Đầu Trương Mẫn ong ong, vội vàng tiến lên hỏi: "Ông Triệu, lời... lời này của ông là có ý gì?"
"Nghịch tử! Còn không xin lỗi gia đình chú Lý đi?" Triệu Hổ rống lên.
Triệu Bưu bước tới, cúi đầu xin lỗi: "Chú Lý, dì Trương cháu xin lỗi, chuyện này là cháu có mắt như mù! Cách chữa bệnh của Lâm Trác Úy là đúng, anh ấy đã chữa khỏi cho bố cháu rồi, là cháu đổ oan anh ấy!"
"Cái gì? Phương pháp chữa bệnh của Lâm Trác Úy là đúng sao? Lại còn chữa khỏi bệnh cho ông Triệu?"
Lúc này Trương Mẫn và Lý Hữu Phú đứng ngây ngốc tại chỗ.
Lúc sau, người nhà họ Lý đỏ bừng mặt xấu hổ, nghĩ đến buổi tối hôm đó kiếm chuyện với người ta lại còn đuổi người ta ra khỏi nhà.
Cái này...
Cái này quả thực là não có vấn đề rồi!
Triệu Hổ nắm lấy tay Lý Hữu Phú, không ngừng khen ngơi: "Ông Lý à! Ông có một người con rể thật tốt nha. Đi thôi đi thôi đi thôi! Tôi nhất định phải đích thân đến gặp cậu ấy xin lỗi một cách tử tế."
"Cái này cái này..." Lý Hữu Phú ngây ngốc.
“Làm sao vậy?” Triệu Hổ khó hiểu.
"Nó... Nó đã trở về nhà mẹ đẻ rồi!"
"..."
Sau khi Lý Hữu Phú nói xong, Triệu Hổ đã phản ứng ngay lập tức.
Cái gọi là trở về nhà mẹ đẻ, là ở rể sao?
Gia đình này đã đuổi Lâm Trác Úy ra khỏi nhà!
Nhớ tới chuyện này là do chính mình xảy ra, Triệu Hổ thật sự là ngượng ngùng, không thể không hạ mình.
"Ô kìa! Ông Lý, con rể tốt như thể, làm sao ông có thể đuổi cậu ấy đi vậy. Có trách thì trách tôi đi! Đi thôi đi thôi... Chúng ta cùng nhau đi tìm cậu ấy, bảo cậu ấy quay về nhà."
Người nhà họ Lý nhìn thấy sự nhiệt tình của Triệu Hổ, dở khóc dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Hai gia đình đã mang rất nhiều đồ đựng trong túi lớn túi nhỏ chạy đến nhà của Lâm Trác Úy, khiến cho Lâm Sử Chung và Tiếu Cúc đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng ông bà thông gia đang ở đây nên bọn họ vẫn nhiệt tình tiếp đón.
Khi nghe tin bệnh nhân đến cảm ơn Lâm Trác Úy, cả gia đình cũng bật cười ha ha.
"Đúng rồi bố mẹ, Trác Úy Đi đâu rồi ạ?" Lý Vân Tịch nhìn quanh một hồi lâu, không khỏi tò mò hỏi khi chồng cô không có ở đó.
"Nó á?"
Hai vị trưởng lão liếc nhau, ngượng ngùng cười nói: "Đi dựng sạp hàng vỉa hè để bán hàng rồi!"
"Cái gì? Thần y Lâm có y thuật như vậy còn phải đi dựng sạp hàng để bán hàng sao?"
Gia đình Triệu Hổ khó hiểu, cuối cùng cũng hỏi tới.
Hai gia đình lại chạy đến chỗ Lâm Trác Úy dựng quầy ven đường, tự mình tìm người.
Trên vỉa hè, Lâm Trác Úy Vẫn giống như vậy.
Anh đang ngủ vùi đầu trong một quyển sách y học, bỗng nhiên một luồng gió thơm bay tới mũi, quyển sách trên mặt liền bị bỏ ra.
Mở mắt ra, Lý Vân Tịch từ trên cao nhìn xuống anh: "Lại là bày hàng rong?"
Lâm Trác Úy khịt mũi cười, giật lại cuốn sách y học trong tay cô, lại đặt lên đầu rồi tiếp tục ngủ.
Hành vi này khiến Lý Vân Tịch xấu hổ, ngượng ngùng mà đứng ngây ngốc ở chỗ đó.
Triệu Hổ lúc này mới bước tới, ngượng ngùng cười nói: "Thần y Lâm, tôi thật sự xin lỗi! Chuyện lần trước là hiểu lầm, con trai tôi không hiểu chuyện đắc tội với cậu, xin cậu thứ lỗi!"
Lâm Trác Úy nhàn nhạt nói “ừ” một tiếng: “Tôi đã nhận được rồi, mời các người về cho!”
"..."
"Cái này..."
Cả nhà Triệu Hổ chết lặng.
Lý Hữu Phú ở một bên cũng mang theo vẻ mặt tươi cười, lễ phép nói: "Được rồi, con rể! Đây thật sự là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được rồi, đừng giận dỗi nữa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT