"Chuyện này..."
Lý Cảnh Điềm bị lời này làm khó.
Nhưng rất nhanh, cô ta đã trợn mắt: "Dù sao con không thích cái tên Lâm Trác Úy này, muốn nịnh hót thì mọi người tự nịnh hót đi! Ngày mai con về trường học nội trú. Hừ!"
Nói xong, Lý Cảnh Điềm thở phì phò đứng dậy đi về phòng.
Người nhà Lý Vân Tịch trố mắt nhìn nhau, thật không biết phải làm sao.
Chuyện đã đến nước này, coi như là bị dắt mũi rồi.
Dù sao thì...
Lâm Trác Úy cũng có chút hữu dụng, không phải là một oắt con vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Đêm khuya vắng người.
Ngay sau đó người nhà họ Lý đã bình tĩnh lại, Lâm Trác Úy nằm trên đất, hai tay gối sau ót, sửng sờ nhìn lên trần nhà
Lý Vân Tịch cũng là lăn qua lộn lại không ngủ được. .
Truyện Thám HiểmCuối cùng, cô quả thực không nhịn được, mở miệng nói: "Lâm Trác Úy, anh đã ngủ chưa?"
"Chưa ngủ! Sao vậy?"
"Chuyện này... Tôi đang suy nghĩ, doanh số anh bán được ổn như vậy, hay là... Hay là quay về bán nhà đi."
Lý Vân Tịch phát hiện nguyên nhân khiến người nhà này tức giận chính là bởi vì Lâm Trác Úy là một thầy lang.
Anh vốn là có tiền đồ tốt hơn vậy mà lựa chọn đi học y.
Nếu như Lâm Trác Úy có thể trở lại làm doanh nhân, nói không chừng gia đình sẽ không tức giận nữa.
"Không được! Đó là điều tôi theo đuổi cả đời, tôi phải đi!"
"..."
Lý Vân Tịch bất lực thở dài, cô lắc đầu một cái: "Tùy anh vậy!"
"Ừm!"
"Ngủ đi!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Trác Úy bị Lý Vân Tịch níu lại.
Hai người vừa đi ra khỏi phòng đã thấy Lý Cảnh Điềm xách theo bao lớn bao nhỏ.
Lý Vân Tịch sửng sốt một chút: "Tiểu Điềm, em làm gì vậy?"
"Trong nhà này chướng khí nhiều quá, em không muốn ở lại dù chỉ một khắc! Em đến trường học. Hừ!"
"..."
Lý Cảnh Điềm tức giận nói xong thì xoay người rời đi.
Lý Vân Tịch ngẩn người, lúng túng cười.
Lâm Trác Úy nhìn bóng lưng của em vợ, lại không nói gì?
Ăn xong bữa sáng, lúc sắp rời đi bọn họ còn dặn đi dặn lại với Lâm Trác Úy, nhất định phải nói chuyện này với Triệu Hổ.
Lâm Trác Úy gật đầu một cái, chỉ nói sẽ làm hết sức.
Kết quả...
Nói là nói như vậy, Lý Vân Tịch và Lý Hữu Phú kiếm cớ có việc bận, hai người bọn họ lái xe đến công ty.
Lâm Trác Úy chỉ có thể tự đi xe buýt!
Cũng đủ rồi!
Bây giờ là giờ cao điểm, Lâm Trác Úy đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, còn phải mang một cái hộp trên lưng.
Trên xe buýt chật chội có một đám người nhìn anh với vẻ kinh tởm.
Ăn mặc giản dị, sau lưng đeo một hộp gỗ, nhìn qua thì không phải là thằng bán báo thì cũng là kẻ đánh giầy. Bị những ánh mắt kia nhìn quả thực không chịu được, Lâm Trác Úy đến trạm kế tiếp thì đã xuống xe.
Rồi sau đó, bắt một chiếc taxi để đi đến chợ xe cũ.
Thay vì yêu cầu người ta thì không bằng yêu cầu mình đi.
...
Trong Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, Triệu Bưu đang chờ Lâm Trác Úy đến.
Cậu ta dùng cả một đêm để học cho thuộc "Đại cương nghiên cứu thảo mộc", đang chờ Lâm Trác Úy đến kiểm tra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT