Trác Úy, nếu động vào con gái của bọn bọ, nhất định sẽ bầm thây anh ra từng mảnh.
Lý Vân Tịch thì không kêu nữa, chỉ cắn răng, đỏ mặt, đôi mắt hạnh hung hăng trừng Lâm Trác Úy.
"Mối thù hôm nay, tôi nhất định sẽ tính sổ với anh." "Ha ha... Cô muốn giết tôi, ít nhất cũng phải chữa khỏi bệnh, nhấc được con dao lên rồi nói sau."
"Anh..."
"Đừng nói chuyện!"
Lý Vân Tịch vừa muốn há mồm nói tiếp, Lâm Trác Úy đã giơ tay lên, cứ như chơi ảo thuật, động tác của anh vừa nhanh vừa chuẩn, nắm một cây rồi lại một cây châm bạc lên, xẹt xẹt xẹt đâm hết vào huyệt vị của Lý Vân Tịch.
Lý Vân Tịch vừa tức vừa xấu hổ!
Nhưng cô ta lại biết, mình la to cũng không làm được gì, ngược lại sẽ làm người nhà lo lắng.
Đến cuối cùng...
Cô ta trực tiếp cắn răng, đỏ mặt, nhục nhã mà mặc kệ anh làm gì thì làm.
Lý Vân Tịch bị thiệt thòi như thế, nhưng có thể làm gì được?
Chỉ có thể tự an ủi trong lòng, coi như bị con chó nhìn thấy hết đi!
Rất kỳ quái, sau khi cô ta trầm tĩnh lại, lại cảm giác vị trí huyệt vị mà Lâm Trác Úy đâm vào trên người đã bắt đầu nóng lên.
Dòng nước ấm không ngừng tụ lại, giống như đang xua tan từng chút rét lạnh trong người mình vậy.
Lý Vân Tịch không cảm thấy thân thể rét lạnh nữa, châm cứu thật sự có hiệu quả sao?
"Tên lang băm này thật sự có chút tài năng!"
Nghĩ như vậy, cô ta lặng lẽ híp mắt suy nghĩ, nhìn thoáng qua Lâm Trác Úy.
Vừa nhìn một cái, Lý Vân Tịch lại kinh ngạc.
Trông Lâm Trác Úy có vẻ mệt chết đi được, trên trán anh toàn là những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, cả người thì ướt đẫm.
Không nhìn thấy chút suy nghĩ xấu xa gì trong đôi mắt anh!
Điều này khiến Lý Vân Tịch thật hoài nghi, không lẽ dáng người cô ta không được tốt?
Sau khi xuất hiện suy nghĩ này, cô ta đột nhiên mặt đỏ tới mang tai.
Có lẽ...
Anh là người tốt!
Trong đầu Lý Vân Tịch vừa xuất hiện ý tưởng quái dị này không bao lâu, đã lập tức bị tát thẳng vào mặt.
Lâm Trác Úy giơ một ngón tay trực tiếp đâm lên bụng của cô ta!
"Anh..."
Mặt Lý Vân Tịch đỏ rực, lại muốn chửi ầm lên.
Nhưng ngay sau đó...
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô ta trực tiếp bị Lâm Trác Úy ngăn chặn.
Lý Vân Tịch trợn mắt há hốc mồm, cứng lại ở nơi đó, đôi mắt hạnh cũng trợn tròn.
Đồ súc vật!
Vừa rồi còn nghĩ anh là người tốt, không ngờ lại nhân lúc chữa bệnh cho tôi, lúc tôi không thể động đậy...
Đáng giận! Thật quá đáng giận.
Vô sỉ! Bẩn thỉu! Đê tiện!
A...
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của tiểu thư đây, đột nhiên lại bị tên chết tiệt này cướp mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT