Lý Cảnh Điềm một lần nữa hoài nghi đầu mình có phải bị cửa kẹp dẫn đến hoa mắt nhìn nhầm hay không?
Lâm Trác Úy một tên nghèo nàn lại không có tài cán gì, có thể gặp được đại mỹ nữ như chị cô ta đã là may mắn tu mấy kiếp mới được rồi. Bây giờ anh ta lại không biết thân biết phận mà còn dám ra ngoài ngoại tình?
Ha ha ha...
Chuyện này mỉa mai biết bao chứ!
Người phụ nữ kia não tàn không thuốc chữa sao?
Vậy mà lại còn coi trọng một tên như vậy?
"Tiểu Điềm, chuyện này... Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy? Người kia không phải là anh rể cậu sao? Sao anh ta lại ra quán trà gặp riêng một người phụ nữ khác vậy?" Tiền Nhã không hiểu hiếu kỳ hỏi một câu.
Lý Cảnh Điềm cũng không rõ lắc đầu, cô ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đương nhiên hai người cũng không đi ra mà im lặng ngồi tại chỗ xem hai người kia định làm trò gì.
Lâm Trác Úy cũng không biết rằng toàn bộ hành động của anh bây giờ đều bị em dâu quan sát.
Anh nhìn Trần Nhược Liễu, nhấp một ngụm nước chanh, hiếu kì hỏi: "Cô tìm tôi làm gì?"
Trần Nhược Liễu nhìn Lâm Trác Úy, thở dài một tiếng rồi nói: "Lâm Trác Úy, tôi hỏi anh, hôm qua Hàn y đến khiêu chiến, phong ấn tám huyệt kỳ kinh của Triệu Bưu, cuối cùng có phải anh đâm vào huyệt huyết hải hay không?"
Lâm Trác Úy liếc mắt nhìn cô ấy, hóa ra là chuyện này!
"Không phải tôi đâm huyệt huyết hải thì cô cảm thấy có thể thông kinh mạch được sao?"
Nói đến đây lại uống thêm một ngụm nước chanh nữa, anh thống khổ ôm miệng.
"Nhưng lúc đó anh căn bản không nhúc nhích thì sao anh có thể thông được tám huyệt kỳ kinh cho Triệu Bưu được?"
"..."
Lâm Trác Úy buồn bực nhìn cô ấy nói: "Cô quên rằng cô đã thua tôi như thế nào khi thi châm cứu sao?"
Lâm Trác Úy không để ý đến cô ấy, anh bưng ly nước chanh kia lên, vừa uống vừa đau khổ ôm mặt.
Trần Nhược Liễu ngồi im không nhúc nhích, đầu vang lên những tiếng ong ong.
Thua? Cô ấy thua thật rồi!
Lâm Trác Úy vậy mà lại có thể thông được tám huyệt kỳ kinh cô ấy không làm được, anh thực sự có điều gì đó khác biệt!
Rõ ràng lúc trước Trần Nhược Liễu đã đoán nhầm, Lâm Trác Úy không chỉ biết mỗi giải độc.
Lúc này...
Lại nhìn Lâm Trác Úy, đột nhiên Trần Nhược Liễu cảm thấy người đàn ông này cao siêu hơn nhiều, bảo sao ông nội lại thích anh, đúng là không phải không có lí do.
"Anh bị sao vậy?"
Trần Nhược Liễu nhìn một lúc lâu thì cảm thấy Lâm Trác Úy người này thật kì lạ: "Anh đau răng sao?"
"Còn không phải sao, đau chết mất!"
Lâm Trác Úy lạnh nhạt nói một câu rồi lại một lần nữa cầm ly nước chanh lên uống.
"Ha ha... Đúng là buồn cười! Y thuật của anh giỏi như vậy mà một cái răng đau anh cũng không giải quyết được sao?"
Trần Nhược Liễu vừa mới thay đổi cách nhìn về Lâm Trác Úy, lúc sau lại khinh bỉ nói.
Có phải cô ấy nhầm không vậy, căn bản Lâm Trác Úy không có tài năng gì mới đúng? Chỉ một chiếc răng đau mà anh cũng không giải quyết được.
Bộp!
Lâm Trác Úy đặt nửa ly nước chanh xuống bàn, đẩy đến trước mặt Trần Nhược Liễu nói:
"Đây! Cô thử uống ly nước chanh này xem, đảm bảo uống xong cô cũng đau!"
Trần Nhược Liễu nhìn ly nước trước mặt, hơi nhíu mày.
"Chua như vậy, uống đến đau cả răng mà anh còn uống?"
"Nói nhảm! Bỏ ra hai mươi tệ để mua cốc nước này chẳng lẽ không uống hết sao?"